Tiếng vang vọng khó chịu kia có tới chín phần phát ra từ chỗ trung tâm thảo nguyên.
- Nơi đó quả nhiên có điểm cổ quái!
Cổ Thần nói.
- Đông...
Qua nửa này, lại một tiếng âm vang vọng.
Trong lòng Cổ Thần chấn động, nhìn sang phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch liền nói:
- Tiếng vang này khiến lòng ta rất khó chịu.
Tuy rằng tiếng vang quái dị, thế nhưng Cổ Thần và Tiểu Bạch càng thêm hứng thú, chỉ cảm thấy nơi trung tâm thảo nguyên đang có một kiện bảo bối thần kỳ đang chờ đợi bọn họ.
Thiểm Thiên Phong Dực càng vỗ nhanh hơn, hai người bay nhanh về phía trước.
Đông...
Đông...
Đông...
...
Cứ qua mỗi đoạn thời gian nhất định, phía trước lại có một tiếng vang truyền đến, Cổ Thần có thể cảm giác được, càng tơi gần trung tâm thảo nguyên, tiếng vang này càng lúc càng mạnh.
Bay thêm về phía trước hơn ba nghìn dặm, lại một tiếng "Đông..." vang lên, vẻ mặt Tiểu Bạch đột nhiên chuyển thành khó chịu, hô lên:
- Không được rồi, không được rồi... Trong lòng ta muốn nhảy loạn lên...
Cổ Thần nói:
- Tới đây, ngồi lên vai ta. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Tiểu Bạch liền hóa thành một con bạch hồ, nhảy lên đầu vai Cổ Thần, một đạo cương tráo pháp lực xuất hiện bên ngoài cơ thể Cổ Thần, phủ kín lấy Tiểu Bạch.
Đông...
Rất nhanh, phía trước lại có một tiếng vang vọng như tiếng trống, Cổ Thần hỏi:
- Hiện tại thế nào rồi?
- Ha ha, hiện tại tốt hơn nhiều rồi...
Tiểu Bạch cười, rất thân thiết nhích lại gần bên tai Cổ Thần.
- Tốt... Ta ngược lại muốn nhìn xem, phía trước rốt cuộc là có vật gì, chúng ta ở ngoài xa vạn dặm vẫn nghe được tiếng vang, hiện tại nghe được càng giống với tiếng trống, nếu như đứng ngay cạnh không biết thanh âm này còn chấn đông tâm thần tới mức nào.
Ánh mắt Cổ Thần nhìn về phía trước, nói xong liền đẩy độn tốc nhanh hơn.
Đông...
Đông...
Đông...
...
Lại đi được hơn ba nghìn dặm, thêm một tiếng chấn động hó chịu vang lên, càng lúc càng lớn, nếu như tại ba nghìn dặm trước, thanh âm giống như phát ra từ một mặt trống rộng ba thước thì lúc này thanh âm đã giống như phát ra từ miệng trống rộng một trượng rồi.
Cổ Thần tiếp tục lao về phía trước, đi tiếp hơn ba nghìn dặm, cách khu vực trung tâm của thảo nguyên chỉ còn hơn nghìn dặm, xa xa có thể thấy được phía trước có một sườn núi nhỏ cao chừng trăm trượng, một đạo quang trụ từ đỉnh sườn núi bắn thẳng lên trời.
Lúc này, tiếng chấn động kia đã chuông ngân, ngay cả Cổ Thần nghe được, trái tim cũng muốn loạn động, chỉ còn cách dùng tâm thần để trấn áp.
Tiểu Bạch nhìn đạo quang trụ phóng thẳng lên cao ở phía trước nghìn dặm, nói:
- Quang mang còn chói mắt hơn so với Trấn Minh Ngọc Bi, bảo bối này khẳng đỉnh còn muốn lợi hại hơn Trấn Minh Ngọc Bi.
Cổ Thần nhíu mày, nói:
- Ta ngược lại cảm giác được phía trước không phải có một kiện bảo bối, tựa hồ đang có người muốn thoát ra khỏi lao tù, vẫn luôn không ngừng công kích nhằm phá giải.
Tuy nói như vậy nhưng tốc độ Cổ Thần không hề giảm, vẫn phi độn về phía rước, khoảng cách nghìn dặm rất nhanh liền qua, Cổ Thần đi tới bầu trời cách sườn núi còn nghìn trượng, lúc này tiếng chấn động tựa như tiếng chuông đồng mười trượng, thật lớn vô cùng.
Trên sườn núi nhỏ có một tế đàn năm màu, lớn tới mười trượng, đạo quang mang phóng lên cao kia được bắt nguồn từ chính tế đàn này.
Tại chân núi cách tế đàn trăm trượng có sáu gã yêu tu Phong Lôi Ưng tộc, đứng theo sáu vị trí, tại giữa sáu người lại một phù văn đầy nét cổ xưa, tựa hồ là một trận đồ triệu hoán.
Trận đồ triệu hóa cách tế đàn năm màu trên đỉnh núi đúng trăm trượng, trên mặt đấy còn có một đường màu hồng kết nối trận đồ triệu hoán với tế đàn năm màu.
Đường màu hồng kia tựa hồ có quang hoa lưu động, Cổ Thần tập trung nhìn lại, đường màu hồng kia chính là một huyết đạo do máu huyết tạo thành, bên trong huyết đạo đang có máu tươi lưu động.
Cũng không phải chảy từ chỗ cao tới chỗ thấp, máu tươi kia dĩ nhiên đang chảy từ chân núi lên trên đỉnh, cuối cùng đổ vào trong tế đàn năm màu.
Đông...
Một tiếng chấn động vang lên, tế đàn năm mày rung lên một trận, rõ ràng âm thanh khó chịu kia được phát ra từ bên dưới tế đàn năm màu.
Đầu nguồn cung cấp máu tươi chính là sáu gã yêu tu Phong Lôi Ưng tộc đang đứng vây quanh trận đồ triệu hoán, sáu gã yêu tu này không ngừng cho máu tươi chảy vào trong trận đồ triệt hoán, sau đó máu tươi thông qua trận đồ triệu hoán được ngưng tụ lại cùng một chỗ, dần dần chảy lên trên tế đàn năm màu trên đỉnh núi.
Cổ Thần có thể nhìn ra đồ án trước mặt sáu gã yêu tu là một trận đồ triệu hoán nhưng rốt cuộc là loại trận pháp gì thì hắn lại nhìn không ra, chỉ cảm giác được nó rất cổ xưa.
Ánh mắt Cổ Thần đột nhiên chuyển qua hướng tây bắc, có một đạo độn quang ở rất xa đang hướng tới nơi này.
Mặc dù cách xa nhưng từ khí tức quen thuộc, Cổ Thần dễ dàng biết được, người tới chính là Tàng Thiên Cơ.
Ánh mắt Tàng Thiên Cơ tại mấy nghìn dằm đã chuyên chú đặt lên người Cổ Thần, có âm thanh khó chịu kia hấp dẫn, tuy Thiên Cơ thấy Cổ Thần, nhớ tới cái tát xỉ nhục kia nhưng vẫn tiếp tục phi độn qua đây.
Rất nhanh, Tàng Thiên Cơ đã đi tới bầu trời cách sườn núi nhỏ hơn nghìn trượng theo hướng tây bắc, Tàng Thiên Cơ dừng độn tốc, ánh mắt từ trên người Cổ Thần dời sang tế đàn năm màu trên mặt đất cùng với sáu gã yêu tu Phong Lôi Ưng tộc đang vây quanh trận đồ triệu hoán, trong ánh mắt có vẻ kinh hãi.
Sắc mặt Tàng Thiên Cơ đã khôi phục lại bình thường từ lâu, vết tát biến mất không còn nữa, nhưng nhìn Cổ Thần ở phía trước, Tàng Thiên Cơ vẫn cảm nhận được sự nóng bỏng trên má.
- Hắc hắc... Cái gã bị tát kia cũng tới.
Tiểu Bạch cười nói.
Cách xa hơn nghìn trượng, thanh âm mặc dù nhỏ nhưng với lỗ tai linh mẫn của Tàng Thiên Cơ vẫn có thể nghe rõ tiếng Tiểu Bạch, nhất thời khiến hắn giận dữ vô cùng.
Cổ Thần có thể mạnh mẽ chộp được Thái Hư đỉnh của hắn, Tàng Thiên Cơ tự nhiên không dám chủ động khơi mào tranh chấp tại đây, nhưng lửa giận trong lòng lại nhịn không được muốn phát tiết.
Ánh mắt Tàng Thiên Cơ đảo quanh, rơi xuống trên người mấy gã yêu tu, trong mắt lóe quang mang, lập tức đánh ra một chưởng, một cự chưởng màu xanh lớn tới nghìn trượng nhất thời vỗ xuống chỗ sáu tên yêu tu trên mặt đất.
Cổ Thần thấy thế, nhướng mày lắc đầu.
Oanh...
Cự chưởng nghìn trượng chụp tới, sáu gã yêu tu đồng loạt đánh ra một trưởng lên trời, sáu đạo chưởng cương cỡ trăm trượng cùng phóng lên cao, đối chạm với cự chưởng nghìn trượng.
Dưới chưởng lực cực lớn, sáu gã yêu tu đồng loạt phun ra một ngụm máu tươi, thân thể đều nổ tung, vô số máu tươi theo đó tuôn ra, tất cả đều mất mạng.
Máu của sáu gã yêu tu đều dung nhập hết vào trong trận đồ triệu hoán, quang mang của trận đồ triệu hoán nhất thời mở rộng, một trận máu tươi liền cuồn cuộn chảy theo huyết đạo kia, trong nháy mắt xông thẳng lên tế đàn năm màu trên đỉnh núi.
Vô số máu tươi đổ vào trong tế đàn, tất cả đều dung nhập xuống dưới nền đất.
Đông...
Một tiếng nổ vang vọng trời đất, thứ ẩn sâu dưới tế đàn hút được lượng lớn máu tươi, lực phá hoại lập tức được đề cao gấp mấy chục lần, toàn bộ sườn núi lay động kịch liệt.
Tế đàn năm màu đã bị phá ra một vết rách.
Đông...
Lại một tiếng nổ vang trời, tế đàn năm màu bị đụng vỡ thành bốn năm mảnh, một đạo bóng ảnh đỏ tươi từ bên dưới tế đàn lao ra, phóng thẳng lên không trung.
Cổ Thần, Tiểu Bạch, Tàng Thiên Cơ... Sắc mặt ai nấy đều biến đổi, kia đúng là một trái tim thật lớn to bằng vại nước, khắp bề mặt dính đầy máu tươi...