Chân Ngắn, Sao Phải Xoắn

chương 27: yêu là cưới! (3)

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cục kẹo đến tìm tôi vào một ngày giao mùa nắng đẹp rực rỡ (Các bạn đừng vội chém cái sự sến sẩm của tôi, đôi khi, tôi thấy sến cũng hay mà). Cô ấy vẫn xinh đẹp như từ trước đến nay vẫn vậy, chỉ có điều đôi mắt buồn ủ dột ngày nào giờ đã sáng ngời, đầy tự tin và sức sống. Tôi ngạc nhiên vì sự thay đổi nhanh chóng đó của Cục Kẹo, không ngờ Hoành Tá Tràng giỏi thế, anh ta dường như đã mang đến cho cô ấy sinh khí mới, một sức mạnh mới để cứng rắn và mạnh mẽ hơn.

Cục Kẹo cười với tôi, cô ấy cảm ơn tôi. Ôi, chuyện nhỏ, tôi chỉ là người vun vén cho hai người xích lại gần nhau thôi, chứ có làm được gì to tát đâu. Cục Kẹo lắc đầu, cô ấy nói không phải là chuyện đó, cô ấy muốn cảm ơn tôi vì sự yêu đời và niềm tin phơi phới vào cuộc sống của tôi đã khiến cô ấy hiểu ra rằng cuộc đời này có đầy những niềm vui và nỗi buồn chẳng qua chỉ là một khúc rối rắm nhỏ thôi, chỉ cần kiên trì tháo gỡ thì mọi thứ lại trở về nguyên trạng thái. Cô ấy nói, cô ấy tự tin làm lại cuộc đời, tự tin để gạt phăng ý nghĩ sẽ tìm đến cái chết lởn vởn trong đầu bao lâu nay. Cô ấy sẽ đi du học, sẽ bắt đầu cuộc sống mới ở một nơi mới. Cục Kẹo nói, cô đã gom đủ sự tự tin để thực hiện những gì cô muốn. Tôi lặng người, Cục Kẹo sẽ đi du học, còn Hoành Tá Tràng? Cô sẽ bỏ Hoành Tá Tràng ở lại đây ư? Cục Kẹo như hiểu ý tôi, cô ấy nói.

“Thực ra, em và anh Hoành không giống chị nghĩ đâu, anh ấy coi em là em gái và đối xử rất tốt với em.”

“Nhưng em yêu anh ta mà.”

Cục Kẹo cười buồn với tôi, rồi uống một ngụm nước, giọng vui vẻ trở lại.

“Tình yêu một phía thôi mà, anh ấy có người yêu rồi.”

Trời! Cái gì đây, choáng quá! Hóa ra Hoành Tá Tràng không yêu Cục Kẹo, hóa ra anh ta đã có người yêu từ đời nào rồi. Vậy mà vẫn còn bỡn cợt với Cục Kẹo thế sao được? Đồ tồi, đồ đểu cáng, tôi phải cho anh ta một trận. Nghĩ thế, nhưng tôi vẫn ngồi trơ như hòn đá vừa bị hất văng ra bãi cát. Vậy, người yêu anh ta là ai? Là ai? Mà anh ta giấu nhẹm như thế? Cục Kẹo nhún vai, vẫn nụ cười đẹp mê hồn ấy trước mặt tôi. Tôi cũng ngạc nhiên vì Cục Kẹo không còn vật vã khóc lóc như trước nữa, cô ấy nói điều đó bằng sự bình thản không ngờ. Cục Kẹo nắm tay tôi.

“Rồi chị sẽ biết người đó thôi.”

Tôi lắc đầu, xua tay như muốn nói với Cục Kẹo rằng, tôi không quan tâm đến điều đó. Tôi chuyển sang hỏi thăm Cục Kẹo về việc đi du học sắp tới của cô ấy. Chúng tôi vẫn nói chuyện vui vẻ cùng nhau, tôi thầm cầu mong cho cô ấy sẽ có một cuộc sống mới đầy áp niềm vui, cô ấy sẽ không còn cảm thấy cô đơn, bơ vơ như quãng thời gian trước đây nữa.

Sau cuộc trò chuyện với Cục Kẹo, tôi bứt rứt không yên. Hoành Tá Tràng có người yêu ư? Sao anh ta chưa từng hé răng nói một lời về người đó nhỉ? Sao không nói sớm để Cục Kẹo đỡ phải chạy theo và đau khổ thế chứ. Nhiều suy nghĩ cứ chồng chéo, ngổn ngang trong tôi. Buồn, tức giận, thất vọng hay ghen tuông? Tôi không diễn tả được cảm xúc của mình lúc đó. Tôi có cảm giác như mình sắp nghẹt thở đến nơi rồi ấy. Thôi được rồi, đã thế thì tội gì phải chịu đựng thêm nữa. Tôi nhấc máy và gọi cho Hoành Tá Tràng. Không chờ anh ta nói gì, tôi vội hỏi.

“Cục Kẹo nói anh ta đã có người yêu.” “Ừ!”

“Vậy… vậy… sao anh còn lừa gạt cô ấy.”

“Tôi đâu có lừa gạt, chúng tôi đã nói rõ với nhau từ trước mà, cô ấy muốn tôi làm bạn tốt của cô ấy.”

“Vậy… cô… người… yêu của anh là ai? Tôi có biết không?

Tôi hồi hộp áp chặt điện thoại vào tai, lồng ngực cứ như trống đánh ngày hội. Bên kia, Hoành Tá Tràng im lặng mất một lúc rồi nói.

“Đó là việc riêng của tôi. Cô hỏi làm gì.”

Anh ta cúp máy. Tôi giận run người, trời ơi, sao thế giới này lại có kẻ vô duyên như thế nhỉ? Vừa vô duyên, vừa mất lịch sự. Ô hô! Mà nghĩ lại, tôi mới là đứa vô duyên và lắm chuyện ấy, tôi có là gì đâu mà bắt anh ta khai cơ chứ. Anh ta nói đúng mà, đó là chuyện riêng của anh ta, tôi quan tâm làm quái gì chứ???

Đêm hôm đó, tôi không ngủ được. Định gọi điện cho bố mẹ nhưng thấy muộn quá rồi nên thôi. Giờ ở một mình trong ngôi nhà này, mới thấm thía nỗi cô đơn của Cục Kẹo khi chỉ có một mình, giờ mới hiểu tại sao hồi đó cô ấy lại hay yếu lòng đến thế. Bất giác, tôi tự hỏi, giờ này, Lãng Tử ở bên kia có mảy may nhớ đến tôi? Và nếu có, anh ấy sẽ nhớ về điều gì? Mọi thứ đã trôi đi, trôi quá xa tầm với và xa cả tầm nhìn của tôi. Đó là quá khứ, có lẽ tôi nên để quá khứ ngủ yên. Còn Hoành Tá Tràng? Giờ này chắc anh ta đang đi chơi với người yêu bí mật của mình, vì hôm nay là ngày cuối tuần mà, chắc anh ta sẽ vui lắm. Nhưng, anh ta có nói với cô ấy như đã từng nói với tôi? Và anh ta có ôm cô ấy vỗ về, ấm áp như đã từng ôm tôi? Tôi thầm ghen tỵ với cô gái đó, vì dù sao, cô ta đã có thứ mà tôi nghĩ mình không bao giờ có được. Tôi chìm vào giấc ngủ, và trong mơ, mọi thứ dường như quá hỗn độn, rất nhiều khuôn mặt lướt qua, rất nhiều kỷ niệm lướt qua, rất nhiều nỗi buồn cũng lướt qua, duy chỉ có nụ cười của Hoành Tá Tràng cứ bay lượn mãi trong giấc mơ tôi…

Sáng Chủ nhật, tôi khẽ khàng trở dậy, chắc những giấc mơ chồng chéo đêm qua đã khiến tôi cảm thấy đau đầu khủng khiếp. Tôi quyết định ra khỏi nhà, quyết định sẽ dành hẳn một ngày lang thang để mặc cho cảm xúc của mình bay lượn. Chỉ cần một ngày thôi, rồi mai tôi sẽ lại sắp xếp lại cuộc sống của mình thật tươm tất. Tôi dắt xe đi, vẫn vừa đi vừa hát, vừa đi vừa ngắm, dù lần này, tôi không che mặt bằng khẩu trang, không chùm lên người chiếc áo chống nắng lùm xùm nữa. Tôi phơi mặt ra đường và cảm thấy thật thoải mái. Có sao đâu, tôi muốn cả thế giới biết rằng tôi vẫn ổn, vẫn tự tin và yêu đời dù chân tôi có ngắn, mắt tôi có híp và tôi có vô duyên đến mức nào đi chăng nữa.

Loanh quanh một hồi, chẳng hiểu sao tôi lại đi vào con đường nơi có chốt trực quen thuộc của Hoành Tá Tràng. Đó dường như là thói quen, thói quen mà lâu nay tôi giả vờ như mình toàn vô tình đi đến đó. Vừa thấy bóng dáng Hoành Tá Tràng từ xa, tim tôi đã rộn ràng kỳ lạ. Hoành Tá Tràng dường như cũng đang sốt ruột việc gì đó, anh ta không đứng nghiêm như mọi lần mà cứ đi đi lại lại, vung tay nói gì đó với anh bạn đồng nghiệp, không khí giữa hai người có vẻ căng thẳng. Tôi giả vờ nhìn đi chỗ khác, tại sao tôi lại quan tâm đến công việc của anh ta nhỉ, mặc kệ anh ta chứ. Hết đèn đỏ, tôi vừa phóng vụt đi, cố tình để đi nhanh qua chốt trực mà không bị Hoành Tá Tràng phát hiện. Nhưng ôi thôi, ở đời ai đoán được chữ ngờ… Một tiếng còi vang lên, Hoành Tá Tràng gần như lao ra ngoài đường khi nhìn thấy tôi. Ôi trời, lại oan nghiệt gì nữa đây, mũ áo đầy đủ, không vượt đèn đỏ… sao tôi lại bị bắt? Mà tôi biết thừa, một khi đã bị Hoành Tá Tràng tóm gọn thì dù thân đến mấy anh ta cũng phạt không chút nương tay. Thôi xong, chẳng biết hôm nay tôi bước chân gì ra đường mà xui đến thế nữa.

Tôi xuống xe, dắt vào lề đường, liếc nhìn Hoành Tá Tràng. Mặt anh ta hớn hở thấy ghét, chắc từ sáng đến giờ chả tóm được ai ngoài tôi nên mới vui đến thế. Tôi khoanh tay, lạnh lùng hỏi.

“Lại bị sao đây?”

Hoành Tá Tràng nhìn tôi, mặt nghiêm nghị.

“Không biết phạm lỗi gì à?”

“Lỗi gì mà lỗi, tôi tư cách sáng ngời như sao Khuê thế này, lấy đâu ra lỗi mà phạm với chả vi.”

Hoành Tá Tràng mím môi nhìn tôi, mặt vẫn rất nghiêm túc. Trờ ạ, phạt gì thì phạt đi lại còn vờ vịt. Tôi lườm hắn, rồi chả cần phải yêu cầu, tôi rút giấy tờ xe và đút luôn vào tay hắn. Hắn hơi ngỡ ngàng nhìn tôi. Tôi tỏ vẻ anh hùng.

“Đây, giấy tờ đây, anh cứ thoải mái kiểm tra, nhưng trước khi bị phạt thì anh phải cho tôi biết là tôi vừa phạm tội gì chứ?”

Hoành Tá Tràng mỉm cười.

“Tội vượt đèn đỏ!”

“Cái gì! Anh bị khùng à? Rõ ràng đen xanh tôi mới đi, cả phố này đều biết điều đó, không tin anh cứ thử hỏi những người đi cùng tôi xem, mà đấy là tôi còn cẩn thận, đèn xanh tới tận ba giây rồi mới đi đấy, anh đừng có mà vu oan giá họa cho người tốt nhá.” Tôi điên tiết bù lu bù loa lên, mà không điên sao được chứ. Rõ ràng tôi đi đúng đường mà. Những lần khác tôi có thể lầm, nhưng lần này tôi thề, tôi đúng là cái chắc. Hoành Tá Tràng vẫn cương nghị nhìn tôi.

“Rõ ràng là cô vượt đèn đỏ mà còn chối à?”

“Vượt là vượt thế nào? Tôi đi đúng đường, tất cả mọi người đều đi như thế, sao anh lại bắt mỗi mình tôi?”

“Vì chỉ duy nhất cô vượt.”

“Vô lý, vô lý đùng đùng. Này, tôi biết anh thù hằn tôi, anh ghét bỏ tôi nhưng điều đó không có nghĩa là anh lấy việc công trả thù như thế nhé!”

Tôi khoa chân múa tay trước mặt Hoành Tá Tràng để chỉ cho anh ta thấy tôi không hề vi phạm luật giao thông. Hoành Tá Tràng khoanh tay lắng nghe, khuôn mặt anh ta không còn nghiêm khắc như trước nữa. Anh ta nhìn tôi cười tít mắt, nhưng mặt anh ta thì đỏ bừng. Hoành Tá Tràng bất chợt nắm lấy khuỷu tay tôi.

“Vẫn chứng nào tật nấy, cô có biết là cô vượt đèn đỏ ở đâu không?”

“Ở… ở… đâu?”

Hoành Tá Tràng ghé sát vào mặt tôi và nói nhỏ.

“Trong tim tôi… em đã vượt rào chắn an toàn trong tim tôi… làm tôi mất ăn mất ngủ nhiều tháng trời.”

Tôi nhũn người như con chi chi nhưng lồng ngực thì như trống đánh báo hiệu giờ vào học ý. Hoành Tá Tràng vẫn không chịu buông tay tôi, anh ấy nhìn tôi trìu mến, tôi ngượng quá đành phải cúi mặt xuống. Hoành Tá Tràng lúc này mới bỏ tay tôi xuống, than nhiên lấy trong túi ra một mảnh giấy nhỏ.

“Vì đã phạm luật, nên em phải ký vào giấy phạt này.”

Cái gì đây trời, tôi còn chưa lấy lại hồn vía mà đã báo ký giấy phạt là sao? Là sao? Hoành Tá Tràng chìa mảnh giấy ra trên đó có chữ “Phải sống chung thân với Vương Lực Hoành!!!” Tôi bật cười, người đâu mà lắm trò thế chứ, yêu anh ấy chắc mình sẽ bị bệnh tim mất, có khi chết vì bất ngờ cũng nên. Hoành Tá Tràng nhìn tôi chờ đợi, tôi thấy trán anh ấy đang vã mồ hôi, nhưng đôi mắt anh nhìn tôi vẫn long lanh kỳ lạ. Tôi giật vội mảnh giấy trước sự sửng sốt của Hoành Tá Tràng, anh ấy hơi cúi xuống, vẻ như thất vọng. Tôi ghé sát vào tai anh ấy nói nhỏ.

“Về bảo bố mẹ anh phá cái tường ấy đi nhé… Nhỡ anh leo lên đó mà bị ngã nữa thì em xót ruột lắm.”

Hoành Tá Tràng cười phớ lớ, anh ấy quay lại hét toáng lên với cậu bạn đồng nghiệp.

“Thành công rồi! Thành công rồi!”

Anh bạn đồng nghiệp giơ ngón tay tỏ vẻ chúc mừng rồi nói lại.

“Chúc mừng nhé! Về đi, cậu làm hỏng ca trực của tôi rồi đấy.”

Hoành Tá Tràng gần như bế thốc tôi lên xe, rồi phóng vút đi trong nỗi hân hoan tột độ. Tôi cũng thấy mình như đang trôi lơ lửng trên mấy mây ấy, cảm giác không có trọng lượng, người nhẹ bẫng và trái tim thì rộn ràng, xôn xao.

Hôm đó, Hoành Tá Tràng đã ôm tôi vào lòng rất lâu, rất lâu… Và cũng hôm đó, Hoành Tá Tràng đã đặt lên môi tôi một nụ hôn bất tận… Và nó sẽ bất tận mãi nếu tôi không thét lên rằng.

“Trời ơi, mỏi chân quá, anh cúi xuống chút đi, em nhón chân sắp gẫy rồi đây này.”

Hoành Tá Tràng cũng hét lên.

“Đồ lùn! Anh yêu em!”

Đấy, lùn mà được như tôi thì ai chẳng muốn, nhỉ?

- HẾT -

Vậy là câu chuyện đã kết thúc, xin thay mắt tác giả Huyền Lê gửi lời cảm ơn các bạn đọc giả đã ủng hộ truyện trong thời gian qua. Cũng bật mí với các bạn tác giả Huyền Lê xắp xuất bản truyện nữa với tựa đề Tháng Ngày Ngất Ngưởng. Truyện sẽ được Update tại ngay khi được công bố. Mong các bạn cùng chờ đón đọc.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio