Tam-tài-đại-phú ngáp ngắn ngáp dài trên đường hồi cung.
Nếu sáng nay Tuyết Y không chọi đá vào người đánh thức, chắc chắn giờ này họ cũng không thể bình minh nổi.
Không khí thực sự có sự thay đổi rõ rệt – là đối với tam đại giai nhân, chứ ba cái đầu gỗ kia tất nhiên chẳng nhớ chút đỉnh về những lời tối qua mê sảng trong men rượu.
Ba bọn hắn là còn đang đổ lỗi cho nhau không biết giữ ý, say xỉn đã đành, quan trọng là bồi thêm ba vị tiểu thư danh giá, nếu có mệnh hệ gì không thể gánh vác.
"Lần sau cấm được say như vậy! Không thì sao có thể bảo vệ ba vị tiểu thư?" Tư Duệ cáu kỉnh.
"Cậu tha đâu bình rượu nặng về còn nói như thể vô tội!?" Bân Bân nhăn nhó.
"Nhưng mà..." Quốc Thành đang gật gù thì lập tức nhớ ra gì đó, khẽ tiếng: "Không phải chúng ta sẽ rời cung sao?"
Thì thầm như vậy thì thà hô lớn cho cả thiên hạ nghe được đi!?!??? Tư Duệ cùng Bân Bân quắc lửa hận sang phía Quốc Thành.
Quốc Thành méo xệch gương mặt, thấy người trong xe im lìm không động tĩnh mới thở phào một tiếng.
"Nhưng tôi nói đúng không?" Quốc Thành dường như là đắn đo.
"Thì đúng...." Tư Duệ và Bân Bân ngập ngừng trả lời.
Rõ ràng Quốc Thành một câu như vậy chính là giúp họ nhớ ra trọng điểm cần thực hiện.
Họ phải trở về nhà!
Họ cần gì phải bận tâm đến chuyện sau này ai hầu hạ ba vị tiểu thư nữa?
Chúng ta bị gì vậy??? Ba người cùng một tiếng thở dài muộn phiền trong lòng.
Tư Duệ trở về bị Nhan Vương gia mắng nhiếc nửa canh giờ với tội trạng: không đưa Quận chúa hồi phủ sớm.
Cô nhăn nhó phán đoán, rõ ràng là giận cá chém thớt, hồn phách của Vương gia vốn không tập trung ở đây, nó như trôi về phương nào mà đem bức xúc xả lên người cô.
Nhưng nghĩ lại, Tư Duệ nhớ ra bình rượu lấy trộm của hắn, suy nghĩ mình là cái thớt tan biến ngay lập tức.
Nhan Vương gia là chém đúng con cá, chẳng qua nếu bản thân hắn biết được con cá này thực sự gây ra tội lỗi gì, thì không chỉ sát thương bằng lời nói, có khi là rút kiếm bên hông Doãn Hống thị vệ chém cho Tư Duệ cô thành cả trăm mảnh cũng không ngạc nhiên.
"Cha, được rồi, là con muốn ở lại, hắn cũng không dám phản đối!" Uyển Dư nhẹ nhàng lên tiếng.
Nhan Vương gia lườm Tư Duệ thêm một cái sau khi nghe nữ nhi hắn mở lời, rồi cũng gật đầu vuốt chòm râu: "Được rồi! Nếu Uyển nhi đã nói vậy, Lâm Tư Duệ, ngươi đứng lên đi!"
"Â-Ân, đa tạ Vương gia!"
Vương gia nghe lời người như vậy, sao người không bênh vực ta sớm hơn chứ!? Hại ta ù hết cả tai...!!! Tư Duệ khốn khổ yếu ớt nhìn Uyển Dư mà trách cứ, mà nàng về cơ bản lại đem tầm mắt sang chỗ khác, coi như không bận tâm.
"Lâm Tư Duệ, cũng gần một tháng ngươi làm ở phủ, có khó khăn gì không?" Nhan Vương gia đối với Tư Duệ rất tâm đắc.
