Hơn ba nghìn vạn dặm, đủ cho hai người liều mạng công kích hơn trăm lần, trách không được Côn Ngô Tiên Đế bị thương nặng như vậy, ngay cả thọ nguyên cũng bị tiêu hao hết.
Thiên Tinh Hóa Hư đại trận bên ngoài Hư Thiên Tông đã bị Thiên uy trực tiếp đánh nát bấy, may mà cuối cùng chưởng cương ngũ hành không hoàn toàn chụp xuống đã bị Côn Ngô Tiên Đế đánh tan, vì vậy mọi người trong Hư Thiên Tông không xuất hiện thương vong số lượng lớn, chỉ là có một ít đệ tử tu vi thấp bị lực lượng tàn dư chấn tử vong.
Nếu như bị chưởng cương bản nguyên ngũ hành của Thiên đánh xuống đất, sợ rằng toàn bộ ngũ mạch Hư Thiên Tông lập tức bị san thành đất bằng, tất cả tu sĩ Đạo môn trong Hư Thiên Tông đều bị mất mạng.
May mà Hư Thiên Tông đã không còn cừu địch gì đáng nói, bằng không không có Thiên Tinh Hóa Hư đại trận, Cổ Thần lại biến mất hai năm, nhất định phải đối mặt với nguy hiểm cực lớn.
Hai năm rồi, tin tức về Cổ Thần hoàn toàn không, toàn bộ tu sĩ trong Hư Thiên Tông đối với kết cục của Cổ Thần không ôm bao nhiêu hi vọng sống sót.
Lực lượng của Thiên khiến mỗi một vị tu sĩ trong Hư Thiên Tông đều có thể thể hội trực quan, Cổ Thần dưới Thiên uy cũng không thể chống đỡ nổi, thiếu chút nữa bạo thể mà chết, tuy rằng sau đó được người khác cứu đi, thế nhưng chúng tu sĩ Hư Thiên Tông cũng tận mắt nhìn thấy Thiên đuổi theo không bỏ.
Tu sĩ Đạo môn căn bản không thể tưởng tượng Cổ Thần có thể giữ được cái mạng nhỏ.
- Bản tọa đã trở về!
Cổ Thần vừa mới tới Hư Thiên Tông, khí tức cường đại đã bao phủ toàn bộ ngũ mạch trong Hư Thiên Tông.
- Thần nhi!
- Sư đệ!
- Cổ Thần!
….
Năm người Cổ Thương Khung, Hư Tử Uyên, Tiểu Bạch, Mông Tiên Âm, Tự Ngọc là nhóm đầu tiên chạy ra ngoài, nhìn Cổ Thần, trong ánh mắt tràn đầy vui vẻ, thoát hiện vết lệ vương.
Độ lôi kiếp hủy diệt đệ cửu trọng, Cổ Thần biết khả năng sẽ phát sinh nguy hiểm, không mang theo bất cứ người nào trong Như Ý Linh Lung bảo tháp cùng nhau độ kiếp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Vì vậy, lúc độ kiếp, mấy người Cổ Thương Khung, Hư Tử Uyên đều ở trong Hư Thiên Tông.
Cổ Thần bị Thiên đánh rơi xuống mặt đất, trấp áp không thể động đậy, thất khiếu chảy máu, bị một người từ trong vết rách không gian cứu đi, hoàn toàn bị đám người Cổ Thương Khung nhìn rõ ràng trong mắt.
Thế nhưng chữ Thiên trên bầu trời thực sự quá mức lợi hại, vẫn đuổi theo, tuy rằng chiến trước sau đó cách Hư Thiên Tông không xa lắm, con mắt không thể nhìn thấy, nhưng từ phía đông truyền tới hai cỗ khí tức vô cùng khủng khiếp giúp bọn họ suy đoán được, chữ Thiên đuổi theo người đã cứu Cổ Thần đi, đồng thời triển khai một hồi đại chiến.
Lúc đó năm người Cổ Thương Khung, Hư Tử Uyên, Tiểu Bạch, Mông Tiên Âm, Tự Ngọc cùng với một ít cường giả đạo môn Độ Hư cảnh từng theo phía đông điều tra cẩn thận.
Nhưng tốc độ của bọn họ không thể so sánh với Côn Ngô Tiên Đế và Thiên, rất nhanh, ngay cả ba động của hai cỗ khí tức kinh khủng kia đều không thể cảm nhận được rồi, thế nhưng những vết nứt nẻ dài tới hơn vạn dặm, sâu tới vạn trượng lưu lại trên mặt đất đủ sức chấn động tâm linh bất cứ người nào.
Bọn họ từ Hư Thiên Tông điều tra tới tận Đông Hải, mãi cho tới phụ cận Phong Bạo Thâm Uyên cũng không thể điều tra được hạ lạc của Cổ Thần.
Thời gian hai năm lặng lẽ trôi qua, bọn họ đều vượt qua trong sự dày vò, hầu như sắp phải tuyệt vọng rồi, như đại bộ phận tu sĩ Đạo môn suy nghĩ, cho rằng Cổ Thần quả thực đã vẫn lạc, ai có thể sống sót được qua sự truy sát của Thiên?
Bất quá, ngay trong lúc tuyệt vọng, Cổ Thần đột nhiên xuất hiện.
Ánh lệ trong mắt năm người đều là quá vui mà khóc.
Thân ảnh Cổ Thần chợt lóe, lập tức xuất hiện trước mặt năm người, nhìn thấy biểu tình của bọn họ, chỉ biết sự quan tâm đối với chính mình trong lòng bọn họ vô cùng sâu sắc, Cổ Thần nói:
- Phụ thân, sư tỷ, Tiểu Bạch, Tiên Âm, Tự Ngọc, ta không sao, chỉ là Thiên muốn tiêu diệt ta, ta không dám hiện thân quá sớm, né tránh tại địa phương bí mật hai năm mới đi ra, khiến mọi người phải thương nhớ!
Tiểu Bạch chà chà chân:
- Đồ ngốc ngươi, không có việc gì cũng không truyền tin cho chúng ta biết, làm hại chúng ta thương tâm thật lâu!
Tự Ngọc nói:
- Tiểu Bạch muội muội, muội cũng thấy đấy, chữ Thiên kia lợi hại tới mức nào, Cổ Thần cẩn thận một chút cũng là chuyện nên làm, vạn nhất vừa ra bị Thiên bắt được thì phiền phức rồi.
Cổ Thương Khung nói:
- Đã trở về là tốt rồi, đã trở về là tốt rồi…
Cổ Thần nhéo nhéo khuôn mặt của Tiểu Bạch, cười nói:
- Địch nhân gặp phải lần này thực sự quá mức cường đại, lấy thực lực của ta không nói chống lại, ngay cả tư cách hoàn thủ cũng không có, Tiểu Bạch phu nhân, một đoạn thời gian rất dài sau này ta sẽ không tiếp tục bế quan, cùng với các nàng khoái hoạt được không?
Sau khi bước vào Hợp Đạo sơ kỳ, tu sĩ cần phải hợp thành đạo của chính mình mới có thể bước vào cấp độ thứ hai trong Hợp Đạo kỳ, hợp đạo thành công chính là chư tử đại tiên, ngôn xuất pháp tùy, hô phong hoán vũ.
Chư tử đại tiên ngôn xuất pháp tùy, hô phong hoán mỹ, không phải mượn bất cứ ngoại lực nào, mà là đạo của chính bản thân, không chỗ nào không có, không lúc nào không có, mỗi tiếng nói, mỗi cử động, trong lúc giơ tay nhấc chân đều ẩn chứa lực lượng của đạo, lực lượng của pháp tắc.
Tuy rằng hiện tại Cổ Thần cũng có năng lực ngôn xuất pháp tùy, hô phong hoán vũ, nhưng là mượn lực lượng của bản nguyên ngũ hành, nếu như muốn bằng vào lực lượng bản thân đạt tới cấp độ ngôn xuất pháp tùy, nhất định phải hợp đạo thành công, bước vào Hợp Đạo trung kỳ, thành tựu cảnh giới chư tử đại tiên.
Quá trình hợp đạo không hề có liên quan tới bản nguyên ngũ hành, vì vậy Cổ Thần tiêu tốn nhiều thời gian luyện hóa bản nguyên ngũ hành hơn nữa đối với Hợp Đạo sơ kỳ đề cao tới Hợp Đạo trung kỳ không có bất cứ tác dụng gì.
Tu sĩ Hợp Đạo cũng giống như tu sĩ Độ hư, là một ranh giới ngăn cách rất lớn, cần ngộ đạo, cũng không phải chỉ cần thời gian là có thể thành công được.
Tu sĩ Độ Hư cần lĩnh ngộ chính là pháp tắc thiên địa, tu sĩ Hợp Đạo không chỉ lĩnh ngộ thấu triệt các loại pháp tắc, còn phải hợp thành được đạo của chính mình, độ khó cao hơn rất nhiều.
Tu sĩ hợp thành đạo, căn bản theo lĩnh ngộ khác nhau, hợp thành đạo không giống nhau, mỗi người một đặc điểm, trên cơ bản chư tử đại tiên Hợp Đạo kỳ trở lên hơp thành đạo đều là do pháp tắc thiên địa kết hợp với tình huống thực tế của bản thân mà thành, là đạo độc nhất vô nhị thuộc về riêng bản thân mình.
Ví dụ như.
Thủy tổ Đạo môn Thái, thái là chỉ cực, là một loại cao nhất, đạo siêu nhiên thế ngoại.
Thủy tổ Phật môn Nguyên, nguyên là chỉ điểm khởi nguồn, là một loại đạo độc nhất vô nhị, một loại khởi nguồn thiên địa.
Thủy tổ Nho môn Khâu, khâu là chỉ gò núi, là một loại đạo liên miên không dứt, rộng lớn vô cùng.