Hơn hai năm vừa qua, thời gian hai người gặp mặt mới chỉ ngắn ngủi mấy ngày mà thôi, hầu hết đều ngăn cách hai nơi, dù chưa gặp lại nhưng trong lòng tưởng niệm thời khắc cũng không hề dừng lại, hôm nay hai người gặp lại, tình cảm bộc phát ra, giống như củi đốt gặp liệt hỏa, bốc cháy mãnh liệt.
Hai môi chạm nhau, giống như cảm giác lôi điện giật mạnh, trong nháy mắt truyền khắp toàn thân hai người, bất cứ tiên đan diệu dược nào trong thiên hạ, tiên nhưỡng rượu ngon đều không thể vui sướng bằng cảm giác hai môi gặp nhau lúc này.
Có chút bất tri bất giác, hai tay Hư Tử Uyên chủ động ôm lấy sau lưng Cổ Thần, càng không hề để Cổ Thần tùy ý tấn công, nàng chủ động vươn cái lưỡi thơm tho ra, phóng ra tình cảm khát vọng và mãnh liệt trong lòng, để cảm giác vui sướng buông thả đạt tới đỉnh.
Từng đợt rên rỉ vang lên, châm lên dục hỏa trong lòng Cổ Thần, không biết từ khi nào, hai tay Cổ Thần lặng yên chui vào trong quần áo của Hư Tử Uyên.
Lần đầu tiên có bàn tay nam nhân tiến sâu vào quần áo, thân thể Hư Tử Uyên run rẩy kịch liệt, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, Cổ Thần vuốt ve da thịt mềm mại của hư Tử Uyên, trơn trượt nhu thuận giống như ngọc bích, làm hắn yêu thích không muốn buông tay.
- Sư tỷ…
Cổ Thần hôn lên vành tai của Hư Tử Uyên, bên tai nàng nhỏ giọng kêu.
Một cỗ cảm giác như điện giật từ vành tai nàng truyền đến, Hư Tử Uyên không kìm lòng được đáp:
- Uhm!
- Nàng nguyện ý sao?
Cổ Thần nhẹ giọng hỏi.
- Uhm!
Hư Tử Uyên đáp, đầu hơi gật.
Tuy rằng chỉ là hai câu giao lưu ngắn gọn, thế nhưng thanh âm rơi vào trong tai hai người lại khiến cảm giác hưng phấn tăng nhiều, trái tim Hư Tử Uyên càng lúc càng đập nhanh hơn, toàn thân trở nên mềm yếu.
Cổ Thần đưa một tay đỡ sau lưng Hư Tử Uyên, một tay vươn phía trước, chậm rãi di chuyển tới đôi ngọn núi cao ngất.
Nơi này là địa phương mẫn cảm của nữ nhân, còn chưa chạm tới hai ngọn núi Hư Tử Uyên đã run rẩy toàn thân, trái tim kinh hoàng, tiếng thở dốc kịch liệt hóa thành âm phù tuyệt vời rơi vào trong tai Cổ Thần.
Thịch thịch thịch…
Càng sát với hai ngọn núi, tiếng tim đập của Cổ Thần càng thêm mãnh liệt, đầu ngón tay có cảm giác kích thích điện giật tê dại.
Tay hắn di động cực kỳ chậm rãi, nhưng chưa hề dừng lại.
Đột nhiên đôi ngọc nữ phong kia rơi vào lòng bàn tay Cổ Thần. Cổ thần nhẹ nhàng xoa bóp, trơn trượt tới cực điểm, mềm mại tới cực điểm, một loại cảm giác tuyệt vời tới cực điểm từ long bàn tay truyền đến.
- A…
Thân thể Hư Tử Uyên mạnh mẽ run lên, trong miệng phát ra một tiếng riếng kêu vang vọng, hai tay của nàng ôm chặt lấy thân thể của Cổ Thần, thân thể liên tục khẽ run, giống như có sóng cuộn chưa dứt.
Bàn tay của Cổ Thần tại ngọn núi trơn trượt như ngọc, di chuyển qua lại, hưởng tụ cảm giác luân mỹ vô bờ cùng với tiếng rên rỉ như có như không từ trong miệng Hư Tử Uyên phát ra, thân thể nàng trải qua một hồi run rẩy mãnh liệt, đột nhiên bắt lấy cánh tay Cổ Thần trước ngực nàng.
Một cỗ khí tức băng lãnh trong nháy mắt từ trong cơ thể Hư Tử Uyên bộc phát ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
- Không… Không được!
Đẩy bàn tay của Cổ Thần rời khỏi cơ thể chính mình, Hư Tử Uyên gian nan phát ra hai chữ, sắc mặt của nàng trong nháy mắt trở nên trắng bệch, giống như bị bịt kín một tầng sương lạnh.
- Sư tỷ, nàng làm sao vậy?
Dục vọng của Cổ Thần nhất thời bị tan đi phân nửa, bàn tay tiếp xúc với thân thể Hư Tử Uyên cũng trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Hư Tử Uyên nhếch miệng, sắc mặt có chút thống khổ, qua một lát tình huống mới có chút chuyển biến tốt đẹp, nàng nói:
- Là huyền âm tuyệt mạch, ta… Ta không khống chế được loại cảm giác này, nếu như bị kích thích quá mạnh mẽ, huyền âm tuyệt mạch sẽ tự động phát tác, sư đệ, ta… Xin lỗi!
Lại là huyền âm tuyệt mạch.
Thấy sư tỷ nhịn đau khổ, lại còn xin lỗi chính mình, trong lòng Cổ Thần tê rần, nói:
- Sư tỷ, là ta xin lỗi mới đúng, cho nàng bị khổ rồi, trước khi giải trừ huyền âm tuyệt mạch, ta không bao giờ… mạo phạm sư tỷ nữa!
Trên mặt Hư Tử Uyên hiện lên nụ cười vui mừng hạnh phúc, nói:
- Là thân thể của ta không chịu cố gắng, không trách được ngươi!
Cổ Thần dừng tay hồi lâu, lần này huyền âm tuyệt mạch không phát tác quá mức nghiêm trọng, chỉ là tràn ra một ít huyền âm hàn khí mà thôi, qua một lát là Hư Tử Uyên có thể khôi phục lại bình thường.
Trải qua đoạn tình cảm mãnh liệt vừa rồi, trong đầu hiện lên hình ảnh vừa rồi, hai người ngồi cùng một chỗ, khó tránh khỏi xấu hổ.
- Sư tỷ, nàng sớm đi nghỉ tạm, ta đi xem Nam Thiên tiền bối đã ngủ hay chưa!
Hai người nhìn nhau không nói gì, Cổ Thần tìm một cớ ra khỏi động phủ.
Chuyện tình vừa rồi tốt nhất nên để cho Hư Tử Uyên một mình một người chậm rãi tiêu hóa.
Ba tòa động phủ không cách nhau quá xa, như vậy có địch nhân tới phạm cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau, hiện tại thần thức của Cổ Thần và Nam Thiên đạo nhân vô cùng cường đại, tản ra dò xét, Nam Thiên đạo nhân và Mông Tiên âm đều đang tu luyện.
Xem hai người đều vô cùng cần mẫn, đi tới trước động phủ Nam Thiên đạo nhân, Cổ Thần dùng thần thức truyền âm, Nam Thiên đạo nhân mở phong ấn động phủ, Cổ Thần đi vào.
- Cổ Thần, tìm ta muộn như vậy làm cái gì?
Nam Thiên đạo nhân nghi hoặc hỏi thăm.
Cổ Thần nói:
- Ra ngoài đi lại một chút, thấy tiền bối còn đang tu luyện nên muốn đến nhìn một chút.
Nam Thiên đạo nhân mỉm cười, nói:
- Đám tuổi trẻ các ngươi, tu vi cả đám đều tăng tiến rất nhanh, nếu ta không tiến bộ thì sợ là sẽ bị lạc hậu!
Cổ Thần nói:
- Tiền bối cũng là thiên tư ngút trời, chỉ tiếc không có pháp tuyết tu luyện vô thượng, tiểu tử có một bộ kinh văn, ghi chép lại bí pháp vô thượng, theo lý nên trả lại cho tiền bối.
- Bí pháp vô thượng? Trả lại cho ta?
Nam Thiên đạo nhân nghi hoặc hỏi:
- Có ý gì?
Cổ Thần nói:
- Ta tại một chỗ di tích thượng cổ nhìn thấy di thể của Hư Hành Không tổ sư, chiếm được Hư Thiên Kinh.
- Cái gì?
Sắc mặt Nam Thiên đạo nhân biến đổi, kinh hãi thốt:
- Hành Không tổ sư? Hư Thiên Kinh?
Cổ Thần gật đầu nói:
- Hư Thiên Kinh chính là bí điển vô thượng Hư tổ sư lưu lại, Hư gia đời đời tương truyền, theo lý nên trả lại cho tiền bối, nguyên kinh ta đã giao lại cho sư phụ, sư phụ sẽ giao đưa nguyên kinh vào trong tàng kinh các Hư Thiên Tông, ta không lưu lại bản sao Hư Thiên Kinh nào khác, chỉ có thể truyền miệng cho tiền bối.
…
Một lúc lâu sau, Cổ Thần từ trong động phủ của Nam Thiên đạo nhân đi ra, Hư Thiên Kinh đã truyền hết cho Nam Thiên đạo nhân, nói vậy đối với tu vi của hắn có thể có tác dụng rất lớn.
Lúc này đã là nửa đêm, thần thức Cổ Thần dò xét, sư tỷ đã đi nghỉ ngơi, Mông Tiên Âm dĩ nhiên còn đang tu luyện.
Xem ra Mông Tiên Âm đối với đại hội luận võ đoạt đế một tháng sau cũng để bụng mười phần, nàng hiện tại bất quá chỉ có tu vi Bồi Nguyên hậu kỳ, ngay cả Kim Đan kỳ cũng không tới, càng đừng nói Mệnh Tuyền cảnh, làm đế quân cần phải có thực lực bản thân cường đại mới có thể phục chúng.
Nàng mượn nhờ lực lượng của Cổ Thần, nhưng cũng chỉ mượn nhờ nhất thời, sau này Đại Mông chân chính dựa vào vẫn là bản thân nàng, nàng liều mạng tu luyện như vậy có thể giải thích được.
Cổ Thần đi tới trước động phủ Mông Tiên Âm, thần thức truyền âm nói:
- Tiên tử, Cổ Thần cầu kiến!