Sức khoẻ, trí lực, hay võ công hắn rất ưng, việc Tư Duệ theo sau bảo hộ nữ nhi hắn là việc hắn cho rằng rất phù hợp.
Hơn nữa, Nhan Vương gia vốn biết Lâm Tư Duệ là một trong Tam-tài-đại-phú đã chu toàn con đê tại thôn Cận Mạch, họ không lấy của người dân một xu, cũng không kể công trạng với quan lại phụ trách, như vậy chính là một kẻ nhân hậu không ham phú quý.
Quá nhiều điểm ưu mà Nhan Vương gia gật gù với Lâm Tư Duệ, chỉ duy nhất một điều...!Hắn không ưng gương mặt.
Hắn cho rằng mặt mũi Lâm Tư Duệ quá mỹ miều, giống nữ nhân, sẽ bị đánh giá là tiểu bạch kiểm dù rằng hắn không phủ nhận nữ nhi hắn đi cạnh Lâm Tư Duệ xứng đôi vừa lứa, tài tử giai nhân, ai nhìn vào cũng phải thừa nhận chính là một đôi trời tạo.
Điều Nhan Vương gia tiếc duy nhất, Lâm Tư Duệ giá mà mang gương mặt kiểu Doãn Hống, có khi hắn đã lập tức nhốt lại tại phủ, bắt làm Quận mã cũng nên.
Tiếc thật...!Nhan Vương gia thở dài trong lòng.
Tư Duệ nghe thấy Vương gia hỏi han, biết đây chính là cơ hội để thoát khỏi nơi này.
Cô trấn an bản thân trong lòng, sau đó cũng nhập vai, bắt đầu "diễn".
"Một tháng qua đi theo bảo hộ Quận chúa, có lẽ là điều hạnh phúc nhất tiểu nhân từng được trải qua!"
Uyển Dư nhìn bản mặt vô lại của Tư Duệ thì cong khoé miệng, vừa tức cười, cũng vừa muốn giận.
Nhan Vương gia nghe lời này tức khắc xúc động, chưa hạ nhân nào nói thắn thắn như vậy, thậm chí giọng Tư Duệ còn pha chút nghẹn ngào nữa...!Lâm Tư Duệ này còn là người giàu tình cảm, đúng là cận với hoàn mỹ mà...!
"Vì Quận chúa quá tốt bụng, thêm Vương gia quan tâm như vậy, tiểu nhân rất áy náy và đau khổ...!Vì đã giấu giếm mọi người chuyện này..." Tư Duệ đầu nảy số liên tục, tự nhủ sau đợt "nghỉ không phép" dài hạn này quay trở lại thực tại, nếu có bị đuổi việc cũng nhất định thay đổi con đường sự nghiệp, trở thành diễn viên.
"Sao? Ngươi giấu giếm gì?" Nhan Vương gia khẽ nhăn mày, mới vừa tấm tắc khen ngợi giờ lại trình bày là gian dối, hắn không mất hứng mới là kỳ lạ.
"Tiểu nhân, thực sự mắc một căn bệnh, căn bệnh này là nan y, không thể chữa!" Tư Duệ đã vào việc chính.
Đến đây chính Uyển Dư cũng tò mò, không biết người kia đang muốn bịa ra loại bệnh như nào.
"Như nào, Lâm thị vệ ngươi cứ nói đi!" Nhan Vương gia sốt sắng.
"Vì căn bệnh này mà tiểu nhân từ phương xa mới lưu tới Hoa Thanh quốc chữa trị, nhưng cũng không thể hết bệnh.
Cứ mỗi tháng tiểu nhân sẽ bị phát điên một ngày mà lột bỏ hết y phục chạy tán loạn không biết gì.
Nó giống mộng du, nhưng tuyệt đối không phải mộng du.
Nó là một loại bệnh mà tiểu nhân nghe nói, sẽ chỉ sống được ba mươi năm, rồi sẽ đột ngột mà nhắm mắt xuôi tay!"
Ba người còn lại trong căn phòng này há miệng phi thường kinh ngạc.
Nhan Vương gia nhìn sang phía Uyển Dư, thì thầm: "Có loại bệnh như này sao?"
