Chân Tiên

chương 148: tát thật mạnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Văn Sư Hào không phải kẻ lỗ mãng, trong lòng nghĩ vậy nên hắn cũng không vội nhận lời.

Văn Sư Hào không nói gì? Tình huống hoàn toàn nằm ngoài tầm sự liệu của mọi người, mặc dù biểu hiện lúc nãy của Cổ Thần khiến họ hết sức chấn động, nhưng không ai dám tin, luyện đan thuật của Cổ Thần mạnh hơn một trưởng lão.

Sự cẩn trọng của Văn Sư Hào, trong mắt các trưởng lão và các đệ tử trở thành một trò cười, ngay cả thủ tọa Hoàng Dược Tiên cũng phải lắc đầu ngao ngán.

Nếu như Văn Sư Hào không nhận lời khiêu chiến của Cổ Thần, khác gì gián tiếp thừa nhận là hắn đã chịu thua.

Sau này mọi người nhìn thấy Văn Sư Hào, vẫn sư lén lút nói rằng: Nhìn kìa, đó chính là trưởng lão Văn Sư Hào của Bách Thảo Phong, nghe nói một đệ tử mới nhập môn khiêu chiến luyện đan thuật với ông ta, nhưng ông ta sợ thua nên không dám nhận lời. Đúng là một kẻ hèn nhát.

Đúng lúc này, Hư Tử Uyên nhanh chóng bước đến trước mặt Cổ Thần, kéo tay hắn, lo lắng nói:

- Cổ sư đệ, đệ đùa gì vậy? Mấy chục năm trước Văn sư thúc đã trở thành đan dược sư thất phẩm, trình độ luyện đan vô cùng lợi hại, đệ mới biết luyện thai nguyên đan vài ngày sao có thể là đối thủ của Văn sư thúc? Còn không mau thu lại những lời vừa rồi... Xin lỗi Văn sư thúc.

Hư Tử Uyên thực sự lo lắng cho Cổ Thần, trong mắt nàng Cổ Thần mới luyện thai nguyên đan được vài ngày, đương nhiên không thể là đối thủ của một Văn Sư Hào đã luyện thai nguyên đan mấy chục năm. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

Mấy chữ "mới biết luyện thai nguyên đan vài ngày" mà Hư Tử Uyên nói như tiếng sấm nổ giữa trời trong, chấn động tâm thần mọi người, Cổ Thần nếu như đã biết luyện nguyên đan thuật thất phẩm, vậy hắn đã là một đan dược sư thất phẩm rồi sao?

Đan dược sư thất phẩm là khái niệm gì chứ? Cho dù là thủ tọa đầu tiên của Bách Thảo Phong, Đan Tử tổ sư gia cũng không có thiên phú đó, thời gian một năm trở thành đan dược sư thất phẩm, vậy thành tựu sau này còn cao đến mức nào?

Trời ạ... Các đệ tử không khỏi nín thở, nhìn Cổ Thần như nhìn quái vật.

Các trưởng lão cũng ngỡ ngàng đến trợn mắt há mồm, họ phải mất mấy chục năm năm, mấy chục năm thời gian mới trở thành đan dược sư thất phẩm, chỉ có như vậy, mới được làm trưởng lão Bách Thảo Phong.

Nhưng Cổ Thần trong một năm đã luyện ra đan dược thất phẩm, trở thành đan dược sư thất phẩm, với thiên phú của Cổ Thần các trưởng lão cũng chẳng là cái đinh gì.

Nhưng nghe Hư Tử Uyên nói, mặc dù mọi người chấn động, nhưng vẫn không khỏi nuối tiếc cho sự lỗ mãng của Cổ Thần, thiên phú này tương lai vượt qua Văn Sư Hào là chuyện chắc chắn, hơn nữa không cần quá nhiều thời gian.

Nhưng nghe Hư Tử Uyên nói, Cổ Thần mới biết luyện thai nguyên đan được vài ngày, mặc dù thiên phân cao đến biến thái nhưng dù sao cũng là mới học, còn Văn Sư Hào đã trở thành đan dược sư thất phẩm mười mấy năm, trong mắt mọi người Cổ Thần so với Văn Sư Hào vẫn thấp hơn một chút.

Nghe Hư Tử Uyên nói, Cổ Thần chỉ cười nhẹ, giọng cười đầy vẻ giễu cợt nói:

- Đúng vậy, trình độ luyện đan của Văn sư thúc vô cùng lợi hại, nhưng cũng chỉ là một đan dược sư thất phẩm không biết luyện Trúc thai đan mà thôi, ha ha...

Văn Sư Hào đỏ mặt, cảm thấy như vừa bị Cổ Thần giáng cho mấy bạt tai, hai má nóng ran. Qua câu nói vừa rồi, Cổ Thần đã thể hiện rõ ý tứ của mình: luyện đan thuật của Văn Sư Hào cũng chỉ được như vậy mà thôi.

Hư Tử Uyên thấy Cổ Thần không để tâm đến những lời khuyên nhủ của mình, lo lắng nói:

- Văn sư thúc không biết luyện Trúc thai đan, không lẽ đệ biết luyện?

Cổ Thần hắc hắc cười nói:

- Không phải sư tỷ đã nói qua một lần rồi sao? Biết đâu đệ lại luyện được.

Nghe Cổ Thần nói mọi người quay sang nhìn nhau, ánh mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

Nói gì vậy? Biết đâu lại luyện được? Ai dám nói ra những lời điên khùng như vậy chứ? Có vị đan dược sư nào ở đây mà chưa từng nghe người khác nói qua cách luyện đan, nhưng rồi cũng phải trải qua vô số lần thử nghiệm thất bại mới luyện thành công.

Nhưng Cổ Thần mới chỉ nghe nói một lần mà đã nói mình biết luyện, hơn nữa Cổ Thần còn nói sẽ luyện Trúc thai đan mà độ khó còn cao hơn luyện đan dược thai nguyên đan thất phẩm không chỉ hai lần.

Đan dược sư thất phẩm luyện được Trúc thai đan, chín mươi chín phần trăm đột phá trở thành đan dược sư bát phẩm.

Trong mắt nhiều người, Cổ Thần không phải quái vật, mà là một kẻ ngốc.

Văn Sư Hào mười mấy năm trước đã là đan dược sư thất phẩm, có thể luyện ra trúc nguyên đơn, nhưng mười mấy năm qua, đừng nói trở thành bát phẩm đan dược sư, ngay cả Trúc thai đan hắn cũng không luyện ra.

Không cần nghĩ cũng biết, luyện Trúc thai đan khó đến mức nào?

Trúc thai đan mới nghe một lần mà đã biết luyện? Chuyện này tuyệt đối không thể.

Mỗi một trưởng lão, mỗi một đệ tử có mặt đều không tin, có người chỉ nghe một lần mà đã luyện ra Trúc thai đan, cho dù là Hư Tử Uyên là người đích thân giảng giải nàng cũng không tin thế gian này có người biến thái như vậy.

Trên thực tế người chỉ nghe qua một lần mà đã biết luyện Trúc thai đan khẳng định không có, nhưng Cổ Thần vốn đã biết luyện Trúc thai đan, nói Hư Tử Uyên đã giảng qua một lần chẳng là chỉ là cái cớ để giải thích, tình hình không phải vậy.

Văn Sư Hào nghe Hư Tử Uyên và Cổ Thần nói chuyện, nhanh chóng hiểu ra vấn đề.

Thì ra Cổ Thần chỉ mới biết luyện thai nguyên đan mà thôi, phương pháp luyện Trúc thai đan chỉ là nghe qua một lần, hừ... Chỉ biết luyện thai nguyên đan được mấy ngày mà dám khiêu chiến với bổn trưởng lão, đúng là không biết trời cao đất dày...

Văn Sư Hào nghĩ.

- Yên tâm đi Tử Uyên sư tỷ, đệ chắc chắn thắng, đừng lo.

Cổ Thần vỗ vỗ vai Hư Tử Uyên, sau đó quay sang nói với Văn Sư Hào:

- Văn sư thúc, không lẽ người không dám tiếp nhận lời khiêu chiến của đệ tử? Sư thúc không sợ sau này sẽ có người chỉ vào lưng người mà nói là đồ hèn sao?

- Hừ...

Văn Sư Hào giận dữ hừ mạnh của tiếng, cao giọng nói:

- Ngông cuồng, Cổ Thần, nếu như người đã muốn tự chuốc rắc rối bản trưởng lão sẽ tiếp nhận lời khiêu chiến của ngươi, nhưng nếu như ngươi thua, sẽ bị quy vào tội bất kính với trưởng lão, theo quy định tông môn, phạt đòn một trăm gậy, linh thạch một trăm miếng, bỏ tù một năm.

Cổ Thần cười khẩy, nói:

- Được, như Văn sư thúc nói, nếu như đệ tử thua sẽ chịu phạt theo quy định tông môn, nhưng nếu như đệ tử thắng thì sao?

Nghe đoạn đối thoại giữa Cổ Thần và Hư Tử Uyên, trong lòng Văn Sư Hào đã có chút vững tin hơn, cười lớn nói:

- Ngươi muốn thế nào thì như thế ấy.

Văn Sư Hào thân là trưởng lão, Cổ Thần thắng đương nhiên không thể đánh hắn một trăm gậy, như vậy là không phù hợp quy định tông môn, cũng không thể phạt bạt tai, để tử bạt tai trưởng lão? Cho dù là khiêu chiến, cũng không được phép.

Cổ Thần mỉm cười, nói:

- Nếu như đệ tử thắng, Văn sư thúc chỉ cần đưa cho đệ tử một miếng linh thạch, hơn nữa trước mặt thủ tọa sư bá, các vị trưởng lão và các đệ tử, lên tiếng thừa nhận, lần khiêu chiến này sư bá thua dưới tay đệ tử, luyện đan thuật không bằng đệ tử.

Mặc dù Cổ Thần có thể yêu cầu Văn Sư Hào đưa cho hắn năm ngàn linh thạch, nhưng Cổ Thần không thiếu linh thạch, việc khiêu chiến Văn Sư Hào không nằm ở chỗ thắng được gì mà là để mọi người biết, Văn Sư Hào bại dưới tay hắn, muốn Văn Sư Hào đích thân thừa nhận thua Cổ Thần trước mặt các trưởng lão đệ tử. Giáng cho hắn một cái tát thật mạnh, làm hắn mất hết thể diện.

Cho nên Cổ Thần chỉ yêu cầu Văn Sư Hào đưa cho hắn một viên linh thạch, bởi vì trọng điểm khiêu chiến không nằm ở vật chất mà bản thân người khiêu chiến, để Văn Sư Hào đích thân nói ra mình thua Cổ Thần, đích thân thừa nhận luyện đan thuật của hắn không bằng Cổ Thần, đó mới là một đòn đả kích lớn dành cho Văn Sư Hào, là một cái tát vào thẳng mặt hắn.

- Được...

Văn Sư Hào cười vang, nhận lời khiêu chiến của Cổ Thần.

Trong lòng hắn nghĩ Cổ Thần chắc chắn sẽ thua, hơn nữa, nếu thua Cổ Thần sẽ bị đánh một trăm gậy, phạt một trăm linh tệ, hơn nữa còn bị bỏ tù một năm, còn nếu hắn thua chỉ phải lên tiếng nhận thua và mất một viên linh thạch.

Khiêu chiến kiểu này, trong mắt hắn rõ ràng là Cổ Thần tự chuốc rắc rối, Văn Sư Hào có lý do gì mà không nhận lời?

- Cổ sư đệ...

Thấy lời khiêu chiến đã có hiệu lực, Hư Tử Uyên kéo tay Cổ Thần, lo lắng gọi.

Cổ Thần nhìn nàng mỉm cười, nói:

- Sư tỷ, tin ta, ta nhất định thắng.

Một ánh mắt sắc như dao lướt qua mặt Cổ Thần, lại là Vô Chân, thấy Hư Tử Uyên quan tâm Cổ Thần như vậy, nộ hỏa trong lòng hắn sôi lên sùng sục, cảm thấy ganh tị vô cùng.

Cảm nhận được ánh mắt Vô Chân, Cổ Thần liếc nhìn hắn, sau đó mỉm cười với Hư Tử Uyên, véo nhẹ vào má nàng, sau đó vênh mặt với Vô Chân, thể hiện rõ ý tứ:

"Hư Tử Uyên là của ta, ngươi không có phần..."

Văn Sư Hào trợn mắt nhìn Cổ Thần, rồi quay sang nói với Hoàng Dược Tiên:

- Thủ tọa sư huynh, mời huynh chủ trì công bằng, đứng ra giám sát trận đấu này.

Hoàng Dược Tiên gật gật đầu, nói:

- Văn sư đệ, Cổ Thần, hai người ai luyện đan trước?

Văn Sư Hào hắc hắc cười, nói:

- Nếu như Cổ sư chất tự tin như vậy, chi bằng để hắn luyện trước xem luyện đan thuật đến cảnh giới nào.

Cổ Thần gật gật đầu, tỏ ý tán thành.

Hoàng Dược Tiên nói:

- Ngươi cần nguyên liệu gì, luyện đan dược gì?

Cổ Thần nói:

- Đệ tử cần huyết ô, âm chi, dương chi, thiên hòa hoa sáu trăm năm trở lên, mỗi loại một gốc, quỷ diệp thảo, thiên túy thảo, đông phục thảo mỗi loại hai gốc, long nha thảo năm gốc, luyện trúc - thai - đan.

Trúc - thai - đơn.

Ba chữ này rơi vào tai mọi người, ngân nga, vang vọng.

Mọi người quay sang nhìn nhau, đùa gì chứ? Đòi luyện Trúc thai đan? Lúc nãy không phải Hư Tử Uyên nói, mới chỉ nói qua một lần sao? Không lẽ hắn chỉ mới nghe qua một lần mà đã biết luyện Trúc thai đan?

Đùa như vậy cũng hơi quá trớn đấy?

Hoàng Dược Tiên hỏi:

- Cổ Thần, nghĩ cho kĩ, nguyên liệu luyện Trúc thai đan rất quý, nếu như không luyện thành công, làm hỏng nguyên liệu, ngươi không chỉ chịu hình phạt với Văn sư đệ, mà còn chịu hình phạt làm hỏng nguyên liệu quý, hai hình phạt gộp vào ngươi ít nhất phải chịu đòn hai trăm gậy...

Cổ Thần gật đầu nói:

- Đệ tử biết.

Hoàng Dược Tiên thở dài, nói:

- Nếu như ngươi đã kiên quyết như vậy, vậy thì ta sẽ chiều theo ý ngươi... lấy những nguyên liệu luyện đan mà Cổ Thần yêu cầu ra đây.

Nguyên liệu cần thiết để luyện Trúc thai đan không ít, còn cả một số nguyên liệu phụ cần phải đến hái ở vườn linh dược, cho nên, phải đợi thêm một lúc nữa.

Các vị trưởng lão và các đệ tử tụ thành một nhóm, rào rào nghị luận, những ánh mắt thỉnh thoảng lại lén lút liếc về phía Cổ Thần, có kinh ngạc và chấn động, cũng có khinh thường và chế giễu.

Hư Tử Uyên nói mới chỉ hướng dẫn qua cách luyện một lần vậy mà hắn đã đòi luyện Trúc thai đan? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

- Cổ sư đệ, đệ liều lĩnh thật đấy.

Vô Chân đột nhiên bước đến bên cạnh Cổ Thần, thì thầm nói.

Cổ Thần liếc nhìn Vô Chân, nói:

- Cũng thường thôi, đâu có bằng được Vô Chân sư huynh.

- Hắc hắc...

Vô Chân cười khẽ nói:

- Đệ phải tự biết địa vị của mình, cho dù đệ có thể luyện ra đan dược cao cấp hơn nữa thì cũng chỉ là biết luyện đan mà thôi, liều lĩnh quá mức không tốt cho đệ, ngũ mạch tỷ thí hai năm sau không sợ bị đánh tàn phế hay sao?

- Ồ? Đáng tiếc, Vô Chân sư huynh không phải đệ tử mới, không tham gia ngũ mạch tỷ thí được, trừ Vô Chân sư huynh còn ai có bản lĩnh đó nữa?

Cổ Thần thản nhiên cười.

Vô Chân quắc mắt nói:

- Đệ dám thắng Hoàng Phủ Cực, đợi đến ngũ mạch đại tỷ thí, Hoàng Phủ Hạo sẽ dạy cho đệ một bài học.

- Hoàng Phủ Hạo sao?

Cổ Thần nghiêm nét mặt, nói:

- Phiền Vô Chân sư huynh thay đệ chuyển đến hắn một câu, ngũ mạch đại tỷ thí hai năm sau, đệ sẽ đánh hắn thành đầu heo.

Cái gì? Vô Chân kinh ngạc nhìn Cổ Thần, còn tưởng mình vừa nghe nhầm? Cẩn thận nghĩ lại, hình như không sai. Cổ Thần nói ngũ mạch đại tỷ thí hai năm sau sẽ đánh Hoàng Phủ Hạo thành đầu heo...

Vô Chân cười khẽ một tiếng, nhìn Cổ Thần khó chịu, nói:

- Hắc hắc... Câu nói này, ta sẽ chuyển nguyên văn cho Hoàng Phủ Hạo, ha ha... Xem ra ngươi không chỉ là một kẻ liều lĩnh.

- Ồ? Vậy còn gì nữa.

Cổ Thần hỏi.

Vô Chân lạnh giọng, nói:

- Không không biết sống chết.

Nói xong, Vô Chân quay người bỏ đi.

Không biết sống chết sao? Cổ Thần cười nhẹ, rốt cục là ai không biết sống chết?

Vô Chân bỏ đi rồi, Hư Tử Uyên lập tức chạy đến, hỏi:

- Vô Chân sư huynh vừa nói gì với đệ vậy?

Cổ Thần cười nói:

- Không có gì, Vô Chân sư huynh nói, huynh ấy sớm đã nhìn Văn sư thúc không thuận mắt, muốn đệ thay huynh ấy dạy cho Văn sư thúc một bài học.

- Sao đệ không lo lắng gì vậy?

Hư Tử Uyên sốt sắng nói:

- Nếu như đệ luyện đan thất bại thì sẽ bị đánh hai trăm gậy, và họ sẽ đánh cho đến khi.... Mông đệ nở hoa mới thôi...

- Yên tâm...

Cổ Thần hắc hắc cười, nói:

- Ta không sao, ngộ nhỡ thua mông bị đánh nở hoa thật, chỉ cần được sư tỷ thoa thuốc là khỏi.

- Phì... Ai thèm thoa thuốc cho đệ.

Hư Tử Uyên đỏ mặt, dằn dỗi nói:

- Nhớ phải cẩn thận.

Nói đến đây thì đệ tử đi lấy linh dược trở về, đưa toàn bộ nguyên liệu cần thiết cho Cổ Thần, Cổ Thần nhận lấy đặt sang một bên.

Tất cả ánh mắt của trưởng lão, đệ tử trên quảng trường đều tập trung lại chỗ Cổ Thần. Ai cũng cố mở to mắt, sợ bỏ lỡ khoảng khắc Cổ Thần luyện ra Trúc thai đan.

Mặc dù mọi người đều nghĩ Cổ Thần không thể làm được điều này, nhưng, tư tưởng con người thường như vậy, biết rõ là không thể, nhưng vẫn cứ nghĩ, biết đâu làm được thì sao?

Bởi vậy không ai dám chớp mắt dù chỉ một lần.

Hư Tử Uyên đứng không xa Cổ Thần, mắt đầy vẻ lo lắng. Việc Cổ Thần tuyên bố luyện Trúc thai đan, nàng thấy chẳng thấy yên tâm chút nào. Một mặt, bản thân nàng tận mắt chứng kiến Cổ Thần, chỉ mất thời gian nửa năm từ đan dược sư nhị phẩm luyện đến đan dược sư thất phẩm, bất cứ loại đan dược nào chỉ cần nàng dạy một lần Cổ Thần cơ bản đều biết.

Mặc dù lúc Cổ Thần luyện đan vẫn còn phạm một số sai sót, nhưng nàng đều có thể nhìn ra, là những sai sót cố ý, mục đích là để bắt nàng phải thò tay vào dạy hắn, Hư Tử Uyên mặc dù biết rõ điều này, nhưng vẫn giả vờ nắm tay nhau và luyện đan, vừa vui vẻ trò chuyện.

Mặt khác nàng không dám tin, Cổ Thần chỉ mới nghe nàng giảng một lần, là đã luyện ra được Trúc thai đan.

Trúc thai đan... không phải là loại đan dược bình thường, ngay cả đan dược sư thất phẩm, mười người thì chín người không luyện được.

Cả Bách Thảo Phong, có thể luyện ra Trúc thai đan, chỉ có không quá năm người, bao gồm Hoàng Dược Tiên, Hư Tử Uyên và ba vị trưởng lão khác.

Cổ Thần đặt nguyên liệu luyện đan sang một bên, chẳng thèm liếc nhìn ai, toàn thân chuyên chú vào việc luyện đan, mặc dù hắn đã biết luyện Trúc thai đan, nhưng vừa phải làm bộ lóng ngóng như người mới học vừa không được làm hỏng, trên thực tế, so với luyện một viên đan dược bát phẩm, cửu phẩm còn khó khăn hơn nhiều.

Nhưng dù là khó khăn gì, vào tay một đan dược tông sư như Cổ Thần, cũng giải quyết được hết. Cổ Thần luyện Trúc thai đan dễ như Hư Tử Uyên luyện tụ nguyên linh dịch hạ phẩm, muốn luyện thế nào thì luyện thế đó.

Chỉ thấy hắn đặt tay trái dưới dược đỉnh, thi triển Hư Viêm Quyết, một khối hỏa diễm hư huyễn lập tức bùng ra từ lòng bàn tay, lần này, Cổ Thần chỉ dùng nhất trùng hỏa lực, muốn giả như lần đầu thử nghiệm đương nhiên không thể dùng hỏa lực quá mạnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio