Nghe lời nói của Ngô Tinh, ánh mắt Cổ Thần mỉ mỉ quan sát Âm Dương Trận đồ một lần, quả nhiên bên phải Âm Dương trận đồ có một chỗ trống, chính giữa là mấy hàng chữ viết rất nhỏ.
Những chữ viết này đúng là rất nhỏ, dùng mắt thường tỉ mỉ quan sát cũng chỉ nhìn thấy một ít đường viền, không nhìn thấy nét chữ rõ ràng.
Đối với điều này Cổ Thần rất có kinh nghiệm, lập tức dùng thần thức tìm tòi, mắt thường thoạt nhìn giống như chữ viết kim châm đâm vào mắt, nhưng dùng thần thức nhìn lại giống như chữ bình thường.
Hàng chữ đầu tiên so với những chứ khác lớn hơn một chút, sau khi Cổ Thần quan sát xong, kinh hãi thì thầm:
- Hỗn Độn Âm Dương chân quyết? Dĩ nhiên đúng là pháp quyết vô thượng của Âm Dương Ma Tông?
Ngô Tinh mỉm cười, nói:
- Hỗn Độn Âm Dương chân quyết chính là pháp quyết nổi danh gần với Đỉnh Thiên Chiến Địa Quyết của Đạo gia, đây chính là bản đầy đủ của Hỗn Độn Âm Dương chân quyết, so với pháp quyết truyền miệng của Âm Dương Tông còn trân quý hơn rất nhiều.
Cổ Thần khẽ nhíu mày, nói:
- Đáng tiếc rồi, pháp quyết Âm Dương Tông đều cần phải có nam nữ song tu, mà Hỗn Độn Âm Dương chân quyết này cũng như vậy, tuy rằng kỳ diệu nhưng đối với ta không có bao nhiêu tác dụng.
Ngô Tinh trợn mắt nhìn Cổ Thần, nói:
- Nhìn lão đệ có vẻ thông minh, sao lại nói ra những lời ngu ngốc như vậy?
Cổ Thần hỏi:
- Làm sao vậy?
Ngô Tính nói:
- Giá trị chân chính của một bộ pháp quyết vô thượng không phải là ở phương pháp tu luyện của nó, mà là ở lý niệm, đạo lý tu luyện, pháp quyết vô thượng trong thiên hạ tuy không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối không ít, một tu sĩ suốt đời thu hoạch được nhiều bộ pháp quyết vô thượng cũng không phải là không có khả năng, thế nhưng một tu sĩ chỉ biết chuyên tu một bộ trong đó mà không phải là mỗi bộ pháp quyết đều tu luyện, bởi vì song song tu luyện nhiều bộ pháp quyết so với tu luyện một bộ pháp quyết hiển nhiên tốc độ chậm hơn nhiều. Bình thường chủ tu một bộ pháp quyết, những pháp quyết khác chỉ cần tìm hiểu đạo lý trong đó, nếu như có thể lĩnh ngộ toàn bộ, vậy thì có tu luyện bộ pháp quyết kia hay không không còn quan trọng nữa rồi, pháp quyết tu luyện trong thiên hạ kỳ thực hơn kém nhau không lớn, khi lĩnh ngộ được đạo lý dung nhập vào pháp quyết chủ tu sẽ sinh ra hiệu quả làm ít công nhiều.
- Điều kiện quan trọng nhất của tu sĩ không phải là tư chất mà là ngộ tính, tư chất chỉ có thể khiến tu chân giả trên những bước đầu tiên của con đường tu chân nhanh hơn người khác một chút, đồng thời có thể dùng linh thạch, đan dược và các tài nguyên tu luyện để bù đắp chỗ thiếu hụt tư chất. Chờ khi tu luyện giả bước vào đại đạo chân chính sẽ hiểu ra, con đường tu chân xa xôi tới mức nào, khi đó tác dụng của tư chất trở nên vô cùng bé nhỏ, tu luyện giả có khả năng đi bao xa trên đường tu luyện toàn bộ phải nhìn vào bản thân lĩnh ngộ được bao nhiêu? Ngộ tính của lão đệ quả thực bình sinh ra ít thấy, đường tu chân tuy rằng gian nan không gì sánh được, thế nhưng chỉ cần lão đệ một lòng tu luyện chung quy sẽ có cơ hội bước vào đại đạo.
Đây là lần đầu tiên từ khi Cổ Thần và Ngô Tinh quen nhau, Ngô Tinh một hơi nói ra nhiều lời với Cổ Thần như vậy, Cổ Thần tự nhiên nghiêm túc lắng nghe.
Kiếp trước Cổ Thần bước vào mệnh tuyền cảnh, hoàn toàn dựa vào hắn một mình một người điên cuồng khổ tu, không hề có các tu sĩ cao cấp khác tiến hành chỉ điểm đối với hắn, tâm cảnh của hắn giới hạn ở những gì tầm mắt thấy, hôm nay Ngô Tinh nói ra những lời này, Cổ Thần nghe xong lập tức sản sinh một loại cảm giác hiểu ra.
Tựa hồ có một phiến cửa lớn chưa bao giờ mở ra trước mặt hắn, xuyên thấu qua phiến cửa lớn này, khoảng cách giữa hắn và bản chất con đường tu luyện càng gần hơn.
- Nghe Ngô Tinh đại ca nói một lời còn hơn khổ tu mười năm, ngày hôm nay Cổ Thần ghi nhớ trong lòng.
Sắc mặt Cổ Thần cung kính nói.
Ngô Tinh gật đầu, nói:
- Thời điểm tu luyện, cố gắng cảm ngộ mọi sự vật, tồn tại, đạo lý phát sinh xung quanh, sau này đối với con đường tu luyện có tác dụng rất lớn, càng cảm ngộ được nhiều đạo lý càng tiếp cận với bản chất hơn, trên con đường tu chân càng thêm đi nhanh hơn, xa hơn…
Cổ Thần gật đầu, nói:
- Tiểu đệ thụ giáo rồi.
Ngô Tinh cười cười:
- Nói với lão đệ nhiều như vậy, có thể nghe hiểu được bao nhiêu hoàn toàn dựa vào lĩnh ngộ của bản thân lão đệ, ân tình của lão đệ đã trả, lòng ta không còn chỗ nào vướng bận, đưa nàng cho ta, cô đọng ý niệm của nàng hóa thành linh hồn, an toàn độ nhập luân hồi, sau đó ta sẽ đi du lịch khắp thiên hạ, ta không hiện thế nhiều năm, không biết thế giới hiện tại đã biến thành bộ dáng gì nữa?
Đưa thi thể Vân Tuyết cho Ngô Tinh, Cổ Thần nói:
- Đại ca, tiểu đệ còn một chuyện muốn thỉnh giáo.
- Nói đi…
Tiếp nhận thi thể Vân Tuyết, Ngô Tinh ngẩng đầu lên.
Cổ Thần nói:
- Đại ca dạy ra Nghịch Mệnh Hóa Long quyết, sau khi tiến hành biến hóa, mỗi khi giết một người ta đều có một loại cảm giác thư sướng hưng phấn, ta vốn không phải là người thị sát thành tính, vì sao lại có cảm giác như vậy?
Ngô Tinh mỉm cười, trả lời:
- Sau khi lão đệ biến hóa sẽ khiến cảm giác bản thân mở rộng, thế nhưng không hề thay đổi tâm của mình, cũng không thay đổi linh trí, mỗi khi lão đệ giết một người đều có cảm giác vui sướng nói rõ người lão đệ giết đều là người muốn giết, lão đệ đã bao giờ giết qua người mình không muốn giết?
Người bị giết đều là người muốn giết?
Cổ Thần vừa nghĩ, đúng là như vậy, duy nhất ngoài ý muốn chính là lần đầu tiên công kích Vân Tuyết, thế nhưng lúc đó hắn cũng do dự rất nhiều, không trực tiếp giết chết Vân Tuyết ngay lập tức.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Thì ra là thế.
Ngô Tinh nói:
- Hiện tại lão đệ còn chưa hoàn toàn luyện thành Nghịch Mệnh Hóa Long quyết, còn chưa hoàn toàn hóa thành chân long, cảm giác của lão đệ mở rộng rất dễ khiến bản thân nổi giận, chờ khi lão đệ hoàn toàn hóa long sẽ không còn cảm giác này nữa, so với lúc bình thường không có gì khác nhau.
- Đã như vậy trước khi hoàn toàn hóa long, ta ít dùng Nghịch Mệnh Hóa Long Quyết vẫn tốt hơn.
Cổ Thần nói. Nguồn:
Ngô Tinh nói:
- Long trời sinh đã mạnh mẽ, cực kỳ hiếu chiến, tu luyện Nghịch Mệnh Hóa Long quyết, sau khi biến hóa trở nên hiếu chiến là khẳng định, quyết định như thế nào dựa vào nội tâm chính mình, chỉ cần lão đệ bảo trì thanh minh trong lòng sẽ không bị thứ gì ảnh hưởng, lão đệ không dùng Nghịch Mệnh Hóa Long quyết hay làm thế nào hoàn toàn dựa vào chính bản thân, tâm kết của ta đã xong, phải đi rồi…
Cổ Thần nói:
- Tiểu đệ thụ giáo.
Tiếng nói Ngô Tinh vừa dứt, thân thể Ngô Tinh chợt lóe, biến mất không thấy, thanh âm từ chân trời xa xa truyền tới:
- Cổ Thần lão đệ, ta với lão đệ rất hợp ý, sau này ta sẽ tiếp tục lưu ý phương pháp giải trừ huyền âm tuyệt mạch của sư tỷ lão đệ.
Thần sắc Cổ Thần cung kính, dùng thanh âm thành khẩn nói về phương hướng thanh âm Ngô Tinh truyền đến:
- Tiểu đệ xin đa tạ đại ca.
Ngô Tinh rời đi, Cổ Thần lập tức nuốt vào một viên dịch dung hoàn, tìm một sơn động gần rừng rậm không người, bắt đầu bế quan.
Hắn ở cùng một chỗ với Ngô Tinh, khẳng định không có ai dám trêu chọc, cũng không có ai dám truy tung, thế nhưng hiện tại Ngô Tinh đã rời đi, tất cả đều không còn đảm bảo nữa rồi, hắn hầu như đã đắc tội với tất cả các thế lực tu tiên khác nhau ngoại trừ Hư Thiên Tông, chỉ cần có tin tức của hắn xuất hiện, như vậy khẳng định người tìm với giết hắn sẽ rất nhiều.