Uyển Dư vốn định nói: làm gì có! Nhưng nếu vậy tức là cũng hỏng chuyện của nàng.
Uyển Dư miễn cưỡng gật đầu, thậm chí còn phụ Tư Duệ kia "múa" nốt một màn này.
"Ta có nghe về căn bệnh này.
Đúng là nan y...!Lâm thị vệ, ngươi sống khoẻ mạnh như vậy rất kỳ diệu, là người khác có lẽ đang nằm bất động trên giường!" Uyển Dư tỏ ra đồng cảm.
Hả? Có bệnh này thật sao? Đến lượt Tư Duệ há miệng kinh ngạc.
Cô chỉ định bịa ra loại bệnh nào đó sở khanh một chút để Nhan Vương gia không có ý định giữ cô chút đỉnh.
Đối với việc phò tá Quận chúa, Quận chúa là phụ nữ, quả thực không phụ huynh nào để cho một thị vệ tâm thần như vậy bảo hộ nữ nhi.
Nhưng có chết ngàn vạn lần Tư Duệ cũng không nghĩ có loại bệnh này tồn tại, thậm chí là còn có một Uyển Dư biết đến.
Nguy rồi, nhỡ hỏi thêm về căn bệnh này, mình sẽ lộ ra là nói dối mất...!Tư Duệ tái mặt, sống lưng bắt đầu hơi lạnh.
Uyển Dư nhịn cười, gương mặt tái mét của Tư Duệ vô cùng thú vị.
"Ta rất ưng Lâm thị vệ..." Nhan Vương gia thở dài, vuốt chòm râu đăm chiêu.
Tôi không cần, ông cứ việc đuổi tôi đi thôi...!Tư Duệ cầu nguyện.
"Thật là, sao lại mắc căn bệnh vô lại như vậy được chứ....!?" Nhan Vương gia buồn chán lộ rõ trên mặt: Lại phải tuyển thị vệ mới sao? Mãi mới ưng ý một người...
Vương gia à, rề rà mãi, nhanh lên...!Tư Duệ đã sốt ruột, chỉ cần duyệt đuổi đi là được, đâu cần nghĩ nhiều vậy? Và tại sao phải nghĩ quá nhiều như thế? – cô gào thét nội tâm.
"Ta nghĩ là Lâm thị vệ phải rời khỏi phủ thôi!" Ý trời, đúng là hào kiệt số mệnh thường không tốt.
Tư Duệ nghe được lời này như mở cờ trong lòng.
Cô mím môi, cố giấu nụ cười sung sướng.
"Thần xin dập đầu tạ lỗi với Vương gia và Quận chúa vì đã giấu giếm bệnh tình!" Tư Duệ đặt trán lên sàn, bất động rất lâu.
Nhan Vương gia có chút xúc động, nghĩ tới vài năm nữa Tư Duệ kia nằm dưới mấy tấc đất, trong lòng không khỏi xót xa: Tại sao chứ? Số mệnh thật cay nghiệt...
"Không sao, có lẽ vì cuộc sống nên ngươi mới vậy.
Ta rất lấy làm thương xót!" Nhan Vương gia đứng dậy, tiến về phía Tư Duệ, là đỡ cô.
"Đứng lên nào!"
"Đa tạ Vương gia..." Vương gia quả là người tốt...Tấm lòng tựa Đức Phật vậy mà...!Tôi xin lỗi.
Nếu tôi là người thời này, nhất định sống chết đi theo ông, chỉ là...!tôi không phải...!Tư Duệ trong lòng nổi lên cảm giác tội lỗi, cô thực sự là đang lừa một người bao dung và giàu tình thương như vậy, chưa kể...!còn cả gan trộm bảo vật của người ta...!mình thực sự không đáng làm nguời mà...
"Nhưng mà..." Vương gia buồn rầu nhìn Tư Duệ, nước mắt lưng tròng, rất phức tạp.
Nói tiếp: "Có một số quy định đã đề ra nhất định không thể làm trái hay làm sai.
Ngươi sẽ không nhận được công tháng này, và vì ngươi nói dối ta, nên sẽ bị phạt hai mươi trượng!"
"......" Tôi mới nghĩ ông là Đức Phật ông liền tát cho tôi tỉnh mộng...!Tôi tưởng ông thấu hiểu chứ!? Phạt mất tiền lương được rồi, còn đánh hai mươi trượng là sao??? - Tư Duệ méo mặt, á khẩu không biết nên nói thêm câu nào.
Uyển Dư nhìn một màn này thì buồn cười, khẽ lắc đầu rồi rời khỏi điện chính phủ Vương gia.
Mai gặp lại ngươi, Tư Duệ!
----
Ba ngày này yên ắng, yên ắng tới mức muốn giận.
Uyển Dư, Minh Viễn, Tuyết Y hẹn nhau ngồi thưởng trà, chính là khói trong chén bốc lên đã muốn tắt hẳn, vậy mà cả ba chẳng có tâm trạng thưởng thức chút đỉnh, cứ vậy mà mặc cho trà nguội dần theo thời gian.
Đã là lần sai khiến nô tỳ pha trà thứ hai.
"Uyển Uyển tỷ, không phải nói rời cung xong bọn hắn hôm sau sẽ quay lại ngay sao? Sao ba ngày rồi không có động tĩnh?" Tuyết Y vô hồn nhìn về phía vườn hoa, là hỏi nhưng cũng chẳng buồn nhìn về phía người được hỏi.
"Không biết chừng bị đánh chết ở đâu rồi.
Vàng bạc đều là giả, quan sai không đánh thì dân chúng cũng đánh!" Minh Viễn khẽ nhăn mày khi nghĩ đến viễn cảnh này, liếc nhìn Uyển Dư, nói tiếp: "Không phải là độc ác quá rồi sao?"
"Lâm Bân Bân đầu óc rất khá, ngươi còn không nhìn ra? Bọn hắn về cơ bản không thể bị đánh chết ở đầu đường xó chợ được, Lâm Bân Bân nhà ngươi sẽ dùng trí lực của hắn để thoát được cảnh éo le.
Chưa kể Tư Duệ có chút tuyệt kỹ, không dễ đụng tới nàng ta!" Dù ta cũng không biết đấy có phải võ công không, nhìn rất kỳ lạ.
Uyển Dư tuy lời mang hàn khí, nhưng lòng đang rất bận tâm: Ta tính kế để các ngươi cuối cùng là quay trở về phủ cầu cứu bọn ta, sao đến giờ vẫn chưa quay lại?!?
Uyển Dư nghĩ đến vẻ mặt mệt mỏi của Tư Duệ ngày được Tam-tài-đại-phú khai mở kiến thức ẩm thực, trong lòng hiện lên bất an.
"Cứ ngồi đây sao?" Tuyết Y chán nản tột cùng, nàng không phủ nhận đã quen mỗi ngày có Quốc Thành léo nhéo nhắc nhở việc ăn uống bên tai.
Ba ngày này không có cậu ta, mọi thứ xung quanh rất ảm đạm.
"Chờ Uyển Uyển suy nghĩ!" Minh Viễn có giận Uyển Dư, còn vì sao giận thì nàng cũng chỉ dám phỏng đoán: là vì Lâm Bân Bân, chứ không khẳng định.
Nàng không muốn khẳng định loại chuyện này.
Uyển Dư di di thái dương, nàng biết cả ba nàng đều thực sự không thích sự tẻ nhạt này.
Ba kẻ kia quay về mới khiến không khí thay đổi được.
Không khí thay đổi,
Tâm trạng ba nàng cũng sẽ khác.
"Chi bằng đi xem bọn hắn ra sao sẽ nhanh hơn!" Uyển Dư đứng dậy, thong thả rời khỏi đây.
Phía sau nàng chính là hai mỹ nhân khác nối gót.
"Có biết chỗ ở bọn hắn ở đâu không?" – Tuyết Y.
"Không khó!" – Minh Viễn.
"Đổi sang nam trang trước, sau đó tới kỹ viện, mọi thông tin đều ở đó!" – Uyển Dư.
"Được!".