Những lời này của bà Giang dường như là trong dự đoán của Giang Lưu.
Ngược lại anh không nóng vội mà nắm tay mẹ, điềm đạm nói:
"Mẹ. Con cũng không nhỏ nữa. Năm nay cũng tuổi rồi."
Bà Giang cuống cuồng thốt lên: "Con muốn lấy vợ, phụ nữ kiểu gì không có? Đừng nói chỉ ở thành phố Giang này, kể cả toàn quốc, chúng ta đều có thể tùy ý chọn. Chắc chắn tìm được người tốt hơn chứ không phải là nhặt thứ người khác không cần như thế này."
Nói cho cùng vẫn là sĩ diện, dù sao họ cũng là gia tộc danh tiếng.
Đến cả cậu hai nhà họ Tạ cũng coi thường, còn cố ý làm loạn như vậy ở hôn lễ thì nhà họ Giang thấy chướng mắt cũng là chuyện rất bình thường.
Giang Lưu lại nói thêm: "Mẹ, nhưng con thích cô ấy."
Bà Giang ngẩn người: "Không phải con vừa nói hôm nay là lần đầu tiên hai đứa gặp mặt sao?"
"Đúng vậy, chắc là tình yêu sét đánh. Huống hồ chuyện như vậy cũng không thể mang ra đùa giỡn. Vừa rồi trong hôn lễ mẹ cũng nhìn thấy đó. Khách khứa có mặt đều chứng kiến con và cô gái đó đã thề với linh mục, lại còn...hôn môi trước mặt rất nhiều người. Chuyện này...nếu như chúng con lại hủy hôn. Mẹ nói xem con gái nhà người ta sau này sẽ như thế nào?"
Ba Giang không nhịn được cắt lời: "Con trai, đây là hôn nhân đại sự, là chuyện cả đời. Chúng ta không thể nhẹ dạ vì thấy người khác đáng thương mà để bản thân vướng vào trong."
Giang Lưu bật cười: "Ba, con cũng không phải là người có lòng thương người như vậy. Không phải trái tim thánh mẫu...Con sở dĩ đồng ý...là vì con là thật sự thích cô ấy."
Một câu thích này đã khiến ông bà Giang không có từ nào để nói.
Quả thực, mấy năm gần đây con trai ông bà chưa từng nói thích một ai?
Ngay cả việc năm đó... cũng không nhắc đến. Bỏ đi. Chuyện năm đó đến nay là cấm kỵ ở nhà họ Giang. Tất cả mọi người đều không nhắc đến. Nhất là ở trước mặt Giang Lưu. Cho nên mẹ Giang chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng.
Giờ đây nghe thấy con trai chủ động nói thích con gái nhà ngươi ta, còn tỏ ra rất thực lòng.
"Lần đầu gặp mặt người ta đã thích? Không phải là quá trẻ con sao?" Mẹ Giang trong lòng vẫn là không chấp nhận được. Thật ra trong lòng bà không có cách nào để đồng ý cô con dâu đột nhiên từ trên trời rơi xuống này. Trong mắt bà, con dâu tương lai nhất định phải rất ưu tú vạn người mới chọn được một, một người con gái có dung mạo xinh đẹp và con nhà gia thế.
"Đó là lý dó mẹ cảm thấy là con không bị tiếng sét ái tình sao?"
"Vậy là con đã quyết tâm?" Nhìn con trai vẫn luôn giằng co với hai vợ chồng bà, mẹ Giang mơ hồ cảm thấy được nếu như muốn khuyên con trai từ bỏ dường như không thể nào.
Con trai của bà cái gì cũng tốt, tính cách cũng quá bướng bỉnh. Nếu như việc đã quyết định thì đoán chừng mười đầu trâu cũng kéo không lại.
"Quyết định rồi ạ, chính là cô ấy. Hơn nữa con đã bảo tài xế đón cô ấy về nhà chúng ta."
Nghe xong, hai vợ chồng Giang gia hoàn toàn im lặng...Vào giờ khắc này cho dù không đồng ý đi nữa thì e rằng cũng không tiện để nói.
Thậm chí đã chủ động đón cô gái kia về nhà rồi, lại còn kinh động đến giới truyền thông. Chuyện đón về nhà này e rằng cũng khó ăn nói với nhà họ Hoa.
Bên kia, ông bà Tạ liên tục xin lỗi Hoa gia. Nhất là ông Tạ - Tạ Vân.
Hôm nay ông ta có thể nói là mất hết mặt mũi. Cậu hai này vốn dĩ không hề tỉnh ngộ. Mấy năm trước sau khi về nước liên tục bị scandal với rất nhiều nữ minh tinh trong giới giải trí. Giờ đây muốn định cho anh ta một mối hôn sự thì lại tự mình làm càn, làm bậy khiến mọi chuyện rối cả lên.
"Ông anh, xin lỗi về chuyện hôm nay. Tôi đã sai người đi bắt thằng con bất hiếu kia. Đến lúc đó tôi nhất định đich thân trói nó lại đưa đến nhà các người nhận lỗi."
Không đợi ông Hoa nói, bà Hoa giận tái mặt: "Ông Tạ quá lời rồi. Là tiểu Ngũ nhà chúng tôi không có may mắn đó, không lượng sức mình nên không vào được cửa lớn nhà họ Tạ.”
Lời này vừa nói, chuyện ồn ào lại càng bế tắc...