Tu sĩ Tàng gia dĩ nhiên là tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ, linh phù thượng phẩm không thể nào đả thương được hắn. Thế nhưng uy lực của linh phù thượng phẩm không phải cái nào cũng giống nhau. Sau khi linh phù thành công cản trở một chưởng của Tu sĩ Tàng gia thì một quyền của Cổ Thần cũng đã đánh tới.
Cự chưởng đã bị Bạo Diễm Liệt Viêm phù ngăn cản, quyền cương thế như chẻ tre, đánh cự chưởng đánh thành tứ phân ngũ liệt. Không dừng lại, đó một quyền của Cổ Thần vẫn tiếp tục hướng về phía trước thẳng thừng oanh kích vào mặt của tu sĩ Tàng gia. Nguồn:
Tu sĩ Tàng gia thất kinh, hắn thật không ngờ một Trúc Thai trung kỳ nhỏ nhoi có thể đánh tan cự chưởng của bản thân. Nhưng tu sĩ Tàng gia cũng không hoảng loạn, hắn nhanh chóng lấy ra từ trong túi trữ vật một thanh mộc. Thanh mộc này trong nháy mắt hóa lớn, biến thành một tấm chắn trước mặt hắn.
Oanh......
Quyền này của Cổ Thần mạnh mẽ đánh lên tấm chắn thanh mộc. Một âm thanh bạo hưởng phát ra, cương khí cường đại hướng tứ phương tám hướng tản ra. Cự thuẫn thanh mộc rốt cuộc cũng ngăn trở được một cương quyền của Cổ Thần.
Thế nhưng chỉ một lát sau khi âm thanh bạo hưởng, một quyền Hắc Long Phá của Cổ Thần lại hung hăng đánh lên cự thuẫn thanh mộc của Tu sĩ Tàng gia.
Răng rắc........
Thanh âm nứt vỡ vang lên, một quyền này của Cổ Thần có thể nói là dùng hết toàn lực. Cho dù là tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ cũng phải cẩn thận đón đỡ. Một quyền này của Cổ Thần có uy lực vô cùng to lớn, lực công kích tương đương với một kích của tu sĩ Dẫn Hồn sơ kỳ.
Mà cự thuẫn thanh mộc kia tuy rằng là một bảo vật phòng ngự thế nhưng dưới một quyền toàn lực của Cổ Thần thì cũng phải xuất hiện những vết rạn nứt. Chắc chắn cự thuẫn thanh mộc cũng không thể đỡ được thêm mấy quyền nữa của Cổ Thần.
Cự thuẫn thanh mộc đã bị nứt, tầng chân khí phòng ngự của Tu sĩ Tàng gia cũng đã bị Cổ Thần chấn tan. Cự thuẫn thanh mộc hiện giờ chẳng khác nào một tấm gõ mục, tùy thời bị một quyền của Cổ Thần đánh nát. Tu sĩ Tàng gia nhanh chóng thu hồi cự thuẫn thanh mộc trở về mi tâm. Lần này hắn đã bị hao tổn quá nặng.
Tu sĩ Tàng gia bị một quyền kia của Cổ Thần phản chấn, nhất thời bị đẩy lùi về phía sau, bật lui hơn mười trượng. Sự khinh thường trong mắt đã không còn nữa mà thay vào đó là tràn đầy sự kinh hãi.....
Một tu sĩ Trúc Thai trung kỳ dĩ nhiên lại có thể phát ra một công kích tương đương với tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ. Thậm chí một uy lực một quyền kia còn mạnh hơn. Tại đại lục Cổ Hoang, người có thể làm được điều này nếu không phải không có Thông Huyền Linh Thể hiếm thấy thì cũng phải là người có xuất thân đặc biệt. Chí ít cũng phải đến từ thánh địa thượng cổ, tu luyện quyết pháp đỉnh cao thì mới có thể đạt được hiệu quả kinh khủng như vậy.
Điều tu sĩ Tàng gia không có giải thích được là Cổ Thần rõ ràng là một tu sĩ của Hư Thiên Tông, một đệ tử áo xám, thế nào lại có thể phát ra một quyền cường đại như vậy được?
Linh hồn Cổ Thần tu luyện Đỉnh Thiên Quyết của Thái Hư Cung. Mà Thái Hư Cung là thánh địa đứng đầu trong tam đại thánh địa. Thân thể Cổ Thần tu luyện Thiên Cương thối thể của Bách Thánh Các đứng thứ hai trong tam đại thánh địa. Quyền thì Cổ Thần tu luyện Kim Cương Thần Quyền của Thiên Thiện Tự đứng thứ ba trong tam đại thánh địa.
Đỉnh Thiên Quyết, Thiên Cương thối thể, Kim Cương Thần Quyền.....Ba loại công pháp này không phải là pháp quyết vô thượng bình thường mà chính là tối cực thượng thừa, đã tiếp cận đến pháp quyết vô thượng thượng thừa.
Với thực lực Trúc Thai trung kỳ mà có thể xuất ra lực lượng của Dẫn Hồn trung kỳ, điều này đối với trăm triệu tu sĩ khác thì làm sao có thể làm được. Nhưng đối với pháp quyết tam đại thánh địa hợp nhất của Cổ Thần mà nói thì quá đơn giản.
Tu sĩ Tàng gia đang trong lúc kinh hãi thì thân thể Cổ Thần lần thứ hai chợt lóe lên, tạo ra một đạo tàn ảnh đánh về phía tên tu sĩ Tàng gia. Không cho phép để cho hắn có thời gian suy nghĩ, sát chiêu của Cổ Thần lại đánh tới.
Tu sĩ Tàng gia biết bản thân mình không phải là đối thủ của Cổ Thần, trong lòng đã nảy sinh ý muốn chạy trốn. Hắn đánh một chưởng về phía trước, một chưởng này đánh ra giống hệt với một chưởng vừa rồi nhưng uy lực rõ ràng là kém hơn. Thân thể tên tu sĩ Tàng gia như thiểm điện nhanh chóng thối lui về phía sau.
Khi một quyền của Cổ Thần đánh phá cương chưởng của Tu sĩ Tàng gia thì người này đã chạy xa được hai mươi trượng.
Sát tâm đã nổi lên, Cổ Thần sao có thể để cho Tu sĩ Tàng gia được đào tẩu? Hắc sắc phi phong đột nhiên xuất hiện trên lưng của Cổ Thần, tốc độ phi hành của hắn lập tức tăng lên không ít. Tật Vũ Phi Phong là bảo vật có thể đề cao tốc độ phi hành. Tu sĩ đạt đến Thần Hải cảnh thì tác dụng của nó cũng yếu đi không ít, thế nhưng lúc này đây Cổ Thần mới là Trúc Thai trung kỳ, nhờ vào Tật Vũ Phi Phong khiến tốc độ đề cao không ít.
Cổ Thần vốn có thân thể cường hãn, hơn nữa với tốc độ của Tật Vũ Phi Phong, rất nhanh chóng đuổi kịp được Tu sĩ tàng gia. Khoảng cách hai bên đã rút ngắn xuống còn có mười trượng.
Tu sĩ Tàng gia xoay người lại đồng thời lại tung ra một chưởng. Lúc này đây cự chưởng còn mang theo một hạt châu, rất nhanh Cổ Thần đã nhìn ra được sự khác biệt, đồng thời hắn cũng biết hạt châu kia chính là Bạo Lôi Châu.
Hạt châu này cũng giống như linh phù đều là vật phẩm sử dụng một lần, uy lực phi thường to lớn.
Nhãn thần của Cổ Thần vô cùng tập trung về phía trước. Song chưởng đều xuất hiện, tả chưởng xuất ra một đạo tử sắc băng diễm. Tử Diễm Băng Viêm hóa thành một cự chưởng đón nhận cương chưởng của tu sĩ Tàng gia, hai đạo cương chưởng chạm nhau nhưng cũng không có bất luận tiếng nổ mạnh nào vang lên. Cương chưởng của tu sĩ Tàng gia bị Tử Diễm Băng Viêm của Cổ Thần đóng băng lại trong sát na.
Hữu chưởng của Cổ Thần lại xuất ra một đạo hỏa diễm, kết ấn thành hình ngón tay, Phần Thiên Viêm Hỏa lập tức chia thành hai nửa, một Hỏa Diễm Cung, một Hỏa Liệt Diễm phân ra, hướng tới Tu sĩ Tàng gia ở phía trước.
Tu sĩ Tàng gia cảm nhận được nhiệt độ khủng bố của hai đạo hỏa diễm. Thế nhưng Tu sĩ Tàng gia vừa mới cấp bách đi về phía trước thì đột nhiên sắc mặt biến đổi, thân thể không khỏi dừng lại, hắn nhanh chóng lấy ra cự thuẫn thanh mộc ở trong mi tâm ngăn trở hai đạo hỏa diễm đánh tới.
Gần như chỉ trong chốc lát, thân ảnh Cổ Thần cũng đã đuổi tới gần Tu sĩ Tàng gia năm trượng. Tả chưởng tung ra một chảo, băng chưởng cực lớn xuất hiện trên đỉnh đầu tu sĩ Tàng gia. Một trảo này hạ xuống vững vàng bắt lấy tu sĩ Tàng gia ở trong tay.
Tử Diễm Băng Viêm hóa thành hóa thành băng chưởng, hàn khí lạnh lẽo chính là nhờ tác dụng của Huyền Băng Tử Diễm Quyết mang lại. Lúc trước Cổ Thần tiến vào dòng sông băng ở Đông Hoàng thì bắt gặp một ma tu Tà Băng Tông, người này đã sử dụng một chiêu vừa rồi để đối phó với Cổ Thần. Cổ Thần phải rất vất vả mới có thể đối phó được với người này.
Tu sĩ Tàng gia vừa mới chống lại hỏa diễm hình tiễn, hiển nhiên không thể đề phòng được thủ đoạn tiếp theo của Cổ Thần thì đã bị băng chưởng của hắn bắt trong tay.
Băng chưởng do Tử Diễm Băng Viêm hóa thành, hàn khí lạnh lẽo, có thể thấy được Tu sĩ Tàng gia khi mà bị băng chưởng bắt được thì sắc mặt lập tức đông lạnh, trắng bệch. Cự chưởng của Cổ Thần vừa xuất ra Tử Diễm Băng Viêm, hàn khí của nó không ngừng điên cuồng tiến vào trong trong cơ thể của tu sĩ Tàng gia. Trong nháy mắt tên tu sĩ Tàng gia này đã biến thành một pho tượng băng rất sống động.
Một chưởng một trảo này của Cổ Thần hợp lại thành một cự chưởng đã biến tu sĩ Tàng gia thành một khối băng. Ngay lập tức tượng băng tu sĩ Tàng gia liền rơi xuống đất, một cái thủ trạc màu đen, còn có cự thuẫn màu xanh chính là pháp bảo phòng ngự mà Tu sĩ Tàng gia vừa sử dụng rơi ra.
Chưởng phải Cổ Thần buông lỏng, băng chưởng lại hóa thành Tử Diễm Băng Viêm hút vào trong lòng bàn tay. Hắn đi tới trước thi thể của Tu sĩ Tàng gia thu cự thuẫn thanh mộc và các vật phẩm khác vào trong Càn Khôn Trạc.
Còn chưa trực tiếp quan sát thì cả người Cổ Thần giống như mèo bị đứt đuôi cả kinh nhìn về phía trước. Một tu sĩ mặc hắc y đột nhiên xuất hiện ở trước thông đạo hai mươi trượng.
Thần thức của Cổ Thần một mực đảo qua bốn phía thế nhưng rõ ràng thần thức của hắn không thể nào phát hiện ra tu sĩ mặc hắc y này đến. Lúc này Cổ Thần mới nhớ tới Tu sĩ Tàng gia vừa rồi đột nhiên ngẩn người vốn đang chạy trốn thì ngừng lại. Chính vì như thế mà Cổ Thần mới có thể giết chết được hắn.
Xem ra Tu sĩ Tàng gia dụng thần thức đã phát hiện ra người này, biết phía trước có nhân vật so với Cổ Thần còn nguy hiểm hơn cho nên mới dừng lại.
Tu sĩ mặc hắc y tuổi chừng hai mươi bảy, hai mươi tám. Niên kỷ cũng không lớn lắm, thế nhưng thần thức của Cổ Thần lại không thể nào phát hiện ra được hắn. Nói như vậy tu sĩ mặc hắc y ít nhất cũng phải có tu vi Dẫn Hồn hậu kỳ.
Từ tu sĩ mặc hắc y có thể cảm giác được khi tức của hắn không kém gì khí tức của Vô Chân.
Ánh mắt Cổ Thần rơi xuống trước ngực của tu sĩ mặc hắc y thì thấy gương mặt tử thi, thất khiếu đang chảy máu, tràn đầy thống khổ. Tên tu sĩ mặc hắc y này chính là tu sĩ của Thi Hồn Tông danh xấu đồn xa.
Tu sĩ mặc hắc y ôm hai tay trước ngực, ánh mắt tràn đầy vẻ thú vị nhìn Cổ Thần giống như thấy được con mồi sắp tới tay. Loại nhãn thần này nếu là người tâm trí không kiên cường thì tuyệt đối sẽ bị mê hoặc.
Hai mắt Cổ Thần đồng thời cũng nhìn chằm chằm vào tu sĩ mặc hắc y. Trong đầu hắn dường như có ấn tượng về người này thế nhưng lại rất mở hồ không rõ ràng.
Cổ Thần nhanh chóng lục lại ký ức kiếp trước của mình xem tu sĩ mặc hắc y này rốt cuộc là người nào. Đột nhiên trong lòng Cổ Thần sáng ngời, hắn rốt cuộc cũng biết được người này là ai. Tu sĩ mặc hắc y này tên là Lỗ Ngân Hùng, kiếp trước khi Cổ Thần gặp Ngân Hùng cũng là khi hắn bước vào Mệnh Tuyền cảnh. Khi đó Ngân Hùng ước chừng cũng trên dưới sáu mươi tuổi, hiện tại người lại bất quá cũng chỉ hai mươi bảy hai mươi tám, nếu như không phải trí nhớ của Cổ Thần kinh người thì có lẽ không thể nào nhận ra được.
Nhận ra người này trong lòng Cổ Thần lại thầm kêu không tốt. Kiếp trước khi Cổ Thân gặp Lỗ Ngân Hùng thì hắn đã làm tông chủ của Thi Hồn Tông. Lúc này địa vị của hắn chắc hẳn là thiếu tông chủ. Không chỉ có tu vi lợi hại mà còn luyện chế một ngân thi có thực lực tương đương với hắn, cực kỳ khó chơi.
Hiện tại Lỗ Ngân Hùng đã có tu vi Dẫn Hồn hậu kỳ hơn nữa ngân thi của hắn cũng có thực lực Dẫn Hồn hậu kỳ. Như vậy chiến lực của hắn ngang bằng với hai tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ.
Với tu vi của Cổ Thần hiện tại thì cho dù đối phó với tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ cũng phải cật lực chống đỡ, còn phải dùng đến bảo phù thì mới có cơ hội. Song đối phương lại có hai người, trừ phi là ba tấm bảo phù đều dùng thì mới có khả năng chiến thắng.
Ba tấm bảo phù này hắn nắm giữ chính là để dùng trong những lúc nguy hiểm đến tính mạng. Nếu như bỏ ra đại giới dùng ba tấm bảo phù này giết chết Lỗ Ngân Hùng, hiển nhiên không hề sáng suốt. Trong lòng Cổ Thần có ý định chạy trốn.
Tiến vào trong di chỉ địa cung cũng chỉ có tu sĩ Dẫn Hồn kỳ. Không chỉ riêng một mình Lỗ Ngân Hùng mà mỗi một phương thế lực đều có một số đệ tử Dẫn Hồn hậu kỳ tiến nhập vào. Chờ đến lúc tiến vào tầng thứ mười của băng cung, lúc đó chúng nhân tề tựu, đó mới chính thức là thời khắc nguy hiểm.
Ánh mắt của Lỗ Ngân Hùng nhìn Cổ Thần từ đầu tới chân tựa hồ giống như nhìn thấy Cổ Thần vậy. Trong mắt hắn tràn ngập vẻ tiếu ý, hắn cũng không nói, cũng chỉ nhìn chằm chằm vào Cổ Thần. Ánh mắt của hắn giống như một quái đại thúc, sự việc từ đầu đến cuối đều bị hắn nhìn thấy. Trong lòng Cổ Thần toát ra một trần hàn khí, tràn đầy buồn nôn.
Cổ Thần thôi động lực lượng trong cơ thể đến cực đại, trong sát na phi kiếm từ trong mi tâm bay ra, thân thể Cổ Thần nhẹ nhàng đạp lên phi kiếm hóa thành một đạo hàn quang bỏ chạy.
- Muốn chạy trốn?
Thiếu chủ Thi Hồn Tông Lỗ Ngân Hùng cười khinh miệt, ánh mắt căng thẳng, chăm chú nhìn Cổ Thần.
Cổ Thần nhanh chóng bay về phía trước thì đột nhiên lúc này hắn thấy phía trước xuất hiện một đạo cương khí dài đến vài trượng mạnh mẽ chém xuống. Cương khí hoàn toàn trảm xuống vị trí của Cổ Thần, đồng thời cũng khiến cho vô số cự thạch rơi xuống.
Lỗ Ngân Hùng bước một bước đi qua Cổ Thần, hắn đối với một kích vừa rồi của ngân thi vô cùng tự tin.
Cương khí kia còn đang ở ngoài mười trượng, Cổ Thần đã cảm giác được ba động cường liệt hoàn toàn tương đương với một kích của tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, pháp bảo phòng ngự cấp thấp khó lòng mà ngăn cản được một kích này.
Tốc độ phi hành của Cổ Thần không hề giảm, hai mắt chăm chú nhìn đạo cương khí kia, một khối bạch ngọc từ trong mi tâm hắn bay ra.
Pháp bảo phòng ngự trung phẩm ----- Hàn Cương Ấn!
Hàn Cương Ấn từ trong mi tâm của Cổ Thần đi ra, trong nháy mắt liền hóa lớn che chắn trước người Cổ Thần. Một tiếng nổ vang lên, cương khí của ngân thi trảm lên Hàn Cương Ấn. Bất quá đây lại là một kiện pháp bảo phòng ngự trung phẩm có thể chống đỡ được một kích của tu sĩ Bồi Nguyên kỳ. Một đạo cương khí kia tựu không tạo thành bất kỳ hư hại nào đối với Hàn Cương Ấn.
Tốc độ của Cổ Thần cũng không hề suy giảm chút nào. Hàn Cương Ấn che chắn ở trước người trong nháy mắt ngăn chặn Lỗ Ngân Hùng và ngân thi ở trước thông đạo. Cuối cùng khi Hàn Cương Ấn biến mất thì Cổ Thần cũng đã chạy đi rất xa.
Lỗ Ngân Hùng cả kinh, hắn thực không có nghĩ tới một tu sĩ Trúc Thai trung kỳ cư nhiên lại có một kiện pháp bảo phòng ngự trung phẩm. Đối với việc Cổ Thần có thể chạy trốn khỏi mình thì Ngân Hùng hết sức kinh ngạc, thế nhưng trên mặt hắn vẫn nở ra một nụ cười khinh miệt. Ngân Hùng há miệng phun ra một Hắc Phiên. Hắc Phiên bay ra trong nháy mắt hóa lớn, trên Hắc Phiên cũng có hoa văn tử thi giống hệt như trên y phục của Thi Hồn Tông.
Lỗ Ngân Hùng cầm Hắc Phiên bước lên phía trước, pháp lực quán thâu thông qua Hắc Phiên hóa thành một đạo hào quang truy đuổi theo phương hướng Cổ Thần bỏ chạy. Chỉ cần Cổ Thần chưa ra khỏi phạm vi bao phủ thần thức của hắn thì hắn cũng không thể nào trốn thoát khỏi Lỗ Ngân Hùng. Bất quá sau một hồi truy sát thì trên mặt Lỗ Ngân Hùng lần thứ hai lộ ra vẻ kinh ngạc. Tốc độ phi độn của Cổ Thần không chậm một chút nào, so với Lỗ Ngân Hùng còn nhanh hơn, Ngân Hùng một mực đuổi theo ở phía sau nhưng càng đuổi thì khoảng cách giữa hai người lại càng xa.
Vô duyên vô cớ chọc phải một cường địch, trong lòng Cổ Thần cũng phiền muộn vô cùng. Với việc thần thức của Lỗ Ngân Hùng vẫn tập trung trên người bản thân thì Cổ Thần không cách nào tránh được. Tuy rằng tốc độ của hắn so với Lỗ Ngân Hùng có nhanh hơn nhưng vẫn không cách nào có thể thoát khỏi phạm vi thần thức của đối phương. Bị một người truy đuổi ai không khó chịu cho được?
Cổ Thần nhìn địa đồ, khoảng cách thông đạo tiến nhập từ tầng thứ hai đến tầng thứ ba rất gần, còn khoảng chừng trên dưới ba dặm nữa. Đối với tốc độ phi độn của hai người mà nói khoảng cách ba dặm cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Trong lòng Cổ Thần đột nhiên khẽ động, nói:
- Tiểu Bạch, huyễn vụ!!
Tiểu Bạch từ trong tay áo của Cổ Thần chui ra, biến thành một thước ngồi ở trên vai của hắn. Ngay sau đó một ngụm sương trắng từ trong miệng của Tiểu Bạch bay ra bao phủ Cổ Thần vào bên trong. Cùng lúc đó Cổ Thần đại hỉ, hắn nghĩ thực không sai huyễn vụ của Tiểu Bạch quả nhiên có thể cắt đứt thần thức của Lỗ Ngân Hùng đang bám trên người hắn.
Lô Ngân Hùng một mực truy đuổi, kinh ngạc không ngừng, hoàn toàn có thể dùng hai từ khiếp sợ để hình dung. Một Tu sĩ Trúc Thai trung kỳ dĩ nhiên lại có thể chạy thoát khỏi được thần thức phong tỏa. Điều này sao có thể, Lỗ Ngân Hùng không muốn tin vào sự thật trước mắt. Hắn cũng không tin Cổ Thần đã biến mất, cho nên nhất mực phi độn về phía trước đuổi theo.
Tiểu Bạch phóng ra huyễn vụ, trong khoảng hai lần nháy mắt thì Cổ Thần đã phi độn tới lối vào tầng thứ ba. Không nói lời thừa hắn liền tiến nhập vào bên trong. Quả nhiên không ngoài dự liệu, không gian xung quanh vặn vẹo một hồi, Cổ Thần liền xuất hiện trong một sơn động ở tầng thứ ba.
Phong ấn ngàn năm của tam tộc quả nhiên là lợi hại. Một nghìn năm đã trôi qua mà truyền tống trận tùy hướng trong di chỉ địa cung vẫn nguyên vẹn không chút hư hỏng.
Lỗ Ngân Hùng một đường đuổi tới, rất nhanh hắn cũng sẽ phát hiện ra thông đạo này, Cổ Thần không muốn ở lại lâu. Hắn để Tiểu Bạch tiếp tục duy trì huyễn vụ bao phủ lấy thân thể. Nhanh chóng đi về phía trước, chẳng mấy chốc Cổ Thần thấy cửa thông đạo. Hắn nhanh chóng mở địa đồ ra nhìn, rất nhanh Cổ Thần đã xác định được vị trí của mình.