Cổ Thần xoay người nhìn, chính là Tàng Trạch Uyên.
- Chạy đi đâu?
Tàng Trạch Uyên thấy Cổ Thần ngay phía trước, nhất thời bạo rống một tiếng, thân thể chợt lóe, để lại một đạo tàn ảnh, lập tức vọt về phía Cổ Thần.
Ánh mắt Cổ Thần lạnh lùng, khóe môi nhếch lên nở nụ cười nhạt. Lục Long Nhiếp Tâm trận này đã được hắn thôi diễn vô số lần, tuy rằng lần đầu tiên thực sự xông vào, thế nhưng đối với lộ số Lục Long Nhiếp Tâm trận đã quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn, trong trận pháp có sáu đại trận nhỏ, Cổ Thần đều hết sức rõ ràng, gã tu sĩ Bồi nguyên trung kỳ này dám truy đuổi vào trong trận, quả thực là tự tìm đường chết.
Tốc độ của Tàng Trạch Uyên đủ nhanh, tốc độ của Cổ Thần cũng không kém, chợt lóe liền cấp tốc chạy về một phương hướng, trong loại không gian mê ảo không phân biệt được phương hướng này mà nói căn bản không hề có phương hướng, trên dưới trái phải cũng chỉ là lấy tiêu điểm bản thân.
Chỉ trong thời gian mấy lần hô hấp, Cổ Thần đã chạy về phía trước hơn một dặm, đều là dựa theo lộ tuyến sinh đạo chạy trốn, Tàng Trạch Uyên vẫn truy đuổi theo phía sau hơn ba mươi trượng, trong lòng vô cùng kinh ngạc, Cổ Thần tiến vào Lục Long Nhiếp Tâm trận dĩ nhiên không hề xuất hiện một lần nhầm lẫn bước vào năm trận nhỏ sát, tử, hồn, huyễn, khốn, luôn luôn chạy đúng sinh đạo.
Trong lòng Tàng Trạch Uyên nhất thời khiếp sợ, đối với điều này thực sự phi thường hiếu kỳ, càng phát hiện ra nghiêm trọng, từ tình huống trước mắt xem xét, hiển nhiên Cổ Thần đã hiểu được phương pháp tiến vào Lục Long Nhiếp Tâm trận, nói cách khác không phải là vận khí?
Tuy rằng thực lực của Tàng Trạch Uyên có thể chạy vào phạm vi trên dưới ba dặm rìa ngoài Lục Long Nhiếp Tâm trận, như đó hoàn toàn là bằng vào thực lực mạnh mẽ vượt qua, dọc theo đường kia không gặp vào khốn đạo thì là huyễn đạo, hoặc là sát đạo, coi như là phạm vi ba dặm rìa ngoài, công kích trong những trận nhỏ đối với tu sĩ Bồi Nguyên cảnh có sức uy hiếp không nhỏ.
Nhất là tử đạo, tu sĩ Bồi Nguyên kỳ hơi có chút sai lầm có thể lập tức bỏ mình, vì vậy tiến vào Lục Long nhiếp tâm đại trận, trong lòng Tàng Trạch Uyên không hề thả lỏng cảnh giác, khống chế tốc độ phi hành giảm đi rất nhiều, cuối cùng phát hiện Cổ Thần dĩ nhiên hiểu được lộ tuyến sinh đạo, nhất thời đẩy nhanh tốc độ đuổi theo.
Bên ngoài Lục Long Nhiếp Tâm đại trận, tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ tuần tra là những người chạy tới nơi này trước tiên, đều dừng lại ngoài trận.
Không lâu sau liền xuất hiện một đạo độn quang hạ xuống, một gã tu sĩ bay tới, tu vi đại khái vào khoảng Bồi Nguyên sơ kỳ, rất nhanh liên tục có mấy đạo độn quang hạ xuống, đều có tu vi Dẫn Hồn kỳ hoặc Bồi Nguyên kỳ.
Một gã tu sĩ Bồi Nguyên hậu kỳ tuổi chừng lục tuần xuất hiện, mọi người nhất tề cung kính cúi đầu hành lễ đối với hắn, hiển nhiên địa vị không thấp.
- Ở đây có tình huống gì? Trạch Uyên đâu?
Tu sĩ lục tuần hỏi.
Tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ đầu tiên tới nơi nói:
- Vừa rồi có người xông vào Lục Long Nhiếp Tâm trận, Trạch Uyên đuổi vào trong trận rồi.
- Xông trận? Người nào?
Thanh âm tu sĩ lục tuần cả kinh.
- Một tu sĩ tuổi chừng ba mươi, thoạt nhìn vô cùng bình thường, ta cũng không nhớ được tướng mạo của hắn, không biết hình dung như thế nào.
- Tu vi ra sao?
Ánh mắt tu sĩ lục tuần sáng ngời, một lần nữa hỏi.
- Tu sĩ Dẫn Hồn sơ kỳ, so với Trạch Uyên thấp hơn nhiều, bất quá Trạch Uyên đã đuổi vào trong đó một thời gian rồi, giờ vẫn chưa thấy ra.
Đôi lông mày tu sĩ lục tuần nhíu lại, noi:
- Nếu đã dám xông trận hiển nhiên có chút nắm chắc, người này cùng với Lý Nghiêm đã chết khẳn định có quan hệ gì đó, Mục Nam, nhanh chóng bẩm báo chuyện này cho thái tử Thiên Cơ, các ngươi ở đây chờ, ta vào trận trợ giúp Trạch Uyên.
Mọi người gật đầu, tu sĩ lục tuần nói xong lập tức tiến vào trong Lục Long Nhiếp Tâm trận, Tàng Mục Nam thì hóa thành một đạo độn quang, hướng về phía thành Bảo Tháp, lúc này Tàng Thiên Cơ đang ở trong thành Bảo Tháp.
Tu sĩ lục tuần tên là Tàng Hồng Uyên, cùng với Tàng Trạch Uyên là huynh đệ đồng mạch, hắn biết Lục Long Nhiếp Tâm trận nguy hiểm không gì sánh được, nếu như người xông trận thực sự là hung thủ sát hại Lý Nghiêm, chiếm được địa đồ bí địa Lý gia.
Như vậy người này phải hiểu rất rõ Lục Long Nhiếp Tâm trận, trong lòng Tàng Trạch Uyên thầm cấp bách, tuy rằng Tàng Mục Nam nói tu sĩ xông trận chỉ có tu vi Dẫn Hồn sơ kỳ, nhưng Tàng Hồng Uyên vẫn rất lo lắng cho Tàng Trạch Uyên.
Lo lắng của Tàng Hồng Uyên không phải là không có lý.
Tàng Trạch Uyên truy đuổi vào trong trận đại khái hơn hai trăm trượng đã rút ngắn khoảng cách với Cổ Thần khoảng hai mươi trượng, trong lòng vui vẻ, đang muốn bắt đầu công kích thì đột nhiên thân ảnh Cổ Thần phía trước chợt lóe, biến mất không thấy.
Tàng Trạch Uyên thầm cả kinh, phía trước xuất hiện một cơn gió nhẹ, đột nhiên thổi vào mặt, trong sát na cảnh tượng hoàn toàn biến mất, bốn phương tám hương xung quanh tràn ngập cương phong lôi điện. Truyện Sắc Hiệp -
Cổ thần thấy Tàng Trạch Uyên vẫn đuổi kịp, thân thể chuyển động theo sinh đạo, lập tức tiến vào trong sát đạo.
Tuy nói sát đạo rất nguy hiểm, nhưng Cổ Thần rất quen thuộc đối với trận pháp này, nơi này chính là chỗ vào Lục Long Nhiếp Tâm trận, có thể dễ dàng né tránh công kích trong sát đạo.
Tàng Trạch Uyên thì không giống, đối mặt với công kích sát đạo, hắn chỉ có thể liều mạng, vừa mới tránh thoát được đạo cương phong thứ nhất, đạo cương phong thứ hai kèm theo một đạo thiểm điện thô to như cánh tay đồng thời oanh kích về phía Tàng Trạch Uyên.
Trong lòng Cổ Thần biết tiết tấu công kích của sát đạo, linh hoạt né tránh hết mọi công kích, vòng tới phía sau Tàng Trạch Uyên.
Pháp bảo mộc bài trong mi tâm Tàng Trạch Uyên bay ra, hóa thành hơn một trượng, cương phong, lôi điện đều bị cản lại.
Đúng lúc này đột nhiên phía sau lưng hắn mát lạnh.
Một băng chưởng lớn chừng mười trượng đột nhiên xuất hiện, mạnh mẽ vỗ về phía Tàng Trạch Uyên, theo sau băng chưởng là một pháp bảo phi kiếm bao phủ bằng hỏa diễm bốc cháy hừng hực.
Tàng Trạch Uyên thất kinh, nhất tề đánh mạnh một chưởng, cũng là một chưởng cương lớn chừng mười chượng va chạm một chỗ với băng chưởng.
Ầm… ầm…
Một tiếng nổ vang vọng, băng chưởng và chưởng cương đồng thời vỡ vụn, một cỗ hàn khí đóng băng tới cực điểm dung mãnh tiến vào trong thân thể Tàng Trạch Uyên.
Cổ Thần bị Tàng Trạch Uyên phản kích một chưởng mạnh mẽ khiến khí huyết cuồn cuộn, Tàng Trạch Uyên ngự khống pháp bảo mộc bài chặn lại công kích cương phong lôi điện vẫn còn có thể phát ra một chưởng uy lực tới như vậy, tu vi xác thực hơn xa Cổ Thần.
Thế nhưng công kích của Cổ Thần không chỉ dừng lại ở đó, pháp bảo phi kiếm mang theo phần thiên viêm hỏa sau khi băng chưởng vỡ vụn tiếp tục bay về phía Tàng Trạch Uyên, bắn thẳng vào yết hầu của hắn.
Đồng thời Cổ Thần kết pháp ấn chưởng trái, băng chưởng một lần nữa ngưng tụ, mi tâm hắn lòe ra mấy đạo cương mang, Ngũ Linh Phân Thần Chùy trong nháy mắt bắn ra.
Cương phong lôi điện trong sát đạo công kích tầng tầng bất tận, Tàng Trạch Uyên căn bản không thể thu hồi lại pháp bảo mộc bài chống lại công kích của Cổ Thần.
Cương mang chợt lóe, trong mi tâm Tàng Trạch Uyên lại bay ra một kiện pháp bảo, va chạm một chỗ với phi kiếm của Cổ Thần, hắn một lần nữa đánh ra một chưởng, một đạo chưởng cương đón nhận băng chưởng của Cổ Thần.
Thế nhưng đột nhiên hai mắt Tàng Trạch Uyên trợn tròn, năm tia chớp từ hai bên trái phải vòng qua vọt về phía chính mình, kinh hãi bật thốt:
- Ngũ Linh Phân Thần trùy?
Trong ánh mắt kinh khủng của Tàng Trạch Uyên, Ngũ Linh Phân Thần trùy nhanh như thiểm điện đâm vào cơ thể hắn, một chiếc cắm giữa mi tâm, hai chiếc cắm giữa ngực, hai chiếc cắm ở bụng.
Tàng Trạch Uyên tức thì mất mạng.