Chân Tình Người Một Đời Không Quên

chương 25: không cam tâm (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tại biệt thự nhà họ Tạ.

Lúc trở về ba mẹ hắn đều đang ở nhà. Trong nhà còn có khách, hình như là họ hàng xa của ba hắn, mọi người đang nói chuyện rất vui vẻ.

Tạ Đông Dương vừa vào cửa liền nói: “Ba, con sai rồi. Con muốn cưới ngũ tiểu thư nhà họ Hoa.”

Cả nhà họ Tạ liền thay đổi sắc mặt. Tạ Vân vừa nghe xong đã nổi giận lôi đình: “Hỗn xược, mày nói càn gì đấy?”

Tạ Đông Dương nhìn ba với vẻ mặt kiên quyết: “Ba, con không nói càn, con nói thật đấy.”

Bà Tạ cũng không ngồi yên được nữa vội vàng đứng dậy, kéo con trai lên lầu. Bà cảm thấy thật xấu hổ trước mặt họ hàng.

Sau khi kéo con trai lên lầu bà hỏi: “Con trai, con muốn gì đây?”

Tạ Đông Dương dựa vào tường, châm một điếu thuốc.

“Mẹ, con hối hận rồi, ngũ tiểu thư Hoa gia kia vốn là cô dâu mà ba mẹ lựa cho con. Bây giờ con muốn mang cô ấy trở về.”

Bà Tạ vừa lo lắng vừa giận dữ nhưng cố nén cơn giận khuyên nhủ: “Nếu không muốn bị ăn thêm một trận đòn nữa thì những lời này đừng có mà nói với ba con. Hôm đó vì sao bị đánh con còn không biết sao? Hôn lễ chúng ta đã sắp xếp ổn thỏa, ngày tháng cũng đã chọn xong xuôi, cô dâu cũng đã đón về cho con, còn con thì sao? Cả thành phố ai cũng biết con đào hôn, còn cùng với cái cô diễn viên hạng ba kia ăn chơi trác táng. Ba mẹ không còn mặt mũi nhìn ai đấy. Ngay cả mười triệu tiền sính lễ đã đưa cho nhà họ Hoa ba mẹ cũng không có mặt mũi mà lấy lại. Cũng may là Hoa gia không phải những người không biết điều, bọn họ đã gửi lại tiền và cũng không trách gì. Nhưng con xem trong lòng người ta liệu có vui vẻ được không?”

Cả đời ông bà Tạ luôn sống ngay thẳng, họ đều là người hiểu chuyện và thông tình đạt lý.

Sinh được tổng cộng hai trai một gái. Con trai lớn là Tạ Đông Trạch rất hiểu chuyện, tính tình vô cùng chu đáo. Cô con gái út Tạ Đông Dao thì đang du học ở Canada. Chỉ có mỗi đứa thứ hai này là khiến ông bà vô cùng lo lắng.

Nghĩ rằng kiếm một mối hôn sự tốt cưới vợ cho nó thì có thể đỡ lo hơn một chút. Nào ngờ bây giờ suýt chút nữa không thu dọn được tàn cuộc, may mà còn có Giang gia, nếu không dễ gì nhà họ Hoa dễ dàng bỏ qua chuyện này.

Chuyện này khó khăn lắm mới có thể lắng xuống, thế mà thằng con trai bất hiếu này lại chạy đến nói hối hận rồi đòi cướp lại cô dâu. Đây không phải là muốn ăn đòn sao?

Cũng may bà Tạ hiền chứ nếu như ông Tạ ở đây chắc hẳn sẽ lập tức đánh chết hắn.

Tạ Đông Dương vẫn không hề có một chút hối hận nào. Hắn vẫn kiên quyết: “Mẹ à, con nói ra không phải để nhờ ba mẹ giúp con. Thế hệ hai người làm chuyện gì cũng cổ hủ truyền thống, chuyện của con con sẽ tự giải quyết. Hôm nay con về chỉ để báo cho ba mẹ một tiếng mà thôi. Đến lúc con đón tiểu thư Hoa gia về ba và mẹ đừng kinh ngạc là được.”

Bà Tạ tức giận nghiến răng nói: “Con đừng có làm bừa. Con bé đó giờ đã là người của Giang gia. Con đắc tội với một mình Hoa gia còn chưa đủ sao? Con còn muốn chúng ta làm mất lòng Giang gia nữa hả? Ba con mà biết sẽ đánh chết con đấy.”

“Ba đâu phải là chưa tùng đánh con. Hmm, thôi được rồi, chuyện này con tự có tính toán.”

Tạ Đông Dương không muốn nói nhiều với mẹ, hầm hầm đi xuống lầu.

“Đông Dương, mẹ phải nói cho con biết, đừng có mà làm loạn.”

Bà Tạ không quên dặn dò thêm một câu. Nhưng với Tạ Đông Dương mà nói nó chẳng có tác dụng gì.

Hắn dự định tìm Hoa Sanh để nói chuyện. Dù sao hôm nay cũng có Giang Lưu ở đó, biết đâu nói chuyện riêng sẽ hiệu quả hơn. Vì thế sau khi dò hỏi nhiều người để có được số điện thoại của Hoa Sanh, hắn liền lập tức gọi cho cô.

Điện thoại đổ chuông nhiều lần nhưng không ai bắt máy.

Hắn lại từ số điện thoại lần ra wechat. Phát hiện tên wechat của Hoa Sanh rất đặc biệt, tên là Nhất Sanh Hữu Nhĩ (đồng âm với Một Đời Có Anh). Avatar là một đóa cỏ non rất bình thường.

Hắn nhanh chóng thêm vào danh sách bạn bè, rất tự tin soạn tin nhắn với nội dung “Xin chào Hoa Sanh, tôi là Tạ Đông Dương.”

Nhưng đã mười phút trôi qua, rồi nửa tiếng vẫn không hề có hồi đáp.

Tạ Đông Dương sốt ruột, trong lòng thầm nghĩ, chỉ là cô ấy chưa xem điện thoại thôi mà?

Lúc này Hoa Sanh đang nghe nhạc. Cô thấy tin nhắn Tạ Đông Dương gửi nhưng chẳng buồn trả lời.

Buổi tối sau khi ăn tối với khách hàng xong, Giang Lưu lập tức lái xe về Thập Lý Xuân Phong. Lúc anh quay về, Hoa Sanh đã đi ngủ.

“Cậu đã ăn cơm chưa?” Ngân Hạnh chủ động hỏi.

“Ăn rồi, cô ấy thì sao?”

“Tiểu thư đang ở trên lầu với Tiểu Hắc.”

Giang Lưu giật mình, đang định hỏi Tiểu Hắc là ai thì chợt nhớ ra trước đây Ngân Hạnh và Xuân Đào từng nói qua với anh về những thói quen của Hoa Sanh. Hình như đã nhắc Hoa Sanh có một con mèo cưng màu đen, tên thường gọi là

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio