Tốc độ của hỏa mang quá nhanh, Cổ Thần căn bản không thể tránh kịp, nhưng, có hiện tượng kì quái lúc nãy, Cổ Thần căn bản không cần tránh, chỉ lặng im đứng yên tại chỗ, nhìn ba đường hỏa mang xuyên qua cơ thể mình.
Ba đường hỏa mang tan biến, Cổ Thần vẫn bình yên vô sự, hỏa mang không tạo nên bất cứ thương tổn gì cho hắn, ngược lại, lần này không còn cảm giác sợ hãi, lúc ba đường hỏa mang đi vào cơ thể, Cổ Thần cảm thấy khoan khái một cách lạ thường, ba đường hỏa mang như biến thành năng lượng cường đại, lưu động trong cơ thể hắn.
Cổ Thần có thể cảm nhận, nếu luyện hóa ba đường năng lượng này, tu vi khẳng định tăng lên không ít.
Không biết vì lý do gì, Cổ Thần có thể xác nhận điểm này, hắn có thể hấp thu hỏa mang phát ra từ hỏa diễm lệnh bài, hóa thành thực lực của mình.
Hỏa mang đối với hắn mà nói, chẳng khác gì linh đan diệu dược. Cổ Thần dang rộng hai tay, mừng rỡ nói:
- Nhanh... Nhiều hơn chút nữa, bắn nhiều hỏa mang thêm chút nữa.
Ma tu Tà Băng Tông há hốc miệng, thậm chí quên mất cảm giác đau đớn trên người, quên cả nói, hai mắt đỏ ngầu, chỉ vào hỏa diễm lệnh bài, lại một đường pháp lực nữa được đánh vào đó, hét:
- Đốt cháy đi! Đốt hắn thành tro đi... đốt thành hư vô... a...
Hỏa mang trên hỏa diễm lệnh bài đại trướng, trong nháy mắt bắn ra hàng chục đường hỏa mang, như cả một biển lửa, mấy chục đường hỏa mang cuồn cuộn bắn vào thân thể Cổ Thần.
Sức mạnh của mấy chục đường hỏa mang này, so với ba đường hỏa mang còn lại cường đại gấp mười lần, Cổ Thần chẳng có biểu hiện khó chịu nào, ngược lại, thân thể như được uống một ngụm trà mát, vô cùng dễ chịu. Mười mấy đường hỏa mang, hóa thành năng lượng, lưu động trong cơ thể hắn.
Đường pháp lực cuối cùng vừa bắn ra cũng là lúc Ngũ Linh Phân Thần Trùy đóng ngập vào trong thân thể Ma tu Tà Băng Tông. Hắn run lên từng trận, ngã vật xuống đấy, máu tươi bắt đầu trào ra từ tai, mắt, mũi, miệng.
Cổ Thần nhìn về phía Ma tu Tà Băng Tông, chỉ thấy hắn giơ ngón tay chỉ Cổ Thần, nói:
- Không ngờ... ngươi lại có... có... cổ... cổ... Đọc Truyện Online Tại
Ma tu Tà Băng Tông còn chưa nói hết, tay đã rơi xuống đất, hai mắt trợn tròn nhìn Cổ Thần đầy vẻ không tin, thân thể không hề động đậy.
Quang mang trên hỏa diễm lệnh bài tối đi rồi rơi xuống đất.
Cổ Thần sáng mắt, nghe câu Ma tu Tà Băng Tông nói câu cuối cùng, hình như hắn biết tại sao Cổ Thần có thể hấp tu được công kích của hỏa diễm lệnh bài? Vội vàng di chuyển đến trước mặt Ma tu Tà Băng Tông, Cổ Thần nói:
- Ngươi nói gì? Ta có cổ gì...?
Ma tu Tà Băng Tông không nói không rằng, Cổ Thần bắt mạch cổ, thấy hắn đã bị ngũ linh phân thần dùi giết chết.
Không nghe được câu cuối cùng, Cổ Thần trong lòng có chút hụt hẫng, tại sao Tàng Truy Dương bị hỏa mang công kích thiêu cháy thành hư vô, mà hỏa mang chui vào thân thể Cổ Thần lại hóa thành năng lượng?
Cổ Thần nghĩ mãi mà không nghĩ ra. Tư duy của tu sĩ đúng là rất đáng sợ, không hiểu chuyện gì là cứ ghi nhớ mãi trong lòng, nghe Ma tu Tà Băng Tông nói câu cuối cùng, Cổ Thần nghĩ:
- Không lẽ hắn nói mình có huyết mạch Cổ gia? Hỏa diễm lệnh bài biết nhận chủ bằng huyết mạch sao?
Cổ Thần lập tức phủ nhận suy nghĩ này, hỏa diễm lệnh bài mới nhìn đã biết không phải phàm vật, pháp bảo thông thường sao có thể so sánh với nó. Cổ gia chỉ là một gia tộc nhỏ trong Lạc Thủy Thành. Thời kì huy hoàng nhất cũng chỉ có được vài tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng chín, chưa từng có Thần Hải cảnh tu sĩ nào, sao có thể luyện ra pháp bảo nhận chủ bằng huyết mạch?
Nghĩ mãi không ra, Cổ Thần chuyển hướng chú ý sang hỏa diễm lệnh bài đang nằm trên mặt đất. Nhặt hỏa diễm lệnh bài lên, Cổ Thần chăm chú quan sát.
Cầm hỏa diễm lệnh bài trong tay, Cổ Thần lập tức cảm nhận được một luồng khí tức cổ xưa. Những hình ảnh hỏa diễm bên trên bề mặt nó, Cổ Thần chưa từng thấy qua. Số lượng hỏa diễm ở cả hai mặt đều bằng chín.
Con số chín, chính là đại diện của cực hạn, là tượng trưng của thân phận cao nhất, như tứ đại đế chủ Đế Đình, đều được gọi là cửu ngũ chi tôn, Thánh Đình thánh hoàng, được gọi là cửu cửu chí tôn.
Hai mặt đều có hình ảnh chín ngọn lửa, chứng minh món bảo bối này có lai lịch không nhỏ.
Nhìn hỏa diễm lệnh bài, Cổ Thần nói:
- Cũng không biết ngươi tên gì, xem ra ngươi có lai lịch không nhỏ, nếu cứ trực tiếp gọi là hỏa diễm lệnh thì sỉ nhục ngươi quá, chi bằng gọi ngươi là Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh.
Cổ Thần nói xong, thu Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh vào Càn Khôn Trạc, nhưng, Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh không hề có phản ứng, Cổ Thần thu liền ba lần, vẫn không có động tĩnh gì.
Bây giờ thì Cổ Thần hiểu, Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh khẳng định không thu vào được không gian pháp khí, có thể thấy Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh còn đặc biệt hơn rất nhiều những pháp bảo lợi hại khác.
Ngẫm nghĩ một lúc, Cổ Thần rạch một vết thương nhỏ trên đầu ngón tay, nhỏ máu lên Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh. Quả nhiên, giọt máu vừa nhỏ lên, lập tức bị Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh hút hết.
- Thu...
Cổ Thần làm bộ dạng của một tu sĩ thu pháp bảo vào trong cơ thể.
- Thu...
- Thu...
...
Cổ Thần làm liền ba lần, Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh cũng không bị hắn thu vào cơ thể.
- Chắc phải cần có tu vi Thần Hải cảnh, có pháp lực mới có thể thu được nó.
Cổ Thần nghĩ.
...
Cổ Thần dùng rất rất nhiều cách với Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh, kết quả Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh như một miếng gỗ, căn bản không có nửa phần phản ứng, nói gì hỏa mang với uy lực đáng sợ mà nó bắn ra lúc nãy.
Ma tu Tà Băng Tông đã đẩy tu vi của mình lên cảnh giới Mệnh Tuyền cảnh, mới có thể sử dụng Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh, xem ra không đến Mệnh Tuyền cảnh, rất khó sử dụng nó.
Cổ Thần bây giờ chỉ là Tiên Thiên cảnh tầng bảy tu vi, Mệnh Tuyền cảnh? Còn cách xa lắm, đành phải cất nó đi, đợi sau này nghiên cứu.
Thấy trên đầu Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh có một cái lỗ nhỏ, Cổ Thần dùng dây xuyên qua, đeo trước ngực rồi mới chuyển ánh mắt sang phía thi thể Ma tu Tà Băng Tông.
Nói một cách chính xác là hắn đang nhìn cổ tay Ma tu Tà Băng Tông, trên đó có một cái vòng màu đen, không phải là Càn Khôn Trạc thì còn là vật gì khác?
Cổ Thần lấy Càn Khôn Trạc của Ma tu Tà Băng Tông xuống, truyền thần thức vào trong. Càn Khôn Trạc lập tức lóe lên một đường quang mang pháp lực.
Càn Khôn Trạc đã ở trên người Ma tu Tà Băng Tông không biết bao nhiêu năm, sớm đã được bồi luyện thành pháp bảo, Cổ Thần muốn sử dụng được nó, nhất định phải luyện hóa được pháp lực linh thức mà Ma tu Tà Băng Tông vẫn còn lưu lại bên trong Càn Khôn Trạc, nếu như đợi pháp lực linh thức đó tự động tiêu tán, chí ít cũng phải mất mười năm.
Bây giờ Cổ Thần vẫn chưa đến Thần Hải cảnh, tạm thời không thể luyện hóa, đành phải mang Càn Khôn Trạc trên người, sau đó rồi tính. Ma tu Tà Băng Tông tu vi bất phàm, bên trong Càn Khôn Trạc có lẽ có rất nhiều thứ hay ho.
Nhìn sang chỗ mà thi thể Tàng Truy Dương biến mất, Cổ Thần thầm cảm thấy tiếc rẻ, ngay cả vật phẩm trên người cũng bị thiêu trụi, nếu không, với một nhân vật đến từ Đế Đình như Tàng Truy Dương, trên người khẳng định có không ít thứ tốt, nếu như có thể thu hoạch được một món pháp bảo thì tốt biết mấy.
Đứng dậy, Cổ Tần nhìn khắp một lượt động sảnh, chẳng còn một chút cảm giác lạnh lẽo nào nữa, cũng không có nửa miếng băng đá, quan tài và chiếc giường băng lúc nãy đã bị sự xuất hiện của Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh làm cho tan thành hư vô.
Ma tu Tà Băng Tông chết đi, Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh cũng mất đi khí tức nóng bỏng, sơn động trở lại bình thường, biến thành một sơn động phổ thông, không lạnh lẽo, cũng không nóng bỏng.
- Hắc hắc... Tàng Truy Dương biến mất rồi. Ai bảo hắn cứ không ngừng truy đuổi Cổ Thần, chết cũng tốt...