Chân Tiên

chương 281: vô chân chết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chịu phải một cái tát này, chỉ sợ cũng là cái tát đầu tiên trong đời Tàng Thiên Cơ.

Dấu bàn tay đỏ tươi hiện rõ trên khuôn mặt trắng đẹp của Tàng Thiên Cơ, thực phá cách vô cùng.

Nếu cái tát vừa rồi của Cổ Thần đổi thành một kiếm sẽ có thể chém tới cổ Tàng Thiên Cơ.

Bất quá, Cổ Thần chỉ có thể dùng một cái tát, không thể chém rơi đầu Tàng Thiên Cơ được.

Bởi vì...

Vừa rồi, khi Cổ Thần dùng Đỉnh Thiên Quyết kết thành đạo ấn, mạnh mẽ kéo Thái Hư tiên đỉnh ra khỏi người Tàng Thiên Cơ liền phát hiện bên trong Thái Hư đỉnh đã bị Tàng Thiên Cơ hạ dấu vết mệnh thần thật sâu, có thể nói Thái Hư tiên đỉnh đã trở thành một phần liên hệ chặt chẽ với sinh mệnh Tàng Thiên Cơ.

Chỉ cần Tàng Thiên Cơ có bất luận tổn thương trí mạng nào, Đỉnh Thiên Quyết tựa hồ sẽ lập tức xuất hiện, chuyển toàn bộ thương tổn di dời lên trên Thái Hư đỉnh.

Trừ phi triệt để kéo Thái Hư đỉnh ra xa người Tàng Thiên Cơ, xóa đi dấu vết Tàng Thiên Cơ lưu lại trong đỉnh, bằng không, ngoại trừ đánh nát Thái Hư đỉnh thành mảnh vụn mới có thể tạo thành thương tổn với Tàng Thiên Cơ.

Thần thức Tàng Thiên Cơ hóa thành cự chưởng chụp lên Thái Hư tiên đỉnh, Cổ Thần dùng đạo ấn Đỉnh Thiên Quyết không thể kéo Thái Hư tiển đỉnh về phía mình, hiển nhiên muốn dùng tu vi Đoạt Xá hậu kỳ mạnh mẽ cướp Thái Hư tiên đỉnh trong tay Tàng Thiên Cơ là điều không quá có thể.

Nếu đã không thể mạnh mẽ đoạt Thái Hư tiên đỉnh trong tay Tàng Thiên Cơ, tự nhiên không thể tạo thành thương tổn gì trí mạnh với hắn.

Như vậy, một cái tát là lựa chọn tốt nhất.

Cho dù là mười cái tất cũng không đủ khả năng tạo thành uy hiếp với Tàng Thiên Cơ, như vậy Thái Hư đỉnh sẽ không tự động hấp thụ tổn thương cho hắn.

Thế nhưng, một cái tát này đối với hạng người như Tàng Thiên Cơ, có lẽ càng làm tổn thương hắn hơn so với việc cầm kiếm trực tiếp chém lên người hắn.

Thái Hư tiên đỉnh không còn lực kéo của Cỏ Thần, trong sát na này liền được Tàng Thiên Cơ thu vào trong cơ thể.

Thiểm Thiên Phong Dực vỗ lên, không đợi Tàng Thiên Cơ xuất thủ, trong nháy mắt, Cổ Thần đã bay ra ngoài xa mấy trăm trượng, vỗ vỗ bàn tay, nhẹ giọng cười nói:

- Ngươi nói thật hay, cái gì là nhật nguyệt kém sắc, Thánh Hoàng không bằng... Ngươi đúng là tự sướng quá mức rồi.

Câu này của Cổ Thần, từng chữ như những mũi kiếm sắc nhọn đâm vào trong lòng Tàng Thiên Cơ, trong bụng một ngụm nghẹn khuất, chỉ thở hổn hển không nói thành lời...

Tàng Thiên Cơ hắn là hạng người nào? Đường đường là thái tử Đại doanh Đế Đình, thiên tài số một khắp đại lục Cổ Hoang cả nghìn năm nay, trước giờ chỉ có hắn được quyền tự phụ, tự cho là đệ nhất thiên hạ, ngay cả Thánh Hoàng của Thánh Đình cũng không coi vào đâu...

Nhật nguyệt kém sắc, Thánh Hoàng không bằng...

Lời này tuy nói ra cuồng vọng nhưng chính là điều Tàng Thiên Cơ vẫn luôn hình dung trong lòng... Có điều, sự tự tin không ai bì nổi đó của Tàng Thiên Cơ lại bị Cổ Thần phá bỏ...

Hơn nữa còn hung hăng bày trò ngay trước mắt mọi người.

Vết ngón tay lằn đỏ trên mặt hắn tuy chẳng đáng thương tổn gì, nhưng sự đau xót trong lòng Tàng Thiên Cơ thì ai có thể tưởng nổi?

Tàng Thiên Cơ hắn có thiên tư tuyệt luân, được công nhận là số một thiên hạ, thân phận thái tử tôn quý vô cùng, cư nhiên ở ngay trước mặt mọi người phải chịu nỗi nhục nhã này.

Tôn nghiêm của hắn đã bị Cổ Thần chà đạp một cách hung hăng nhất.

- A... Phốc...

Tàng Thiên Cơ ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng điên cuồng, phun ra một ngụm máu tươi, cái tát này của Cổ Thần đã tạo thành vết thương không thể xóa nhòa trong lòng tự tôn của hắn.

Chúng tu sĩ dưới mặt đất kinh ngạc nhìn lên hai người giữa không trung, đám người Hoàng Dược Tiên càng kinh hãi sắc mặt, lập tức Quy tổng quản liền cười lớn một tiếng, ôm bụng cười:

- Ha ha... Tiểu vương bát đản bị ăn tát... Xem ngươi còn dám xưng đệ nhất thiên hạ nữa không.... Thực sự làm trò hề, đáng cười.... Ha ha, đáng thẹn... Buồn cười quá đi mất.

Theo tiếng cười của Quy tổng quản, Tiểu Bạch là người thứ hai cười lên, sau đó là Đạo Cửu Thiên, cuối cùng ngay cả Hoàng Dược Tiên cũng không nhịn được cười lớn.

Về phần Vô Chân, tu sĩ Tàng gia và Thanh Long tộc đều há hốc mồm... Hoa mắt chóng mặt.

Thế nào lại có thể? Đây chính là Tàng Thiên Cơ a, sao có thể bị ăn tát? Nỗi đau này còn muốn nghiêm trọng hơn nghìn lần, vạn lần so với một đao chém lên người hắn.

Toàn bộ tu sĩ Tàng gia, Thanh Long tộc đều đang không thể tin vào mắt mình, đang cố gắng tự thuyết phục chính mình rằng đây không phải sự thực.

Cả đám nhìn lên hai người trên bầu trời, nhìn tới Cổ Thần như nhìn một con quái vật, trong lòng hỏi thầm: hắn là người sao? Là người sao có thể biến thái như vậy? Ngay cả Tàng Thiên Cơ cũng phải ăn khổ trước mặt hắn?

Về phần Vô Chân, trong đầu càng trống rỗng, chỉ còn lại một tiếng thanh âm vang lên: chết... Ta muốn chết!

- Mối cừu hôm nay, ngày khác bản thái tử sẽ đòi lại... Cổ Thần, ngươi chờ đó, kiếp này ta muốn ngươi cầu sống không được, muốn chết không xong, ta muốn diệt chín tộc nhà ngươi, diệt sạch tộc nhân và người nhà ngươi chôn cùng... Cho ngươi chịu hết mọi dằn vặt, cho ngươi trọn đời không được siêu sinh...

Tàng Thiên Cơ hóa thành một đạo độn quang chạy đi xa, chỉ còn truyền lại thứ âm giọng thê lương và oán độc khiến người nghe được phải phát lạnh toàn thân.

Cổ Thần nhìn độn quang của Tàng Thiên Cơ phía xa, sắc mặt không đổi, nếu như có thể đánh chết Tàng Thiên Cơ ở đây, Cổ Thần tự nhiên sẽ không nương tay, thế nhưng thực lực của hắn còn chưa đủ, tu vi Đoạt Xá kỳ vẫn không thể đoạt được Thái Hư tiên đỉnh trong tay Tàng Thiên Cơ, ít nhất cũng cần tới tu vi Nguyên Thần kỳ.

Nếu như tu vi Tàng Thiên Cơ lại tiến lên một bước, thậm chí phải tới Minh Khiếu kỳ mới có thể mạnh mẽ cướp lấy Thái Hư tiên đỉnh trong tay hắn...

- Thiếu, còn thiếu... Ta phải mạnh hơn, ta phải mạnh hơn nữa... Tàng Thiên Cơ, một ngày nào đó dù Thái Hư tiên đỉnh cũng không thể giữ mạng ngươi, ta sẽ biến ngươi thành tro bụi...

Trong lòng Cổ Thần đang tự nhủ.

Quyển hạ của Đỉnh Thiên Chiến Địa Quyết còn trong Thái Hư tiên đỉnh, vô luận thế nào đi nữa, Cổ Thần cũng phải cướp đỉnh này vào tay, quyết không thể đi lên còn đường mòn kiếp trước, tu vi dừng lại tại Nguyên Thần kỳ, không có pháp quyết tu luyện, không thể tiếp tục tiến bộ.

Tàng Thiên Cơ vừa đi, tu sĩ Tàng gia, Thanh Long tộc ai nấy sắc mặt đều đại biến, chuyển sang trắng bệch, sắc mặt Vô Chân càng xám như tro tàn, trong ánh mắt lo vẻ sợ hãi.

- Không, ta không muốn chết, ta không muốn chết...

Trong lòng Vô Chân không ngừng hô lên.

Ánh mắt Cổ Thần lạnh lẽo, nhìn quét qua toàn bộ mọi người, cuối cùng rơi xuống trên người Vô Chân, nói:

- Vô Chân, ta nói ngày hôm nay là ngày chết của ngươi, tuyệt sẽ không lưu mạng ngươi tới ngày mai...

Phác thông...

Vô Chân nhất thời quỳ xụp xuống đất, liên tục dập đầu:

- Cổ sư đệ tha mạng... Ta là thiếu tông chủ a, cha ta là tông chủ Hư Thiên tông, nghìn vạn lần đừng giết ta, Cổ sư đệ, vừa rồi ta chỉ bị Tàng Thiên Cơ ép buộc, là chuyện bất đắc dĩ a, Cổ sư đệ, ngươi hạ thủ lưu tình, ta không có lộ ra nửa điểm tin tức của ngươi với Tàng Thiên Cơ, cũng không lộ nửa điểm tin tức của Hư Thiên tông... Tha ta một mạng đi! Ta không muốn chết, ta thực sự không muốn chết...

- Ta muốn giết ngươi, dù ngươi không muốn chết cũng phải chết...

Cổ Thần nói xong, đánh ra một quyền, một đạo quyền cương lớn tới nghìn trượng mạnh mẽ đánh xuống, phủ lấy toàn bộ mấy người Vô Chân, tu sĩ Tàng gia và Thanh Long tộc.

Bọn họ dù muốn chạy cũng không chạy kịp, chỉ có cách đồng loạt xuất ra pháp bảo phòng ngự lợi hại nhất, ném lên bầu trời.

Nhưng, Cổ Thần hiện có tu vi Đoạt Xá hậu kỳ, toàn lực đánh ra một quyền, chỉ một đám tu sĩ Kim Đan kỳ sao có thể chống được?

Trong đám tu sĩ, không một người nào có được pháp bảo phòng ngự cực phẩm, Cổ Thần đánh ra một quyền này, uy lực còn mạnh hơn mấy lần so với Mộc Lôi Ấn của Tàng Thiên Cơ, pháp bảo phòng ngự thượng phẩm cũng không đỡ nổi, một quyền đánh xuống, hơn mười kiện pháp bảo lập tức vỡ vụn, hoàn tàn bị hao tổn, trở lại trong mi tâm chủ nhân.

Oanh...

Quyền cương lớn nghìn trượng vỗ xuống trên mặt đất, một tiếng nỏ lớn vang lên, toàn bộ mặt đất bị đập xuống thành một hố sâu hơn năm mươi trượng, từ không trung nhìn xuống, rõ ràng là một vết quyền ấn cực lớn.

Vô Chân, kể cả tu sĩ Tàng gia, Thanh Long tộc đều bị quyền cương đập bẹp.

Mấy đạo linh hồn từ bên trong thi thể bay ra ngoài, vội vã lao vào bên trong rừng quỷ.

Linh hồn rời thể, không sống được lâu, chỉ có tại nơi âm minh mới có được khả năng sống sót cao, vừa rồi cả đám tu sĩ đều nhanh nhanh chóng chóng muốn thoát khỏi rừng quỷ, thật không ngờ lúc này rừng quỷ lại trở thành nơi tị nạn.

Cổ Thần điểm ngón tay, một đạo hắc diễm nhanh như thiểm điện bắn tới một linh hồn, chính là của Vô Chân, bị hắc diễn thiêu đốt, linh hồn Vô Chân thét lên một tiếng thảm thiết, trong nháy mắt đã bị đốt thành hư vô.

Về phần những linh hồn khác, Cổ Thần không có thâm cừu gì với bọn họ nên cũng không để ý tới, chuyển thế sống lại cũng tốt, trở thành một đạo du hồn trong rừng quỷ cũng hay, tùy bọn họ đi.

Vừa thu lại Thiểm Thiên Phong Dực, Cổ Thần hạ xuống bên người Hoàng Dược Tiên, nói:

- Sư phụ, đồ nhi tới muộn, khiến sư phụ phải sợ hãi...

- Cổ Thần, ngươi... Ngươi...

Hoàng Dược Tiên nhìn Cổ Thần, hiện tu vi Cổ Thần đã cường hãn tới trình độ này, còn chưa tới tuổi đã có thể chiến thắng Tàng Thiên Cơ, tự nhiên khiến Hoàng Dược Tiên kinh hãi không nói thành lời.

- Cổ sư đệ có số mệnh lớn, hồng phúc thâm hậu, thật là có một không hai, xem ra bên trong rừng quỷ Cổ sư đệ đã gặp được kỳ ngộ cực lớn nào đó, tu vi dĩ nhiên tăng tiến tới chừng này, thật là trước nay tới cả về sau cũng chỉ có một người Cổ sư đệ làm được mà thôi...

Đạo Cửu Thiên nhìn Cổ Thần, kinh hãi than thở.

Đạo Cửu Thiên và Cổ Thần kiếp trước là bạn tốt của nhau, Cổ Thần rất thân mật, cười nói:

- Đạo huynh quá coi trọng rồi...

- Cổ Thần, đánh hay lắm, đánh đẹp lắm, đánh cho tiểu vương bát Tàng Thiên Cơ kia câm họng, dám khi dễ Quy gia gia ta, lần sau gặp lại phải mắng cho hắn diếc cái lỗ tai mới thôi...

Quy tổng quản hài lòng cười, lúc này lão nhìn Cổ Thần chỗ nào cũng thấy thuận mắt.

Cổ Thần đang muốn đáp lời, đột nhiên, từ bên trong rừng quỷ truyền đến những tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Mọi người kinh sắc mặt, nhất thời quay đầu lại, chỉ thấy hơn mười ngựa chiến màu đen lao ra khỏi rừng quỷ, trên lưng mỗi con đều có một gã kỵ sĩ, mặc hắc bào toàn thân, che kín dung mạo, chỉ lộ ra hai con mắt màu xanh lóng lánh, không giống với vật còn sống.

Mỗi con hắc mã đều cực kỳ hùng tráng, nhưng trên người dường như mỗi chỗ đều có vết thương, từ miệng những vết thương đó phun ra vô tận liệt hỏa, dưới chân cũng là từng đốm lửa mạnh, đạp vào khoảng không mà bước.

Kỵ sĩ mặc hắc bào bổ ra hơn mười đạo hắc nhận, linh hồn đám tu sĩ Tàng gia và Thanh Long tộc trong nháy mắt đều bị đánh chết.

Trong sát na sau, càng nhiều Kỵ sĩ mặc hắc bào lao ra khỏi rừng quỷ, đi thẳng tới chỗ mọi người. Truyện Sắc Hiệp -

Kỵ sĩ mặc hắc bào vừa xuất hiện, sắc mặt mọi người đều đại biến.

Mỗi gã Kỵ sĩ mặc hắc bào đều hiện rõ tu vi ra ngoài, dĩ nhiên toàn bộ là Đoạt Xá hậu kỳ.

Hơn mười Kỵ sĩ mặc hắc bào vừa xuất hiện, phía sau lóe lên bóng đen, lại có hơn mười Kỵ sĩ mặc hắc bào xuất iện, lao ra từ trong rừng quỷ, ngay sau đó là nhóm thứ ba...

Ngay cả những tiên tông đại phái, thế gia tu tiên cũng khó có được một gã tu sĩ Đoạt Xá hậu kỳ, chỉ có bên trong Đại doanh Đế Đình mới có tu sĩ Đoạt Xá hậu kỳ tồn tại, có điều số lượng vô cùng ít ỏi.

Thế nhưng...

Một nhóm lại một nhóm Kỵ sĩ mặc hắc bào lao ra từ trong rừng quỷ, trong nháy mắt đã có hơn mười nhóm, mỗi một gã Kỵ sĩ mặc hắc bào trong đó, ngay cả hắc mã lập lòe liệt diễm được bọn họ cưỡi cũng có tu vi giống nhau, đều là Đoạt Xá hậu kỳ.

Một đội kỵ binh đều có tu vi Đoạt Xá hậu kỳ, đừng nói là Đại doanh Đế Đình, ngay cả Thánh Đình Đại Kiền cũng khó xây dựng được.

Thế nhưng, hơn mười nhóm này vẫn chưa phải toàn bộ, từ bên trong rừng quỷ vẫn còn tiếp tục lao ra từng nhóm kỵ sĩ như vậy nữa.

Sắc mặt mọi người đều hiện lên vẻ khiếp sợ, vừa rồi bọn họ vừa mới ở trong rừng quỷ, không hề phát hiện ra những quỷ hồn lợi hại như vậy? Đồng thời, số lượng còn nhiều tới kinh hãi.

Chỉ có Cổ Thần là hơi nhăn mày, trong lòng thầm suy đoán, những kỵ sĩ hắc bào này sợ rằng có quan hệ rất lớn tới Âm Minh Đàm kia.

Tuy rằng ánh mắt những kỵ sĩ này đều là vô thần, nhưng Cổ Thần vẫn có một loại cảm giác, những kỵ sĩ này đều đang chăm chú nhìn lên người hắn.

- Sư phụ, Đạo huynh... Các ngươi đi trước, ta chặn lại đây.

Cổ Thần nói xong, mở ra Thiểm Thiên Phong Dực phi tới mấy trăm trượng phía trước, nhìn vào đám kỵ sĩ áo đen đang không ngừng lao ra khỏi rừng quỷ.

Mấy người Hoàng Dược Tiên chỉ có tu vi Kim Đan kỳ, trước mặt quỷ hồn Đoạt Xá kỳ cũng chỉ là những cỗ thân thể chờ bị cuớp đoạt, tự nhiên không ai nhiều lời, đều tung ra pháp bảo, nhất thời phi độn về hướng sâu trong thảo nguyên.

Một nhóm lại một nhóm kỵ sĩ áo đen lao ra khỏi rừng quỷ, đột nhiên, một bóng đen thật lớn lao ra, bóng đen này khác biệt, cao tới mấy trượng.

Con mắt Cổ Thần co rụt lại, mặt chấn động, dĩ nhiên là một quỷ hồn Nguyên Thần kỳ.

Tu sĩ đến Đoạt Xá kỳ, nguyên anh phát triển cực hạn, không thể lớn hơn, sau khi bước vào Nguyên Thần kỳ, nguyên anh hóa thần, có khả năng phát triển vô hạn, nguyên thần càng lớn, pháp lực càng mạnh.

Nghe đồn nguyên thần của Phật tổ cao tới chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng, pháp lực vô biên.

Quỷ hồn này cao hơn ba trượng, chính là một quỷ hồn Nguyên Thần kỳ.

Trong lòng Cổ Thần vừa động, mơ hồ nghĩ được mình đụng phải rắc rối lớn rồi, nguyên bản trong rừng quỷ sẽ không xuất hiện những kỵ sĩ áo đen kia, nhưng Cổ Thần nhổ đi Trấn Minh Ngọc Bi, những kỵ sĩ áo đen này liền đi ra ngoài.

Từ khi nguyên thần cao mấy trượng kia lao ra khỏi rừng quỷ, sau đó vẫn còn vô số kỵ sĩ áo đen khác tiếp tục lao ra.

Những con hắc mã với lửa mạnh cháy khắp người đều đạp khoảng không mà đi, Cổ Thần bay ở trên cao mấy trăm trượng, đám kỵ sĩ áo đen kia cũng bay cao lên mấy trăm trượng, đứng phía trước cách Cổ Thần chừng nghìn trượng.

Vẫn không ngừng có kỵ sĩ áo đen lao ra từ trong rừng qủy, toàn bộ đều bay lên cao mấy trăm trượng, xếp thành hàng chỉnh tề, nguyên thần cao ba trượng kia cưỡi kỵ mã, đứng tại trung tâm đội hình.

Chờ toàn bộ kỵ sĩ áo đen ra hết ra khỏi rừng quỷ, ánh mắt Cổ Thần đảo qua, tổng cộng có tới hơn nghìn, ngoại trừ nguyên thần ba trượng kia, đều có tu vi Đoạt Xá hậu kỳ.

Tu sĩ Đoạt Xá hậu kỳ, cho dù là đại phái tiên tông hoăc là thế gia tu tiên cũng khó xuất hiện một người, tu sĩ Đoạt Xá hậu kỳ, ai ai cũng có uy danh cực lớn, vang vọng bốn phương, cho dù ở bên trong Đế Đình cũng là người nắm quyền thế một vùng.

Không nói Đại doanh Đế Đình, dù là bốn Đại Đế Đình, cộng thêm Đại Kiền thánh đình cũng chỉ có mấy trăm tu sĩ Đoạt Xá hậu kỳ, con số hơn nghìn tu sĩ Đoạt Xá hậu kỳ, ngay cả toàn bộ Nhân tộc cũng không có được.

Càng đừng nói tới hai tộc Yêu và Vu đã suy yếu, tổng cộng cả ba tộc Nhân, Yêu, Vu cũng khó có đủ một nghìn tu sĩ Đoạt Xá hậu kỳ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio