Chân Tâm Thác Phó

chương 21

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tống Tâm Nhiên ngồi một hồi lâu, anh hiện tại không liên hệ được với Vu Văn, cũng chỉ có thể chờ thời điểm tan tầm.

Ở dưới lầu đợi một hồi mỏi mệt, liền dơ hề hề mà rời đi.

Quách Dật ở trên lầu vẫn luôn nhìn xuống dưới, rốt cuộc nhìn được thân ảnh Tống Tâm Nhiên rời đi. Hắn mặt vô biểu tình nhìn một hồi, xoay người trở lại trước bàn, trên bàn đặt một kiện sơ mi trắng, là đồ ngày thường hắn tắm rửa vẫn dùng, vừa mới lấy ra.

Nhìn chằm chằm quần áo một hồi lâu, biểu tình Quách Dật càng thêm không vui, phủi tay cầm quần áo quét qua một bên, hắn hít sâu một hơi, đem văn kiện kéo đến trước mặt tinh tế lật xem.

Tống Tâm Nhiên quay lại công ty xử lý sự vụ, anh nhìn thời gian, liền đem sự tình còn lại giao cho Phương Hòa cùng Trần Duẫn, sau đó lái xe rời đi.

Đợi ở trước công ty Vu Văn một hồi lâu, không chờ được người, dành phải đến lễ tân dò hỏi, mới biết được tin tức Vu Văn hôm nay không đi làm.

Tống Tâm Nhiên càng lo lắng, bởi vì Vu Văn vừa mới dọn đi, anh không rõ lắm hiện tại Vu Văn đang ở chỗ nào, liên tưởng đến lời Quách Dật nói, Vu Văn hôm qua uống say phát điên, anh liền xoay người lái xe đến nhà Quách Dật.

Hẳn là ở đó đi, anh nghĩ thầm.

Kết quả vừa đến, vốn nên là chưa tan tầm, Quách Dật, lại đụng vào anh.

Tống Tâm Nhiên cười chào hỏi, Quách Dật hoàn toàn coi thường.Anh cũng chỉ có thể gắt gao đuổi kịp: "Vu Văn ở nhà anh sao?"

"......"

" em muốn cùng Vu Văn nói chuyện một chút, tình huống tối qua không phải không xong sao, anh có biết hiện tại hắn ở đâu không?

"........."

Rất nhanh sau đó, thanh âm Tống Tâm Nhiên đã có chút thở hổn hển, Quách Dật mới dừng chân lại, biểu tình không kiên nhẫn nói: " không ở chỗ tôi, trạng thái của cậu ấy tối hôm qua, tôi không muốn để cậu ấy ở lại."

"Anh đem người đuổi đi, buổi tối một mình rất nguy hiểm." Tống Tâm Nhiên vội vã nói.

"......"

"Hắn hiện tại điện thoại cũng không nghe, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

"......"

Quách Dật dừng lại xoay người, nhìn chằm chằm anh một hồi. Tống Tâm Nhiên tức khắc im tiếng.

Quách Dật từ trong ví lấy ra một cái card, tiện tay nhét vào tay Tống Tâm Nhiên:" tôi dẫn cậu ấy đi thuê phòng, anh theo địa chỉ này đi tìm cậu ấy đi, đừng tiếp tục đi theo tôi."

"Thuê, thuê phòng:"

Bước chân Quách Dật không ngừng lại, Tống Tâm Nhiên lập tức liền không đuổi kịp.

"Từ từ, Thuê phòng, anh có ý gì aa?"

Thấy người hoàn toàn không để ý đến mình, Tống Tâm Nhiên bĩu môi, giây tiếp theo, lại giảo hoạt cười cười. Quách Dật sẽ mặc kệ Vu Văn, sao có thể. Anh hiểu, lại muốn thử một chút.

Tìm được địa chỉ khách sạn rồi, Tống Tâm Nhiên đứng bên ngoài gõ cửa. Một lát sau bên trong truyền đến tiếng dép lẹp xẹp.

Cửa vừa mới mở ra, Tống Tâm Nhiên liền kinh ngạc, bởi vì Vu Văn thật sự tiều tụy, trong mắt tràn đầy tơ máu, tóc tai lộn xộn.

Vu Văn vừa thấy hắn, biểu tình lập tức liền suy sụp xuống, hung hăng mà đóng cửa phòng lại.

Tống Tâm Nhiên sợ hắn đóng cửa, tay vẫn luôn chống ở cạnh cửa, không đoán được sức lực Vu Văn lớn như vậy, bàn tay liền hung hăng bị cửa kẹp vào. Tống Tâm Nhiên kêu lên thảm thiết, Vu Văn liền kinh hoảng thất thố mà mở cửa. Kịch liệt đau đớn khiến nước mắt Tống Tâm Nhiên liên tục chảy ra, nhưng vẫn theo bản năng nói:" không sao, không sao, tôi không có việc gì. "

Anh có thói quen tỏ ra mạnh mẽ trước mặt Vu Văn, hiện tại không nghĩ Vu Văn đang áy náy như thế nào, chỉ vội vàng không ngừng mà nói mình vẫn ổn.

Vu Văn nhìn đôi mắt đỏ lên của Tống Tâm Nhiên. lại nhìn mu bàn tay sưng một mảng lớn, cuối cùng vẫn lùi lại mở cửa ra cho anh đi vào.

Tống Tâm Nhiên vừa bước vào, liền ngửi thấy trong phòng nồng nặc mùi rượu, chai lọ la liệt đầy đất.

Vốn dĩ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nhìn Vu Văn lười biếng ngồi trên ghế suy sụp hút thuốc, liền cái gì cũng không nói nên lời.

Hai người trầm mặc một hồi lâu, đến khi Vu Văn rốt cuộc nói: "anh tới chỉ là để ngồi?"

Tống Tâm Nhiên gian nan nói: "Đối với anh mà nói, đả kích lớn như vậy sao?"

Vu Văn đem thuốc đè vào gạt tàn: "Không phải đả kích, là vô lực, bị giấu giếm mà vô lực."

Tống Tâm Nhiên: "Quách Dật, anh ấy nói cái gì với anh?"

Vu Văn bật cười:"Cái gì? Ha ha, tôi cái gì cũng không biết, tôi chỉ biết, anh thả cho tôi một quả bom, tôi đi hỏi Quách Dật, cậu ấy nói cậu ấy cùng anh ở bên nhau, không sai, hai người các anh! hai người các anh! đến tột cùng vì sao muốn gạt tôi, vì cái gì giấu tôi? sợ tôi không chúc phúc cho hai người sao? các người làm như vậy, càng làm cho tôi không tiếp thu được."

"Không phải như thế!" Tống Tâm Nhiên vội nói.

Vu Văn sửng sốt:"Cái gì?"

Tống Tâm Nhiên: "Không phải như vậy."

Vu Văn: " vậy, đến tột cùng chuyện là như thế nào, cậu ấy không nói cho tôi, anh cũng không nói!"

Tống Tâm Nhiên khó khăn đáp: "Chân tướng...... Không phải như thế, Vu Văn...... Tôi cái gì cũng đều sẽ nói cho anh, cái gì cũng sẽ nói."

Thời gian phảng phất qua thật lâu, hơn mười phút, Tống Tâm Nhiên đứt quãng mà nói, chung quy toàn bộ đều nói ra.

"Anh làm sao dám!" Vu Văn hét to.

Hắn xông lên mạnh mẽ mà cho Tống Tâm Nhiên một quyền, đem anh đánh bay trên mặt đất nắm lấy cổ áo Tống Tâm Nhiên hung hăng nói: "Anh làm sao dám! anh như thế nào có thể lừa gạt tôi như vậy, tôi tin tưởng anh như vậy, bao nhiêu tháng này, anh cứ trơ mắt mà nhìn tôi bị tra tấn, ở trước mắt tôi làm bộ làm tịch sao?"

Tống Tâm Nhiên khóe môi rạn nứt, anh chua xót mà cười, lại nói không ra bất luận lời giải thích nào.

"Anh thật làm tôi ghê tởm, Tống Tâm Nhiên."

Vu Văn bỗng nhiên buông lỏng anh ra, lung lay đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Tống Tâm Nhiên:" hai người các anh tuyệt đối không thể nào ở bên nhau, tuyệt đối sẽ không! Tôi sẽ không cho các ngườiở bên nhau."

"Vu Văn......"

"anh yêu ai, tôi đều có thể chúc phúc, nhưng Quách Dật?! anh có nắm được điểm mấu chốt ở đây là gì hay không?"

"Chính là, Vu Văn, tôi chưa từng nghĩ tới, tôi sẽ thích anh ấy."

"Giải thích cũng vô dụng, Tống Tâm Nhiên, anh lại đi trêu chọc Quách Dật, hai người các anh bắt đầu vốn chính là sai lầm."

Thần sắc Vu Văn cơ hồ có chút điên cuồng,hắn tin tưởng anh như vậy, thế nhưng anh vẫn luôn lừa hắn, người Vu Văn vẫn luôn yêu lại yêu người khác, chân tướng này, hắn làm sao có thể tiếp thu.

Tống Tâm Nhiên ngồi dưới đất, buồn khổ nói: " Vu Văn, tôi yêu anh ấy. Mặc kệ như thế nào......"

"Hai người các anh không có khả năng, tôi nói thật cho anh biết."

Vu Văn lảo đảo vài bước té ngã trên giường,đôi mắt đỏ bừng thẳng tắp nhìn chằm chằm Tống Tâm Nhiên: "anh lừa cậu ấy, cùng với vị bác sĩ kia có gì khác nhau, đều là một phiên bản, Quách Dật lúc ấy yêu người kia bao nhiêu, sau này cũng hận bấy nhiêu, với anh cũng vậy thôi. Huống chi, Tống Tâm Nhiên, anh vốn dĩ chính là thích tôi, anh cảm thấy Quách Dật sẽ tin tưởng anh sao."

Tống Tâm Nhiên thất hồn lạc phách, lại quật cường mà nói với Vu Văn: "Tôi sẽ không từ bỏ."

Vu Văn cười lạnh một tiếng, hắn tiến lên lôi kéo quần áo Tống Tâm Nhiên đẩy anh ra ngoài.

Ném người ra cửa, còn bỏ lại một câu:" vậy anh liền giống tôi, đợi thêm mười năm nữa đi."

Tống Tâm Nhiên ngơ ngác đứng một hồi lâu ngoài cửa mới nhớ ra nạng còn ở bên trong, bây giờ nên đi như thế nào đây.

Cũng may sau khi ngã một lần đã có kinh nghiệm, vừa nãy bị Vu Văn đánh, không bị thương đến chân, chỉ là hơi đau một chút.

Anh đỡ tường, từng chút một vịn tường đi ra ngoài.

Dùng sức đến mức đỏ mặt tía tai mới đi ra khỏi khách sạn, đi ra đường lớn.

Cầm di động gọi điện thoại cho Phương Hòa đến đón, sau đó cô đơn mà ngồi đó đợi người.

Trên người đau cũng không sao, chỉ là hiện tại áp lực tâm lý cơ hồ làm anh không thở nổi.

Anh biết, cả hai người đều bị anh làm tổn thương, là do anh làm bậy mà ra.

Nói muốn chuộc lỗi lại không biết làm thế nào, hiện tại bây giờ, vô luận làm cái gì đi nữa đều quá mức dối trá.Tống Tâm Nhiên cúi đầu nhìn sàn nhà phát ngốc, bỗng nhiên một đôi giày da lọt vào tầm mắt.

Anh ngẩng đầu vừa thấy, là Phan Lâm.

Phan Lâm vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn anh: "Tâm Nhiên, cậu đây là thiếu tiền đi vay nặng lãi sao?"

"......"

- ----------------------------------------------------------

Đại sảnh khách sạn.

Nhìn hai người cách đó không xa rời đi, Quách Dật nhìn điện thoại di động. Chờ phục hồi lại tinh thần, phát hiện chính mình dừng lại trên người Tống Tâm Nhiên quá nhiều thời gian.

Không kiên nhẫn mà thở dài một tiếng, Quách Dật quay đầu không tiếp tục nhìn Tống Tâm Nhiên nữa, nhưng vẻ mặt Tống Tâm Nhiên bị đánh đến thê thảm cứ liên tục xuất hiện trong đầu hắn.

Một lần nữa thuyết phục chính mình rằng đó là Tống Tâm Nhiên xứng đáng bị vậy, nhưng vẫn là không che dấu được, nỗi khổ riêng trong lòng mình.

Quả thực tiện (yếu đuối, hèn mọn)

Hắn lại một lần nhìn lên phía lầu trên khách sạn, nặng nề thở dài. Vốn định quay người rời đi, cuối cùng vẫn là do dự đi vào.

Hắn đi vào thang máy, ấn xuống số tầng Vu Văn đang ở.

Hắn nghĩ, mình cũng nên nói cái gì đó.

- ------------------------------------------------------------

Phan Lâm dẫn Tống Tâm Nhiên đến bệnh viện bôi thuốc, Tống Tâm Nhiên trong khoảng thời gian này thành khách quen của bệnh viện, y bác sỹ đều đã bất lực với anh.

Phan Lâm ở một bên chuyên tâm nghịch di động, một lát liền nhận được điện thoại, đứng dậy ra ngoài nghe.

Khóe miệng Tống Tâm Nhiên rạn nứt, hàm răng cũng có chút lỏng lẻo, mới thấy được Vu Văn lúc đó có bao nhiêu phẫn nộ.

Anh thích Quách Dật, dù là khẳng định không được chúc phúc, nhưng anh cũng sẽ không vì vậy mà từ bỏ.

Mười năm, ba năm, giữa bọn họ dây dưa bao nhiêu lâu, tưởng như thâm tình bất thọ (kẻ thâm tình khó thọ, ý chỉ yêu sâu sắc) nhưng cuối cùng, anh vẫn là di tình biệt luyến ( thay đổi, yêu ng khác). Cảm tình không khỏi tự mình cân nhắc nặng nhẹ. Nếu có thể cân nhắc, vậy cũng không phải là thực sự thích

Là anh đối với Vu Văn thích không kiên định.

Ở cùng Thi Dật nửa năm, anh không phải không thử bỏ qua rung động, nhưng cuối cùng lại càng can tâm tình nguyện luân hãm.

Không bỏ xuống được, quên không được.

Anh chung quy là ích kỷ, mặc dù thương tổn Vu Văn, cũng không thể bỏ qua như vậy.

Chờ đến khi Phan Lâm tiến vào, Tống Tâm Nhiên mới cầm nạng bệnh viện mới cấp đứng lên.

Bác sĩ vẻ mặt nghiêm túc hỏi anh có bị thương đến chân hay không, Tống Tâm Nhiên ngẩn người, hậu tri hậu giác cảm nhận được chính mình đã không còn cảm giác.

Quả nhiên, vừa mới chống nạng định đi, cảm thấy bản thân đi không nổi nữa.

Phan Lâm biểu tình nghiêm túc: "Anh rốt cuộc sao lại thế này, toàn thân trên dưới, không một chỗ nào không bị thương."

Tống Tâm Nhiên vô vị cười cười: "Không có việc gì, chẳng phải nói, đau đớn sẽ phân tán lực chú ý sao?"

"Chó má!" Phan Lâm gào lên

Tống Tâm Nhiên vội chữa lại: "Đừng kích động, đừng kích động, tôi lần sau chú ý một chút là được."

Bác sĩ ở một bên nghiêm túc nói: " Cậu còn muốn có lần sau? Tống tiên sinh, chân của cậu cuối cùng có thể hòan toàn hồi phục như cũ được hay không đều không thể nói rõ, tôi hi vọng cậu có thể nhìn thẳng vào vấn đề này, nếu lại một lần nữa bị thương, không những phí trị liệu cao, còn có khả năng rất lớn sẽ để lại tàn tật."

Phan Lâm đôi mắt trừng trừng nhìn anh: "Tâm nhiên, cậu mẹ nó còn không nghe bác sỹ nói đi, còn đòi lăn lộn cái gì, không ngoan ngoãn ở đây dưỡng thương,"

"Xin lỗi bác sỹ, tôi nhất định sẽ chú ý, sẽ không làm mình bị thương lần nữa." Tống Tâm Nhiên không chút nào chột dạ nói, hoàn toàn làm lơ việc chính mình hôm nay đã bị ngã hai lần.

Phan Lâm sắc mặt ngưng trọng, hắn lại cầm lấy di động, định ra cửa gọi điện thoại.

Tống Tâm Nhiên không chút để ý nhìn hắn một cái: " hôm nay sao cậu lại xuất hiện ở khách sạn."

"À...... Vừa vặn đi ngang qua."

Tống Tâm Nhiên cầm lòng không đậu cười: "Nói dối."

"Sao có thể!"

"Cậu do dự, quen biết cậu lâu như vậy, tôi như thế nào sẽ không biết."

"......"

"Là Quách Dật nhờ cậu tới?"

"......"

"Xem ra đúng rồi, đừng nói với anh ấy, nếu không anh ấy sẽ không chịu chấp nhận hành vi nằm vùng này của tôi nữa."

Phan Lâm bất đắc dĩ nói:" hai người rốt cuộc đang chơi trò gì?, đoán tâm à?"

"Không phải, là chơi trò tình yêu."

Nhìn biểu tình tự nhiên của Tống Tâm Nhiên, Phan Lâm trong lòng kêu loạn lên: Ai, mẹ nó, đều nói người yêu vào đều sẽ ngu đi, hai người kia, một người so với một người còn muốn khôn thành tinh luôn rồi."

"Rõ ràng chỉ số thông minh cao như vậy, vì sao ba năm trời còn chưa theo đuổi Vu Văn tới tay?"

Phan Lâm hỏi ra như vậy, phát hiện Tống Tâm Nhiên dùng ánh mắt quái dị nhìn mình:" trong lòng Vu Văn có người, cho dù tôi có làm cái gì, hắn đều nhìn không tới, trong lòng hắn đều để ý nhất cử nhất động một người khác, cái này ngay từ lúc bắt đầu tôi đã biết rồi."

"Thế cậu còn thích lâu như vậy?"

"Nói như thế nào nhỉ, cảm giác loại chuyện này rất vi diệu, quá trình theo đuổi kia rất khó coi, nhưng lại có vài phần tra tấn cùng hưởng thụ. Kỳ thật tôi cũng không phải chưa thử qua, chỉ là biết không có khả năng."

Lúc ấy hai người bọn họ đã ra khỏi phòng khám lấy thuốc, câu được câu không trò chuyện.

Phan Lâm: "Vậy Chuyện này với Quách Dật có cái gì không giống nhau?"

Tống Tâm Nhiên: "Quách Dật khẳng định là không giống nhau."

Phan Lâm: "Vì cái gì?"

Tống Tâm Nhiên: "Bởi vì tôi tin tưởng, Thi Dật từng yêu tôi, mà bọn họ đều là cùng một người."

Phan Lâm: "Cho nên mới làm nhiều chuyện xấu như vậy?"

Tống Tâm Nhiên: "Cũng không phải, tâm chi sở hướng, biết có hi vọng, dù sao cũng phải dùng chút thủ đoạn. Tôi cũng không tin tưởng, ngồi im tình yêu sẽ tới."

—————————————————————————

Yan: lại là mình đây, spoil cho ít chương sau nè

"Quách Dật nhìn Tống Tâm Nhiên, chậm rãi lại gần, ở trên môi anh rơi xuống một nụ hôn."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio