Ba giờ rưỡi tại cổng Cục Dân Chính. Hai người cầm giấy hôn thú đi ra.
“Bà Giang, đã từng nghe qua sau khi lĩnh chứng thì phải đi ăn lẩu chưa? Để khoảng thời gian sau này được thuận lợi cô có nể mặt đi ăn với tôi không?”
Dưới ánh mặt trời, anh nở nụ cười rất tươi. Một nụ cười không chỉ chân thành mà lại còn rất ấm áp.
Hoa Sanh vốn định từ chối nhưng cuối cùng lại không nỡ, đành gật đầu cùng anh lên xe.
“Nhìn kìa, Đông Dương, xe phía trước hình như là xe của Giang Lưu đúng không?”
Tạ Đông Dương và một người bạn thân nhìn thấy chiếc Rolls-Royce phía trước liền bảo nhau.
Tạ Đông Dương định đi hóng gió, không nghĩ trùng hợp như vậy lại có thể tình cờ chạm mặt Giang Lưu.
Ở thành phố Giang, xe Rolls-Royce vốn không nhiều, bảng số xe của Giang Lưu lại là , cho nên thoáng cái liền nhận ra.
Đặc biệt là Tạ Đông Dương còn thoáng thấy hình như trên xe Giang Lưu còn có một cô gái trẻ, tò mò nên đã cố tình chơi trò theo dõi.
Hắn chạy theo sau xe Giang Lưu ở khoảng cách xa, đến khi xe Giang Lưu dừng lại ở một tiệm lẩu có tiếng trong vùng.
Là tiệm lẩu Tứ Xuyên lâu năm, nổi tiếng với nước lẩu cay, nghe nói nguyên liệu nấu lẩu đều tự mình chế biến, ăn cực kỳ ngon.
Giang Lưu dẫn Hoa Sanh lên lầu, đi vào một phòng. Tạ Đông Dương và bạn cũng theo sát phía sau.
Ông chủ tiệm cũng biết những nhân vật giàu có danh tiếng này nên không dám đắc tội.
Giang Lưu và Hoa Sanh vừa ngồi xuống, chưa kịp gọi món ăn thì cửa phòng liền bị đẩy ra. Hai người liền ngẩng đầu nhìn ra cửa.
Tạ Đông Dương dựa vào cửa, cười giễu cợt: “Giang thiếu gia, không phải là anh vừa mới kết hôn sao? Không ở nhà chăm sóc vợ mới cưới, lại đến đây hẹn hò cùng nhân tình à?”
Giang Lưu khẽ giật mình... Hoa Sanh cũng bối rối.
Tạ Đông Dương chẳng e dè nhìn lướt qua bạn gái của Giang Lưu, liền sững sờ. Hắn dù sao cũng thấy qua vô số người con gái đẹp, nhất là thường xuyên cặp kè cùng nhiều nữ minh tinh trong làng giải trí. Cho nên mập ốm, tròn dẹp, dạng mỹ nhân nào cũng đều đã gặp qua. Nhưng kiểu người trắng nõn thuần khiết như này, một cô gái không có bất kỳ dấu tích của phẫu thuật thẩm mỹ, quả thật chưa gặp nhiều.
Tạ Đông Dương lập tức quên tới mục đích của mình mà chỉ quan sát kỹ lưỡng cô gái bên cạnh Giang Lưu.
Cô có khuôn mặt tròn bầu bĩnh trông như một đứa trẻ con, quai hàm rất khả ái và đầy đặn. Da dẻ trắng mịn, hồng hào của tuổi thiếu nữ.
Mắt hai mí vừa phải rất đặc sắc. Lông mày thanh tú, môi thoa chút son. Dáng dấp nói như thế nào nhỉ, rất thời thượng sang trọng nhưng cũng rất nền nã cổ điển.
Nhìn riêng lẻ các ngũ quan đều rất hài hòa nhưng tập hợp thì rất dễ khiến người khác động lòng.
Hoa Sanh ăn mặc rất đơn giản, chỉ là áo trắng cộc tay, quần đen ống rộng. Tóc dài thẳng tắp tới thắt lưng. Thần thái hơi giống Quách Bích Đình, như một nữ thần, rất phi phàm.
Tạ Đông Dương thầm cảm khái, phẩm vị của Giang Lưu đúng là quá tốt, vừa ra tay đã có ngay một mỹ nhân tuyệt sắc.
“Anh Tạ thật biết nói đùa.” Giang Lưu nhếch môi, biết chắc rằng anh ta đang hiểu lầm. Tạ Đông Dương vẫn chưa từ bỏ ý định, quay qua hỏi Hoa Sanh: “Em gái à, em có biết người đàn ông bên cạnh vừa mới kết hôn không?”
Hoa Sanh gật gật đầu.
“Chu cha, đã biết vậy mà còn dám lộ liễu như vậy sao? Tiểu tam thời nay gan lớn thật. Cảm giác hả hê lắm đúng không? Cũng đúng, vất vả lắm mới bấu víu được vào cây to như Giang thiếu gia đây, đương nhiên cũng không kiêng dè nữa... Nhưng mà... nếu như bị phóng viên chụp được hình của các người thì không biết Giang thiếu gia sẽ làm sao mà ăn nói với nhà họ Hoa đây nữa. Ha ha. Tôi còn nghe nói sáng nay anh vừa cho người ta năm trăm triệu để bày tỏ tấm lòng, sao mới chiều đã gặp gỡ nhân tình rồi, không cần để ý đến mặt mũi Hoa gia nữa sao?”
Bộ dạng Tạ Đông Dương quả thực là đang rất hả hê. Dù sao bắt được quả tang Giang Lưu mới cưới vợ xong đã cùng nhân tình đi ăn lẩu, đây là một chuyện vô cùng hot.