Chân Ngắn, Sao Phải Xoắn

chương 20: tình cảm con người thật là phức tạp.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày Lãng Tử lên máy bay, tôi ngồi yên trong phòng làm việc, thi thoảng nhìn đồng hồ và tự đoán xem giờ này anh đã lên máy bay chưa, giờ này anh đang đến đâu? Dù vậy, tôi không hề có ý định ra tiễn Lãng Tử, tôi ghét các cuộc chia tay, tôi nhạy cảm với những thứ mùi mẫn, sợ sẽ rơi nước mắt, sợ sẽ làm vướng chân ai đó. Tôi nhắn tin cho Lãng Tử “Anh đi mạnh giỏi!” rồi ngay lập tức tắt máy. Tôi nghĩ, đó là tin nhắn cuối cùng tôi gửi anh và không hề mong nhận lại một tin nhắn hồi đáp nào nữa. Hãy xem tình cảm đó là hạt bụi, chỉ vương vào mắt ta một cách vô tình, làm cay mắt ta một tí ti thôi rồi mọi thứ sẽ lại trong veo như chưa từng có nó tồn tại.

Cũng ngày hôm đó, trong lúc đầu óc tôi đang viển vông cùng với bóng hình người cũ thì mấy chị mái già ở công ty đang túm tụm bên màn hình máy tính, một vài người thi thoảng đưa mắt nhìn tôi. Ô! Lại trò nói xấu nhau chứ gì? Vô ích thôi, một bầu trời tư cách như tôi làm gì có khuyết điểm mà các chị mái túm năm tụm ba để phán xét nhỉ? Hay là tại mặt tôi lúc này buồn quá, khó coi quá nên khiến mọi người đoán già đoán non? Nhưng dù lý do gì đi nữa, tôi cũng không quan tâm, nếu bạn sống mà chỉ chăm chăm sợ người này phán xét, người kia soi mói thì bạn không phải là bạn nữa, chẳng ai có thể làm hài lòng tất cả mọi người, vì vậy, bạn chỉ cần tự làm hài lòng chính mình là đủ rồi. Nói thế thôi, chứ tôi thi thoảng vẫn liếc sang xem “tình hình chiến sự” ở bên kia chiến tuyến đến đâu rồi. Bắt gặp ánh mắt của tôi, chị mái già làm kế toán mỉm cười rồi vẫy tay gọi tôi. “Phương! Lại đây xem clip này, hình như người quen của em!”

Trời đất, hoá ra là các chị mái nhà ta xem clip trên mạng. Ôi, chết! Clip gì mà liên quan đến người quen của tôi? Không lẽ clip … đen…? Ối mẹ ơi, mà ai mới được chứ, ai trong số những người tôi quen mà táo bạo được đến thế. Bi Ve, Cây Sậy? Hay Hoành Tá Tràng? Hay Lãng Tử? Không! Thật sự tôi không dám tin vào điều đó, dù chủ nhân của nó là ai đi chăng nữa. Mà kể cũng lạ, mấy bà mái già này bình thường nói chuyện giả vờ e thẹn là thế mà giờ mở clip “mát” ra xem giữa công ty là sao? Tôi vẫn đang há mõm chưa thể ngậm lại được thì mái già đã lôi xềnh xệch tôi sang. Tôi định nhắm mắt để giữ vẻ đoan chính của mình, nhưng trộm nghĩ, đến tuổi này rồi thì đoan chính còn có ý nghĩa gì nữa. Vì thế, tôi căng đôi mắt sợi chỉ của mình lên nhìn màn hình, một thoáng thất vọng, một chút mừng rỡ khi kịp nhận ra không phải clip mát miếc gì sất (Thật ngại cho cái tội thích tưởng tượng của tôi quá).

Tôi chúi đầu vào màn hình, tôi nhìn thấy một chiếc taxi đang chạy, trên đầu xe là một đồng chí cảnh sát áo vàng treo lủng lẳng, tôi gí sát mặt vào màn hình, cái quái gì thế này, cái đồng chí ấy nhìn loang loáng như Hoành Tá Tràng, mà là Hoành Tá Tràng chứ loang loáng cái khỉ gì nữa. Máu tôi sôi lên, tổ sư cái thằng taxi, manh động đến thế là cùng, tôi đang định giơ tay đập bốp vào màn hình thì chị mái già đứng cạnh nhanh tay giữ lại. Tôi cố kìm nén để xem tiếp, thấy Hoàng Tá Tràng bị hất tung xuống đường nằm lăn quay, tôi hoảng hồn cứng cả lưỡi. Tôi chỉ vào màn hình lắp bắp “Nó… nó…”. Nghe loáng thoáng mấy chị mái già nói, cái này xảy ra cách đây bốn tiếng rồi, thằng taxi bị bắt rồi. Bố khỉ, ai thèm quan tâm đến thằng lái taxi bị bắt hay chưa, người tôi cần quan tâm là cái tên áo vàng vừa bị hất lăn cu chiêng xuống đường ấy kia, anh ta thế nào rồi nhỉ? Tôi cố gắng giữ khuôn mặt bình thản nhất có thể, nhưng kỳ thực, lòng như lửa đốt. Tôi nhấc điện thoại gọi cho Hoành Tá Tràng, vừa nghe thấy tiếng anh ta, tôi vội tuôn một tràng.

“Đang ở đâu?”

“Đang ở bệnh viện Việt Đức.”

“Tầng nào? Khoa nào?”

Vừa kịp nghe thấy số phòng và tên khoa, tôi cúp máy phóng vụt đi.

Tôi phi đến bệnh viện một cách nhanh nhất có thể, lao vào phòng Hoành Tá Tràng với vận tốc của một mũi tên vừa bắn khỏi cung. Hoành Tá Tràng ngồi trên giường, cánh tay bị băng trắng toát. Hoành Tá Tràng chưa kịp phản ứng gì khi thì tôi đã vứt toẹt cái chìa khoá xe máy xuống giường và chống nạnh xỉa xói… thằng lái taxi. “Thằng đấy đúng là thằng ba trợn, thằng coi trời bàng vung, anh phải cho nó đi tù mọt gông thì nó mới sáng mắt ra được, mà nó đâu rồi? Anh chỉ chỗ giam nó đi, tôi sẽ tẩn cho nó một trận nhớ đời, để lần sau nó có làm gì thì cũng chừa mặt anh ra.”

Tôi vừa chửi vừa thở, thở xong lại chửi, chửi xong lại thở, tóm lại tôi múa may quay cuồng trước con mắt kinh ngạc của Hoành Tá Tràng. Tôi dừng lại, nhìn anh ta đang há mồm như bị cấm khẩu. Thế là máu trong người tôi lại bốc lên, tôi chỉ vào mặt Hoành Tá Tràng và bắt đầu bài ca nhiếc móc.

“Cả anh nữa, nhìn gì mà nhìn! Tôi đã bảo anh rồi, làm việc gì cũng cần phải linh động một tí, lúc nào tha được cho người ta thì cứ tha, lại không chịu cơ, lại cứ khăng khăng bắt phạt người ta cơ, giờ thì đến nông nỗi này đã thấy thấm thía chưa? Lần sau thì đừng có tỏ vẻ ta đây anh hùng, ta đây nghiêm túc nữa nhé, anh hùng mà bị băng bốp thế kia thì làm được gì cho đời nữa.”

Tôi xổ một tràng mà không thèm lấy hơi một lần mặc Hoành Tá Tràng cứ nhìn tôi ho hắng loạn xạ.

“Ho à! Giờ anh chỉ biết ho thôi à? Bình thường anh ghê gớm lắm cơ mà…”

Hoành Tá Tràng vừa ho vừa dùng một tay còn lại kéo kéo tay tôi, tôi giật tay anh ta ra định nói tiếp, một khi đã máu thì đừng hòng có ai ngăn tôi lại được …

Ô, Hoành Tá Tràng không ngăn được tôi, nhưng một giọng nói có hơi e dè của một người đàn ông đã ngăn tôi lại.

“Có khi bọn tôi về đây.”

Bọn tôi nào? Bọn tôi ở đâu? Giờ tôi mới nhìn quanh phòng, ối trời đất ơi! Ở đâu ra lắm áo vàng thế? Phải đến gần chục người đang đứng quanh phòng ấy chứ. Chẳng có nhẽ… họ đã nghe hết những gì tôi nói rồi? Chẳng có nhẽ… ôi, thế là hình ảnh duyên dáng của tôi, sĩ diện của tôi, sự kiêu hãnh của tôi… tất cả đã đi tong chỉ vì cái thói hấp tấp chưa kịp nhìn đã kịp chửi của tôi. Mấy anh áo vàng mỉm cười nhìn tôi, còn tôi thì mặt đỏ như tiết gà, người đứng ngây như tượng. Anh áo vàng cao nhất trong đó hỏi.

“Bạn gái cậu đây à? Thế mà chẳng giới thiệu với anh em gì cả nhỉ?”

Tôi liếc sang Hoành Tá Tràng, chỉ mong anh ta nói cho tôi một câu gì đó cứu vãn tình thế gay cấn này. Anh ta cười tủm tỉm nhìn tôi rồi lắc đầu.

“Đâu, bà ngoại tôi đấy!”

Hả? Hoành Tá Tràng, tôi phải giết anh, dù tôi có già đi nữa cũng không thể đến mức ấy được. Mặt tôi từ chỗ đỏ gay gắt đã chuyển sang tím bầm lại, Hoành Tá Tràng vẫn cười vui vẻ. Tôi đứng ngây ra nhìn các anh chàng đẹp trai lần lượt chào chúng tôi ra về. Ôi, tại sao giữa một rừng trai đẹp mà tôi lại tự đánh mất sự duyên dáng của mình như thế này chứ! Thật là buồn, thật là sầu.

Mọi người vừa bước ra khỏi phòng, tôi còn chưa kịp nguôi giận kinh người khi bị Hoành Tá Tràng gọi là bà ngoại thì Cục Kẹo từ ngoài lao vào khóc thút thít. Cục Kẹo sà xuống giường vừa mếu máo vừa sờ cái tay đeo băng trắng lóa của Hoàng Tá Tràng và nói. “Anh, anh có đau lắm không? Sao lại đến nông nỗi này chứ?”

Hoành Tá Tràng ngượng nghịu nhìn tôi rồi nắm lấy tay Cục Kẹo.

“Anh không sao, chỉ như kiến cắn ấy mà.”

Cục Kẹo vẫn nước mắt lưng tròng, còn tôi khi nghe câu đó của Hoành Tá Tràng chợt nhiên người như có một nguồn điện giật. Anh ta chưa từng nói câu nào dịu dàng như thế với Cục Kẹo và đương nhiên với cả tôi. Cục Kẹo lại nức nở khi nhìn thấy mấy vết xước trên mặt Hoành Tá Tràng, Hoành Tá Tràng liên tục xoa dịu Cục Kẹo.

“Anh không sao thật mà, ti tí thôi mà.”

Trong phút chốc, sự tức giận của tôi tan biến. Tôi cảm thấy mình trở thành người thừa và thật vô duyên nếu cứ đứng đơ như vậy. Tôi lặng lẽ rút lui. Trên đường về, không hiểu sao lòng tôi nặng như đeo đá. Ôi, tình cảm con người thật phức tạp, giá như tôi là một con cá có phải hơn không???

Từ hôm đó, tôi không còn đến thăm Hoành Tá Tràng nữa, cũng không gọi điện hay nhắn tin gì. Tôi nghĩ, họ đã có nhau thì tôi chẳng còn lý do gì để vun xới cho họ. Hơn nữa, sự xuất hiện của tôi chỉ làm cho hai người mất tự nhiên mà thôi. Dù vậy, thi thoảng tôi vẫn băn khoăn không biết anh ta xuất viện chưa, tình trạng thế nào?... Những lúc đó, tôi chỉ gọi điện hỏi qua Cục Kẹo, mỗi lần Cục Kẹo nói “Tốt chị ạ, sao chị không đến thăm anh ấy”. Tôi lại giả vờ kiếm cớ, “À, chị bận quá mà”. Tôi nói thế mà trong lòng vẫn có gì đó ngậm ngùi đến lạ. Tôi nhớ đến những lời nói dịu dàng an ủi mà Hoành Tá Tràng dành cho Cục Kẹo rồi chợt nghĩ, sao anh ta không bao giờ nói với mình những câu như thế nhỉ? Ơ, mà tôi với anh ta thì liên quan quái gì đến nhau chứ, giữa oan gia với oan gia thì làm gì có sự dịu dàng?

Đang Update

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio