Chương
Về đến nhà, bảo mẫu đã đem phòng ở sửa sang lại một vòng. Tống Tâm Nhiên có thói quen sạch sẽ, đem hành lý ném xuống liền trực tiếp kéo áo khoác vừa bước vừa thoát quần áo vào phòng tắm.
Thi Dật ngây người, nhìn quần áo ném đầy đất không khỏi có chút buồn cười. Nghĩ đến trước kia chắc cũng như vậy nhưng hắn lại nghĩ không ra. Cúi người nhặt quần áo lên đẩy cửa đi vào phòng tắm.
Tống Tâm Nhiên thoát trơn bóng đứng ở phía dưới vòi hoa sen xối đến đầy đầu toàn là nước. Cửa phòng tắm bỗng nhiên mở ra,nháy mắt cả người cứng đờ, không biết nên che khuất nơi nào, chỉ có thể mắc kẹt trừng mắt nhìn người tới.
Kết quả Thi Dật chỉ là duỗi tay ra đem quần áo anh ném vào rổ, liếc mắt cũng chưa liếc anh một cái cửa liền khép lại.
Bọt nước lập tức rơi vào hai mắt đang trừng lớn của
Tống Tâm Nhiên, làm cho anh một trận đau xót, vội vàng duỗi tay xoa xoa, lẩm bẩm nói:" sao thế này, hiện tại hành vi lại tự nhiên như vậy, mất trí nhớ xong sao lại thành cái dạng này rồi."
Rửa mặt xong, rốt cuộc cảm thấy đã sạch sẽ hết dơ dáy cùng mỏi mệt, tóc vẫn còn ướt, Tống Tâm Nhiên mặc đại một cái áo sơ mi cùng quần cộc liền đi ra phòng khách.
Thi Dật hai chân bắt chéo ngồi ở trên sô pha, đầu gối đặt một quyển sách. Tống Tâm Nhiên ngồi lên sô pha, thoải mái gập một chân nói: "Mau đi tắm rửa đi, anh không thể để cả người dơ dáy đi lại khắp nơi như vậy được."
Thi Dật chậm rì rì học anh trước tiên đem áo khoác cởi ra, mới đi phòng tắm. Chờ nghe được tiếng nước vang lên, Tống Tâm Nhiên mới hướng áo khoác hắn mãnh liệt nhào tới.
Tuy rằng thực lòng ghét bỏ quần áo đã mặc qua cả đoạn đường dài, nhưng không thắng nổi lòng hiếu kỳ. Thi Dật bởi vì giận dỗi vẫn luôn không cho anh xem, làm trong lòng anh ngứa ngáy, lúc nào cũng nghĩ đến việc lấy bức tranh kia ra nhìn một cái.
Quả nhiên sờ vào trong túi liền thấy, anh vội vàng lấy ra chờ mong mở ra xem!
"......"
Đây là cái quỷ gì!! Trán bạo gân xanh? mặt mèo? Thi Dật tên khốn kiếp nhà ngươiiiiiii
Tống Tâm Nhiên run rẩy khóe miệng, nhịn nửa ngày, nhìn bức tranh bị sửa đổi không hề có khí chất, cuối cùng vẫn đem cất vào ngăn kéo ở thư phòng.
Vừa đóng ngăn kéo lại, anh lại nhịn không được đem ra, trước giá sách xoay vài vòng, tìm quyển sách mình thích nhất kẹp vào tuyệt đối không để Thi Dật tìm ra.
Chờ chuẩn bị tốt xong, anh cứng nhắc ngồi trên ghế sô pha, ra vẻ đứng đắn xử lý công việc, tóc vẫn còn ướt dầm dề liên tục nhỏ nước. Áo sơ mi cũng bị làm ướt môt mảng lộ ra màu da bên trong, nhưng tập trung làm việc Tống Tâm Nhiên hoàn toàn không để ý.
Cho đến khi Thi Dật tắm rửa xong đi qua trước mặt anh từ trên cao liếc mắt nhìn xuống nói:"đem đầu tóc lau qua đi."
Tống Tâm Nhiên mờ mịt ngẩng đầu, một bộ vừa mới không nghe rõ hắn nói gì đó. Kết quả Thi Dật liền trực tiếp vươn một ngón tay chạm vào cằm anh, một đường lướt qua hầu kết, xương quai xanh, dừng lại ở bả vai, dùng tay vân vê vải phát ra tiếng loạt xoạt, không nhanh không chậm nói:" ướt cả rồi."
Cả người Tống Tâm Nhiên run lên, co rụt về phía sau mặt đầy vẻ kinh hách. Vừa nãy Thi Dật sờ anh, lực đạo, thủ pháp, giống như là quỷ háo sắc sờ Hoa cô nương, không sai, đây là đùa giỡn, là đùa giỡn điii!!!
Thấy Tống Tâm Nhiên súc ở trên sô pha nhìn hắn phát ngốc, Thi Dật thở dài, dáng vẻ bất đắc dĩ chiếu cố trẻ em thiểu năng trí tuệ, đem khăn lông khoác trên vai cầm xuống phủ lên đầu Tống Tâm Nhiên, nhẹ nhàng giúp anh lau tóc.
Không nghĩ tới, ở phía dưới khăn tắm. Tống Tâm Nhiên từ cổ đến tai, gương mặt, một chút lại một chút hồng lên.
Tống Tâm Nhiên ngoan ngoãn ngồi ở sô pha cho Thi Dật lau tóc. Anh cảm thấy hai má mình không chịu khống chế mà nóng lên, đang nghĩ xem có phải do khăn lông quá nóng hay không, Thi Dật đã đem khăn lông thu lại.
Anh không được tự nhiên hơi rũ đầu, gãi gãi gương mặt nói: "Đủ rồi, tôi muốn xử lý công việc, anh trước tiên nhìn xem muốn ăn gì, lát nữa gọi người đưa đến.
Thi Dật đem khăn lông vắt lên cổ, duỗi tay ra chạm vào vai Tống Tâm Nhiên. Hắn nhìn đến gương mặt đỏ bừng của Tống Tâm Nhiên, đột nhiên cười xấu xa cố ý đem mặt kề lại gần nói:" tôi nói..."
Tống Tâm Nhiên liều mạng nhẫn nại không ngẩng lên nói: "Cái gì......"
Thi Dật:"anh cảm thấy..."
Tống Tâm Nhiên cảm nhận được hơi thở kia càng ngày càng gần.
Tống Tâm Nhiên: "Cảm thấy cái gì?"
Anh sắp nhịn không được suy nghĩ muốn táng cho Thi Dật một đấm, thì đối phương đột nhiên đứng dậy, nghiêm túc nói:" tôi có nên đi tìm việc hay không?"
"A?"
Nhìn Tống Tâm Nhiên ngốc dạng không phản ứng gì, hắn duỗi tay véo véo mặt Tống Tâm Nhiên. Hắn đã sớm muốn làm như vậy, bóp bóp phiến thịt mềm kia bỗng nhiên dùng sức nhéo một cái.
Tống Tâm Nhiên kêu đau một tiếng, ôm mặt liền nhảu dựng lên, căm tức nhìn Thi Dật nửa ngày, mới phản ứng lại nói: "anh muốn ra ngoài tìm việc?"
Thi Dật cầm lấy khăn lông, một bên xoa tóc, một bên cứng nhắc nói:" tôi không có khả năng cứ mãi ở nhà, công việc lập trình viên tôi cảm thấy mình làm không được. Lúc ở Tam Á cảm thấy mình có thể vẽ tranh, có lẽ sẽ đi tìm một ít công việc thuộc phương diện này."
Thi Dật lúc chưa mất trí nhớ vốn dĩ làm thiết kế. Cái gọi là lập trình viên chẳng qua là Tống Tâm Nhiên nói bừa, nếu Thi Dật thực sự đi tìm việc đánh bậy đánh bạ gặp được người quen chẳng phải là lập tức có thể nhận ra hắn hay sao. Không được, nguy hiểm quá lớn.
Tống Tâm Nhiên nhíu mày trầm tư một hồi lâu, chọn dùng ngữ khí thương lượng nói: "Ở nhà đợi không tốt sao, anh vừa mới xuất viện không bao lâu."
Thi Dật giương mắt nhìn anh, cười như không nói:" tóm lại không thể dựa vào anh nuôi mãi được."
Nuôi cũng không có gì, Tống Tâm Nhiên đáy lòng lẩm bẩm nói, nhưng thấy Thi Dật thoạt nhìn cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình. Cùng với việc ra ngoài tìm, không bằng vòng lại bên mình để ngừa sự cố không may.
Suy nghĩ cẩn thận, anh liền ngồi lại trên sô pha, đem sách dọn về trên đùi nói:" anh thật sự muốn đi làm, vậy đến chỗ tôi đi."
"Sao?"
"Tới công ty của tôi, làm trợ lý."
"Hả?"
Tống Tâm Nhiên nhìn hắn một cái: "Có ý kiến?"
Thi Dật nhìn hắn, hơn nửa ngày mới nói: "Tống tổng là tính toán quy tắc ngầm với tôi sao, tôi có chút sợ hãi."
"biếnnn!"
Tống Tâm Nhiên lấy gối ôm ném lên mặt hắn, đem Thi Dật đang cười haha ném ra phía sau đi đến thư phòng. Anh nên gọi điện bảo trợ lý sắp xếp một chút, thuận tiện... Tống Tâm Nhiên trầm mặc nhìn điện thoại, có tin nhắn đến lóe lên ánh sáng nhàn nhạt. Nửa ngày, anh mới chạm vào icon mở tin nhắn ra.
Vu Văn: Tôi quay lại S thành, gặp nhau một chút đi.
Tống Tâm Nhiên đi máy bay về đã rất mệt mỏi, liền không có tâm tư chải chuốt gì. Trước đây khi anh đi gặp Vu Văn đều là đổi tới đổi lui mấy bộ quần áo, không biết có phải do cuộc điện thoại ở Tam Á kia làm anh thương tâm hay là do việc anh đang làm có lỗi với Vu Văn hay không. Tâm tình hiện tại không còn dạt dào hưng phấn như trước kia nữa.
Tùy ý thay đổi quần cùng áo sơ mi, Tống Tâm Nhiên mặc vào một kiện áo lông họa tiết ô vuông liền muốn ra cửa. Thi Dật thấy anh về thư phòng xong lại muốn ra ngoài không khỏi duỗi tay ôm lấy eo anh:" đi đâu?"
Tống Tâm Nhiên tránh mà không đáp chỉ hỏi: "anh muốn ăn cái gì?"
"Anh có hẹn sao?"
"Không khác lắm đi."
"Nam hay nữ?"
"Tra hỏi cái đầu anhhhh!"
Hai người một hỏi một đáp, không khí nhẹ nhàng tự tại, nếu nói là tình lữ ve vãn đánh yêu, lại càng như là giữa bạn bè đùa giỡn.
Thi Dật ai thanh thở dài: "Còn nói chúng ta không phải chia tay, vừa trở về anh liền lạnh nhạt, rồi lại ngọt ngọt ngào ngào muốn đi, thật là quá mức đau lòng."
Tống Tâm Nhiên cười vỗ đầu chó, ném xuống một câu rất nhanh sẽ về, liền cầm di động chìa khóa đi. Cửa vừa mới đóng lại Thi Dật nhìn thấy ví tiền vẫn còn ở trên bàn. Hắn duỗi tay cầm lên, định đuổi theo lại chỉ kịp nhìn thấy cửa thang máy khép lại.
Hắn ở cửa sổ nhìn xuống, xe Tống Tâm Nhiên cũng đã khởi động rồi. Thi Dật bất đắc dĩ nói:" là nam còn đỡ, là nữ, ví tiền cũng không mang cho anh mất mặt."
Hắn đang định đem ví tiền thả xuống lại theo bản năng muốn mở ra xem. Ví tiền là kiểu dáng bình thường, Tống Tâm Nhiên cũng giống như mọi người trong ví đều có ảnh.
Tầm mắt Thi Dật tùy ý dừng ở trên tấm ảnh, lại thật lâu không thể thu hồi.
Tống Tâm Nhiên tới trước nửa giờ, là một quán ăn nhỏ tại gia. Anh đi vào, ngồi lên vị trí cũ.Quán cơm không quá lớn người lại không ít. Vô cùng náo nhiệt, rất có bầu không khí.
Tống Tâm Nhiên mở thực đơn ra, theo thói quen định chọn cho Vu Văn vài món ăn, mới chọn cho chính mình. Kế tiếp liền lấy ra di động gửi tin nhắn.
Anh muốn ăn gì? → Thi Dật
Sao không trả lời tôi? → Thi Dật
Còn không nói tôi sẽ tùy tiện gọi đó. → Thi Dật
Vừa nãy không phải là không có việc gì sao, hiện tại sao lại giận rồi?→ Thi Dật
Ở trên máy bay tôi không phải cố ý, xin lỗi mà → Thi Dật
Người vẫn không trả lời, Tống Tâm Nhiên có chút buồn rầu nhéo nhéo di động. Không quá rõ ràng, trước lúc ra cửa vẫn còn tốt, người này như thế nào lại không trả lời mình, hay là không nhận được?
Cái này không có khả năng, cũng được phút rồi, hơn nữa di động Thi Dật cũng không tắt âm. Sao lại không chú ý đến?
Vừa định gọi điện cho hắn, Vu Văn lại tới.
Tống Tâm Nhiên theo bản năng bỏ điện thoại vào trong túi, ngẩng đầu nhìn Vu Văn. Khí sắc Vu Văn so với trước đây tốt hơn rất nhiều. Tống Tâm Nhiên duỗi tay rót trà cho đối phương: "Sao đã trở lại rồi, không phải vừa mới đi C thành sao."
Vu Văn cười cười, nhận lấy cái ly uống một ngụm:" quay lại làm một ít việc, lúc đi quá vội."
Tống Tâm Nhiên không nói tiếp, cầm đũa chia thức ăn cho hắn. Không ngờ Vu Văn ở bên kia bàn nói:" cậu ấy không chết, tôi tìm thấy cậu ấy."
Tay Tống Tâm Nhiên run lên, đồ ăn từ trên đũa rơi xuống. Tách một tiếng, váng dầu văng tung tóe trên khăn trải bàn màu trắng, màu nâu từng chút lan tràn.