Chân Tình Tương Ủng

chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Những ngày khoái hoạt luôn tới nhanh mà đi cũng nhanh. Nháy mắt đã đến nghỉ đông, ta giống như phi tử chờ Hoàng Thượng tuyên triệu. Mỗi ngày cơ hồ đều canh giữ trong nhà chờ điện thoại, bạn cùng học ở sơ trung rất ít, bất đắc dĩ đi ra ngoài một chuyến, về đến nhà chuyện đầu tiên hỏi cha mẹ là có thấy ai gọi điện không. Lúc này ta thật hận mình lúc trước vì sao không hỏi số điện thoại của gia đình La Dận, hắn cự tuyệt thì cứ đòi mãi hẳn cũng sẽ có.

Kết quả là chờ đến ngày cuối năm cũng chưa có tin tức, ta cùng lão ba đến nhà ông nội, mọi người quây quần ăn cơm tất niên rồi xem tiệc liên hoan tết âm lịch. Hằng năm đều như thế, thật sự rất hoà thuận vui vẻ. Ông nội, bá phụ đều cho ta tiền lì xì, xem ra cũng thu được không ít.

Không biết La Dận đang làm gì? Ta đột nhiên nghĩ, chắc là đang cùng người nhà hay bằng hữu chơi tết đi? Không biết vì sao lại liên tưởng đến chủ nhân của cái xe màu trắng có rèm che, nhớ tới động tác thân mật của họ, hai người có quan hệ như thế nào? Ta không khỏi tự mắng mình lòng dạ hẹp hòi, chuyện lâu như vậy vẫn còn nhớ. Cha mẹ La Dận đều là quan chức, lễ mừng năm mới đương nhiên là bận tối mày tối mặt, tiểu tử ngươi chỉ nghĩ tới chuyện lên trên giường, đúng là tng trùng lên não mà! Vì thế ta quyết định không nghĩ nữa, cứ để tự nhiên là được.

Hai tháng sau khai giảng, La Dận muộn một ngày mới đến báo danh, thật đúng là làm ta hoảng sợ, lo hắn xảy ra chuyện gì. Sau hỏi mới biết, nguyên lai hắn đi du lịch, ở đảo Hải Nam cả kỳ nghỉ đông.

Nga, ra vậy, lòng ta cư nhiên lại thấy có điểm may mắn. Bất quá nguyên cả tết âm lịch đều ở Hải Nam sao? Vì cái gì không ở cùng người nhà? Lòng ta đầy nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi hắn.

La Dận mua di động, hắn là người đầu tiên trong lớp có nên tất cả mọi người đều hâm mộ. Hắn cho ta số điện thoại làm ta vui vẻ đến nửa ngày, vậy là có thể dễ dàng tìm được hắn rồi.

Hơn nửa năm ở chung, chúng ta vẫn rất hoà hợp, hắn cũng không nhắc lại chuyện kia, ta cũng không phải không biết xấu hổ mà yêu cầu. Ta cảm thấy trong lòng La Dận ẩn dấu rất nhiều bí mật, như một bức tường ngăn cách mà ta không thể vượt qua, giống như chuyện gia đình hắn, kia cơ hồ là điều cấm kỵ lớn nhất, nếu không cẩn thận nhắc đến, sẽ bị hắn nghiêm khắc quát “cút ngay”. mà những bí mật khác ta cũng không có quyền gì để biết.

Nhớ rõ một lần ta lơ đãng hỏi La Dận nam nhân đi xe màu trắng có rèm che kia là ai, hắn đã hướng ánh mắt chán ghét nhìn ta. Điều này làm cho ta có điểm khổ sở, dù sao cũng là nam nhân, đương nhiên cũng keo kiệt thích ăn dấm chua, chính là phản ứng của La Dận nói cho ta biết, ta không đủ tư cách ăn dấm chua.

“La Dận.”

“Ân?”

“Cuối tuần trước ngươi đi đâu vậy? Không ở nhà, ta gọi di động cũng không bắt máy, ta tìm khắp nơi mà không thấy ngươi.”

“Không đi đâu, chỉ ra ngoài chút thôi.”

“Kia...... vậy đi cùng ai?”

“Ân? Ta không cùng ai một chỗ a.”

“Vậy khi ta gọi điện cho ngươi, sao lại là nam nhân khác bắt máy?”

“Làm gì có chuyện đó, ngươi nói bậy.”

“Rõ ràng là vậy, hắn nói được một chút thì tắt.”

“Kia..... Ai nha, ta không nhớ rõ.”

La Dận trở mình, bộ dáng không bình tĩnh.

Ta nghĩ muốn đem nghi vấn kia nhẫn xuống, nhưng vẫn không nhịn được hỏi, “Là người kia sao?”

“Cái gì?”

“Người đi xe màu trằng có rèm che...... “

“Ngươi có để ta yên không? Phiền quá, đã nói ta không nhớ rõ, ngươi còn muốn gì nữa! Sao ngươi quản ta nhiều như vậy hả, không có việc gì làm sao!”

Chủ nhân cái xe màu trắng có rèm che kia giống như một lớp sương mù bao phủ cuộc sống của ta. Kỳ thật cũng có thời điểm nghĩ muốn từ bỏ, làm gì phải hèn mọn như vậy, hắn chẳng phải lão bà của mình! Mỗi lần nghĩ thế, ta lại không khỏi cảm thấy thê lương.....

Nhoáng một cái đã mấy tháng, mắt thấy ngày - nghỉ hè sắp đến, mọi người đều hưng phấn dị thường.

Buổi tối Ngải Tiểu Trư đến hỏi ta có kế hoạch gì chưa, ta chỉ trả lời qua loa cho xong chuyện, hắn lại có thể nói đến phát cuồng với cái kế hoạch lớn của mình mà thao thao bất tuyệt giáo huấn ta. Ta mệt mỏi nghe, cuối cùng nói với hắn một câu không có hứng thú, làm tên kia mang theo cái đuôi thất vọng mà rời đi. Ai, ta phỏng chừng lại chơi trò chơi giết thời gian rồi.

Sau đó La Dận vào nhà, thấy ta chỉ có một mình, liền hào phóng tiến đến bên tai ta hỏi ngày - có dự định gì chưa.

Ta lắc đầu nói mình nhàn rỗi, ngươi nếu muốn sai vặt cứ tự nhiên.

Hắn ha ha cười một trận, lại nói, “Chúng ta làm chuyện đó chứ?”

Ta xoát cái đỏ mặt, ta chính là da mặt mỏng, tâm tư toàn bộ viết trên mặt. Hắn nhếch miệng, nói “Thứ nhất ngày đó ngươi phải tìm chỗ, khách sạn hảo một chút nga, sau đó gọi điện cho ta, ta sẽ tới.”

Ta thẹn thùng gật đầu, giấu không được tươi cười bên miệng. Hắn trên mặt ta hôn một cái, mắng “Sắc lang.” Liền lập tức rời đi.

Ngày - kia đối với ta quả thực là dày vò, sau khi tan học, lúc chia tay La Dận cười thực sáng lạn, còn hướng ta làm tư thế gọi điện thoại.

Ta sau khi về liền tra tư liệu tìm kiếm, cân nhắc thực lực kinh tế của mình, rốt cục chọn một khách sạn ba sao. Sáng sớm hôm sau đến, kết quả được người ta nói cho biết mười hai giờ trưa mới có phòng, lại đành cắn răng chờ hai tiếng, cuối cùng cũng thuê được.

Ta hưng phấn mở cửa, thô bạo đem dồ vật trong phòng chỉnh sửa, lại ngây ngốc đứng trước cái bồn tắm lớn, mở vòi sen ra rồi đóng lại. Không biết La Dận có đồng ý tắm uyên ương dục không nhỉ? Chợt nhớ tới chuyện chưa chuẩn bị mũ, nói thật ta cũng không muốn dùng, làm gì có nam nhân nào không nguyện ý cảm nhận chân thật bằng chính da mình. Nhưng nếu La Dân muốn dùng, ta đây hẳn phải lấy lòng chút.

Đúng rồi, La Dận, khi nào thì nên gọi điện thoại cho hắn? Hiện tại thì có hay không rất nóng vội? Quan hệ cũng đã sắp tiến triển đến bước kia, nội tâm lại vẫn ngượng ngùng, nhưng là vô cùng mỹ mãn.

Ta đi ra ngoài ăn, dùng điện thoại công cộng gọi cho La Dận, báo cho hắn số phòng. La Dận nhận điện thoại liền ha ha cười một trận, làm ta xấu hổ không chịu nổi. Lúc sau hắn bảo ta chờ, hắn đang cùng người nhà ăn cơm. Ta đành phải nói hảo, tuy rằng rất muốn hắn lập tức xuất môn, nhưng ta nghĩ chính mình cũng không nên háo sắc như vậy.

Quay về khách sạn chờ hắn, ta nằm trên giường lăn lăn, đệm giường co dãn đủ, hẳn sẽ sung sướng ngất trời. Nhìn chằm chằm vào kim phút đã chạy tới ba vòng, ngoài của vẫn không có động tĩnh, ta có chút không kiên nhẫn. Cuối cùng vẫn là do dụ cầm điện thoại của khách sạn lên, có điểm bất an, di động rõ ràng kêu, nhưng La Dận không bắt máy. Ta nghĩ có lẽ hắn đang ở trên xe, không tiện nghe điện thoại. Chờ thêm nửa giờ, ta lại gọi, vẫn như vậy. Ta không kiên nhẫn gọi đến n lần, đang lúc bất an, điện thoại rốt cục cũng có người tiếp.

“La Dận...... “

“Ta hiện tại có chút việc, lát nửa nói sau.”

Hắn dập máy, microphone truyền đến từng tiếng đô đô. Lòng ta ẩn ẩn có dự cảm bất hảo, lai quay về giường nằm nghỉ. Mới chợp mắt mọt lát đã hai tiếng trôi qua, trời tối, La Dận vẫn chưa đến.

Hô hấp của ta bắt đầu không ổn, cố lấy dũng khí cầm điện thoại, ấn dãy số đã vô cùng quan thuộc ──

“Xin chào, số điện thoại này đã tắt máy.”

La Dận tắt điện thoại?!

Ta như bị dội một gáo nước lạnh, bỗng nhiên có cảm giác bị bỏ rơi. Ta một mặt tự an ủi có lẽ lát nữa hắn sẽ mở cửa bước vào thôi, một bên lại tự mắng mình thấp hèn, đã bị người ta đùa giỡn, còn ngồi ngốc ra chờ đợi làm gì? Ta không dám đi, sợ hắn đến không thấy mình, kết quả vẫn là ở lại, ngồi trợn mắt ngắm trần nhà cả đêm.

Chờ kim đồng hồ chỉ đến số mới rời đi, thật sự ta cũng không có nhiều tiền, bằng không ta thật muốn ở lại chờ luôn vài ngày, chính là người kia từ đầu đến cuối vẫn chưa xuất hiện.

Ra khỏi khách sạn, ta lại gọi điện, nhưng trước sau vẫn là tắt máy. Ta cảm giác trái tim một khoảng hư không.......

Đó chính là ngày - tồi tệ của ta, từ đó mỗi ngày ta đều gọi cho La Dận, và mỗi lần đều nhận được đáp án giống nhau ─ tắt máy. La Dận giống như đã tiêu thất vào hư không, làm cho ta hoài nghi có phải những chuyện vừa qua đều là giả dối. Bảy ngày, suốt bảy ngày, hắn không có một chút tin tức. Trái tim ta tràn đầy tuyệt vọng cùng băng giá, hắn xảy ra chuyện gì? Vì cái gì không nói với ta? Không có lòng dạ nào hay căn bản là cố ý? Tại sao ta lại hoàn toàn không biết gì cả? Chẳng lẽ trong lòng hắn ta một chút phân lượng cũng không có? Ta nghĩ không ra, cảm thấy mình rất nhanh suy nhược.

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ dài, ta đã vội vàng trở về trường học, mọi người ai ai cũng khoái trá trao đổi về tuần vừa qua, chỉ có ta, mờ mịt kiếm tìm một thân ảnh. Hắn không quay về trường, đến khi trời tối đen vẫn chưa về.

Ta cảm thấy mình chưa bao giờ làm chuyện ngốc nghếch như vậy, cư nhiên ngồi ngoài cổng chờ đúng ba giờ. Nói thật, ta cũng không biết mình làm gì, chỉ có một ý niệm trong đầu, hy vọng khi La Dận trở về người đầu tiên nhìn thấy là ta. Ta nghĩ hắn lỡ hẹn là có nguyên nhân, chỉ cần hắn nói, ta cái gì cũng có thể tha thứ, cho dù không nói cũng không sao, ta không cần, thật sự không cần. Ta đã nghĩ sẽ ôm hắn, nói cho hắn biết ta đã nghĩ về hắn thật nhiều.

Ta chờ, bảo vệ nhìn ta vài lần, ta cũng không để ý. Trong lòng bất an không yên, ta mệt mỏi dựa người vào cổng, từ xa có ánh đèn chiếu tới, ngẩng đầu, đi đến là một chiếc ô tô trắng, dường như ta đã thấy qua nó rồi.Xe đi ngang qua, ta đứng lên, tiến đến một chút rồi chết lặng. Ta chạy theo chiếc ô tô tới dưới lầu kí túc xá, La Dận từ trên xe đi xuống, ta không khỏi hưng phấn muốn gọi hắn ──nhưng trên xe lại xuống một người khác, chính là nam nhân ta đã từng thắc mắc. Ta thấy hắn lôi kéo quần áo La Dận, ở bên tai hắn nói nhỏ. La Dận gật đầu, sắc mặt trắng đến khó coi. Ta còn thấy nam nhân bế La Dận, bóng đêm bao phủ lấy họ, không có chỗ cho ta. Nam nhân còn nói gì đó, La Dận ở trong ngực hắn, thản nhiên nở nụ cười, thật nhẹ nhàng.

Ta quả thực hít thở không thông ──

Nam nhân trở lại xe, khởi động rồi đi, La Dận vẫn nhìn theo hắn, cuối cùng cũng phát hiện ra ta. Hắn ngây ngẩn cả người, ta hướng hắn đi tới, tự cảm thấy tiếng hít thở của mình không thích hợp ra sao.

“Vì cái gì không tới?”

“Có việc.”

“Việc gì?”

“Không liên quan đến ngươi.”

“Là việc liên quan đến hắn?”

“Tuỳ ngươi nói sao cũng được ──“

“Các ngươi ngủ với nhau?”

Mặt hắn có chút biến đổi, ngay lập tức lại khôi phục bình thường, “Không có.”

“Thật sự? Vậy sao ngươi mệt mỏi thế?”

“Ngươi!......” Mặt hắn nhanh chóng trầm xuống, ánh mắt cũng không còn thân mật nữa, “Đúng, ta ngủ với hắn, sao nào?! Ngươi quản được? Ta cùng ai lên giường là quyền của ta, ngươi cho ngươi là ai, thực nghĩ chính mình là lão công? Ít nằm mơ đi, ngươi xứng sao?”

Ba! ───

Ta thậm chí không biết tại sao mình lại đánh hắn, mạnh đến nỗi trên mặt lưa lại hồng ấn. Hắn xoa má, trong mắt tràn ngập phẫn nộ.

“Họ Thường kia, ngươi nghe cho kỹ!” Hắn chưa từng lớn tiếng như vậy, thành âm đinh tai nhức óc cơ hồ muốn đem lỗ tai ta đánh tan. “CHÚNG TA CHIA TAY!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio