Mọi người trong nhà họ Hoa đều không thể ngờ Tiểu Ngũ bề ngoài không có gì đặc biệt lại có thể được nhà họ Giang và cậu thái tử này coi trọng đến vậy.
Qua lời nói có thể thấy Giang Lưu không chỉ bất đắc dĩ phải cưới Hoa Sanh, mà ngược lại còn như nhặt được báu vật.
Nhà họ Hoa có năm người con gái, chị cả Hoa Phong và chị hai Hoa Thanh đều đã lập gia đình, cũng đã qua tuổi.
Chị ba Hoa Chỉ tuy chưa lập gia đình nhưng cũng đã tuổi, lớn hơn Tạ Đông Dương hai tuổi. Hơn nữa với tính cách của một ảnh hậu như Hoa Chỉ thì đương nhiên một kẻ ăn chơi trác táng như Tạ Đông Dương sẽ không lọt được vào mắt cô, đã vậy hắn lại còn qua lại với rất nhiều người con gái trong giới giải trí.
Hoa Lâm là giảng viên đại học, dạy lịch sử, năm nay cũng tuổi. Tuy cô chưa kết hôn nhưng đã có bạn trai là cảnh sát, tình cảm giữa hai người cũng rất tốt, dù có đánh chết cô cũng không chịu liên hôn. Vả lại so với các chị em trong nhà thì nhan sắc của Hoa Lâm bình thường nhất. Cậu hai nhà họ Tạ kia cũng chưa chắc vừa ý.
Cuối cùng sau khi cân nhắc tới lui mới nghĩ đến cô út Hoa Sanh, hiện đang sống ở núi Chung Thúy.
Không nằm ngoài dự kiến, Hoa Sanh không dễ dàng mà đồng ý một mối hôn sự như thế, cô vốn dĩ là một người có chính kiến, người tác động được cô thay đổi ý định chính là bà cụ Hoa.
Nhìn thấy cháu gái trở về, bà cụ Hoa vô cùng vui mừng.
Hai người giúp việc dìu bà cụ ngồi dậy. Hoa Sanh vội đi tới, lấy một chiếc gối ôm mềm đặt sau lưng rồi đỡ bà dựa vào.
“Đã về rồi đấy à?” Bà cụ nắm chặt tay cháu gái.
“Bà nội, mấy ngày nay bà có khỏe hơn chút nào không?”
“Ừ, khỏe nhiều rồi.”
“Vậy thì tốt, sáng nay bà ăn gì rồi?” Hoa Sanh lo lắng.
“Nhiều lắm, bà còn ăn thêm nửa bát cháo đấy.” Bà cụ cười rất hiền từ.
Hoa Sanh gật gật đầu rồi kéo ghế ngồi sát bên cạnh giường bà, nhìn bà cô lại trào dâng một nỗi xót xa.
“A Sanh à, sự việc trong hôn lễ bà cũng đã nghe rồi. Con làm rất đúng. Chúng ta cho dù gia thế không bằng nhà họ Tạ cũng không thể bị bọn họ đùa giỡn như vậy được.”
Hoa Sanh cười, có chút gượng gạo.
“Đứa trẻ nhà họ Giang kia là người như thế nào, Giang gia đối với con có tốt không?”
Kết thúc hôn lễ Hoa Sanh theo Giang Lưu về nhà họ Giang, mỗi ngày bà đều nghe ngóng thông tin về cháu gái, nhưng cụ thể ra sao thì không biết rõ ràng. Vì thế rất lo cháu mình sẽ phải chịu tủi thân khi ở Giang gia.
“Bà nội, bà yên tâm đi, Giang gia... đối xử với con rất tốt.”
Hoa Sanh cố tình nhấn mạnh để cho bà nội yên tâm.
“Con đó, ta biết lúc nào con cũng để bản thân chịu ủy khuất chứ không chịu nói với bà đâu. A Sanh à, con là ta nuôi lớn. Bà nội đã nói để con lập gia đình không phải là muốn con hy sinh bản thân để vực dậy gia tộc. Bà cũng từng tuổi này rồi, thực ra cũng không quá coi trọng vinh quang gia tộc nữa. Trái lại điều bà lo lắng là sau khi bà chết, con không có người chăm sóc sẽ rất cô đơn.”
“Bà nội cơ thể khỏe mạnh, có thể sống đến một trăm tuổi.” Hoa Sanh chen vào.
Bà cụ cười rồi lại ho khan mấy tiếng. Hoa Sanh lo lắng vội lấy khăn đưa bà.
“Bà nội đã tuổi rồi, một người sống đến từng tuổi này cũng đủ rồi, bà biết mình không thể sống bên con mãi được nên bà chỉ mong con sẽ được nhà chồng đối xử tử tế cho dù là gả đến đâu.”
Không đợi Hoa Sanh mở lời bà cụ lại hỏi: “Cậu bé nhà họ Giang kia đâu? Dắt bà đi qua đó, bà muốn nhìn một chút.”
“Bà à... Anh ấy cũng chỉ là một người bình thường thôi, có gì đáng xem đâu chứ."
Hoa Sanh không muốn bà nội gặp Giang Lưu là vì sợ anh lại nói lung tung. Hơn nữa, cô cảm thấy hai người bọn họ dù sao cũng không phải là thật, không nhất thiết phải quan trọng hóa như vậy.
Nói không chừng ngày nào đó bọn họ lại ly hôn, có khi còn không tới ba năm. Những người giàu có thường rất dễ thay lòng đổi dạ.
Cô vứa nói xong thì bên ngoài cửa đã vang lên giọng nói.
“Sanh nhi, trước mặt bà nội mà em lại nói xấu anh như thế à?” Giang Lưu vừa nói vừa tự mình bước vào.
Toàn thân Hoa Sanh run lên, Sanh nhi? Tôi với anh thân thiết lắm sao?
Chẳng là Giang Lưu và những người ngoài kia quả thực không có chuyện gì để nói, sau vài câu chào hỏi, Giang Lưu đành mượn cớ đến hậu viện thăm bà nội để rời đi.
Anh không ngờ rằng vừa đến cửa đã nghe thấy lời Hoa Sanh vừa nói với bà nội, cũng xem như là trùng hợp.
Bị người ta bắt quả tang tại trận, Hoa Sanh hơi xấu hổ nhưng không đáp lại. Trái lại bà cụ có phần hơi phấn chấn.
Bà cụ khoát tay dặn dò người giúp việc: “Nhanh mang ghế đến cho thằng bé nào.”
“Bà nội, sức khỏe của bà như thế nào rồi ạ?”
“Tốt, tốt lắm, gần đây sức khỏe ta cũng không tệ. Hai đứa đúng là có duyên phận đấy. A Sanh cũng nói với bà rồi, con bé nói mọi người bên nhà con đối xử với nó rất tốt.”
“Dạ? Cô ấy nói như vậy sao?” Giang Lưu cười cười, nghiêng đầu liếc nhìn Hoa Sanh.
Vẻ mặt Hoa Sanh vẫn rất thản nhiên không hề thay đổi.
“Lúc ông bà nội của con còn sống cũng rất hay đến đây chơi. Giang gia là một gia đình rất nề nếp, có gia phong, nhân phẩm cũng rất tốt, A Sanh được gả cho con bà cũng rất yên tâm.”
Dù sao Hoa Sanh cũng được gả cho gia đình danh giá như Giang gia, bà cũng rất yên lòng. Chỉ mong cháu gái mình có thể sống một đời bình an ở nhà họ Giang.
“Bà nội, bà quá khen rồi ạ. Nhưng mà bà nói rất đúng, nếu Sanh Nhi và cháu đã có duyên phận như vậy thì cháu sẽ đối xử với cô ấy thật tốt.”
Lời này có được xem như là một lời hứa với bà nội không?
“A Hà, lấy cái hộp gấm đến đây cho ta.”
“Vâng.” Người giúp việc vội vàng chạy qua phòng khác rồi mang về một hộp gấm màu đỏ sẫm thêu hoa rất tinh tế. Người có mắt vừa nhìn cũng biết đây ắt hẳn là đồ tốt.
Bà cụ chậm rãi lấy ra một chiếc chìa khóa bằng đồng bên trong cái gối rồi mở hộp gấm, lấy ra một đôi khóa vàng rất mới rồi đặt vào tay Hoa Sanh: “Nào, cầm lấy.”
“Bà nội, con không cần, bà đã tặng con biệt thự Thập Lý Xuân Phong rồi. Mấy chị đều nói bà không công bằng, giờ mà còn nhận quà nữa thì không được đâu, bà giữ lại đi.” Hoa Sanh vội vàng từ chối.
“Đây không phải là tặng cho con. Mười năm trước bà đã mời một nghệ nhân để rèn đôi khóa vàng này. Bà muốn đợi khi con kết hôn, có con thì sẽ tặng cho chắt trai. Đáng tiếc... bây giờ sức khỏe bà không tốt, có lẽ đợi không được ngày đó. Con cầm lấy coi như đây là món quà bà tặng trước cho chắt.”
Bà cụ khăng khăng muốn tặng, Hoa Sanh cũng không thể từ chối.
“Ngũ tiểu thư, cô hãy nhận đi, đây là tấm chân tình của lão phu nhân.” Người giúp việc bên cạnh cũng cố thuyết phục.
Hoa Sanh chỉ đành nhận lấy đôi khóa nhỏ này, mi mắt hoen đỏ.
Giang Lưu cũng xúc động nói: “Cảm ơn bà nội, có điều thân thể bà nội khỏe mạnh nhất định không có chuyện gì. Đợi bé cưng của chúng cháu ra đời, nhất định chúng cháu sẽ bế nó đến để cảm ơn bà.”
Bà cụ chỉ cười không nói gì thêm. Thực ra bệnh tình của bà, chính bà là người rõ nhất.
“Thời gian không còn sớm nữa, hai đứa nhanh đi ra ăn cơm đi. Hôm nay các con không thể ngủ lại thì tranh thủ ăn xong rồi về sớm đi.”
“Bà nội...” Hoa Sanh lưu luyến không nỡ rời xa.
“Đi đi, hôm nào rảnh thì lại đến thăm bà.” Bà cụ vỗ vỗ tay Hoa Sanh.
Cô miễn cưỡng rời đi.
Buổi ăn cơm gia đình này ở Hoa gia cũng chẳng vui vẻ gì. Hoa Sanh chỉ im lặng, dùng bữa xong liền rời đi.