Edit: Hỏa Hỏa – The Atlamtis
Từng trận gió lạnh thổi qua, lá cây cọ xát kêu sàn sạt.
Bên này mát mẻ thì mát mẻ, nhưng Trịnh Sở không muốn để Lục Vi Chân mệt. Lục Vi Chân nắm tay Trịnh Sở, nhẹ nhàng nhéo nhéo. Anh ngồi dưới đất, xoay người, bảo cô nằm cho tốt.
Trịnh Sở để mặc anh kéo tay mình, bất đắc dĩ nằm xuống, nói với anh: “Em nằm một lát rồi trở về, bây giờ không mệt, nhắm mắt vào một cái thì dễ ngủ quên, đến trễ sẽ không tốt.”
Cơ thể Lục Vi Chân dựa vào bên ghế nằm, bàn tay to của anh nhẹ vỗ về mái tóc mềm mại của cô, để cô nghỉ ngơi trước. Cơ thể Trịnh Sở hơi nghiêng, mặt đối mặt với Lục Vi Chân, ánh mắt hơi bất đắc dĩ.
“Chắc chắn là anh không vui rồi, bọn họ nói thế nào? Khó nghe quá thì cho qua một lần là được, không ảnh hưởng đến chúng ta được, em vẫn thích anh.”
Lục Vi Chân khẽ mím, nghĩ thầm anh cũng thích em.
Ở chỗ này Trịnh Sở nghe được không ít những lời mắng chửi người, các chú thím một khi đã cãi nhau thì lời chửi tục đều không lặp lại, có những lời bình thường không có cảm giác gì, nhưng phần lớn đều là lời nói chanh chua khắc nghiệt.
Lục Vi Chân nghe thấy một lần cũng chẳng có gì lạ, bản thân Trịnh Sở cũng nghe được nhiều lời bàn tán không thể hiểu được, thậm chí còn có không ít người quan tâm, trực tiếp hỏi cô.
“Trước kia khi ở nhà em cũng từng gặp loại chuyện này.” Trịnh Sở nói: “Là gia đình của một người chị của em, lớn hơn em tuổi, chị ấy là một người rất tốt rất kín tiếng, nhưng trong nhà khá loạn, bố mẹ chị ấy đều không quan tâm đến gia đình, có gia đình riêng ở bên ngoài. Chị ấy là người thừa kế chính thức trong nhà, được không ít người nịnh bợ, nhưng luôn có vài người nói ẩn ý hai câu, cảm thấy chị ấy đáng thương, còn có người cho rằng chị ấy làm không đủ tốt, ngay cả con trai con gái riêng cũng không bằng.”
Lục Vi Chân chống ở trên tay vịn, đôi mắt không chuyển động, lẳng lặng nhìn cô. Rõ ràng anh rất muốn biết những chuyện liên quan đến Trịnh Sở, nhưng hiện tại cô chủ động nói đến, trong lòng anh không hiểu sao lại hoảng loạn.
“Anh đoán xem cuối cùng như thế nào?”
Lục Vi Chân lắc đầu, anh duỗi tay giúp cô sửa sang lại nếp gấp trên váy.
Trịnh Sở hơi khựng lại, đôi mắt ngấn nước nhìn anh, cười nói cảm ơn, đôi tay cô lại nắm lấy anh, nói: “Chị ấy cũng mặc kệ người khác nói cái gì, tiếp tục sống cuộc sống nhàn nhã. Đám con riêng kia không để chị ấy trong lòng, tranh đấu rất lợi hại, nhưng đến cuối cùng, cổ phần trong nhà hơn phân nửa đều chuyển tới tay chị ấy, làm còn tốt hơn bố mẹ chị ấy.”
Lục Vi Chân như đã hiểu ra được phần nào, nhìn Trịnh Sở.
“Người khác nói cái gì đều là trống không, vô dụng.” Cô nói: “Làm chuyện mà mình muốn làm là được.”
Lục Vi Chân vừa cao vừa lớn, ai nhìn anh cũng cảm thấy như một người đàn ông thô kệch không biết sống, ưu điểm duy nhất chính là khuôn mặt rất đẹp trai, nhưng sự tăm tối âm u trên người quá nặng.
Nếu nói anh không hề bị ảnh hưởng bởi người trong thôn thì không thể nào, bất cứ ai ở vị trí như anh đều sẽ không thoải mái.
Lục Vi Chân cũng rất lợi hại, vẫn luôn cô đơn một mình, ngoại trừ nói chuyện ra, gần như thứ gì cũng biết. Đổi thành người khác nói không chừng sẽ tự sa ngã, trực tiếp sa đọa biến thành tên côn đồ ăn không ngồi rồi.
Hôm nay cũng không biết nghe được lời gì, Trịnh Sở nhìn anh đánh giá, cảm thấy cả người anh đột nhiên nặng nề, không hề có báo động trước.
Sau khi nghe xong những lời của cô, tay Lục Vi Chân dùng vài phần sức, Trịnh Sở đau đến nỗi hơi nhíu mày, nhìn anh một hồi lâu.
Hầu kết Lục Vi Chân khẽ nhúc nhích, muốn hỏi Trịnh Sở lời nói hôm nay là có ý gì.
Cái gì gọi là không hòa hợp thì trực tiếp chia tay? Ngay cả cơ hội nghe anh giải thích cô cũng không cho sao?
Trịnh Sở nghi hoặc: “Anh Lục”
Lục Vi Chân lại lắc đầu lẫn nữa, không định hỏi lại. Anh cúi đầu nhìn đồng hồ trong tay Trịnh Sở, lại ngẩng đầu, chỉ vào thời gian bảo cô nghỉ ngơi.
Kim giây vẫn luôn không ngừng chuyển động.
Chiếc đồng hồ này rất bình thường, tuy rằng không có ký hiệu gì đặc biệt, không giống hàng hiệu, nhưng hình dáng rất tinh xảo, hẳn là không không rẻ.
Lục Vi Chân đoán được giá cả đắt, nhưng không đoán được giá của nó có sáu số.
Trịnh Sở đỡ trán, bất đắc dĩ đáp lại anh một tiếng.
Ánh nắng chiếu người, duy chỉ có nơi này là thanh tịnh, Lục Vi Chân ngồi ở bên cạnh, trong lòng nghĩ đến lời nói của những bà thím trong thôn.
Anh cảm thấy những người đó nói không đúng, nếu Trịnh Sở có thể về nhà được thì đã không cố tình chạy tới câu dẫn anh; nếu như cô thật sự có thể trở về, mà cô lại qua đây câu dẫn anh, cũng nhất định là bởi vì cô quá thích anh.
Nghĩ đến đây, Lục Vi Chân đột nhiên thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Mặc kệ nói như thế nào, chắc chắn là cô giáo Trịnh thích anh.
…
Kỳ thi cuối kỳ sắp tới rồi, Trịnh Sở cũng không nhàn rỗi, thời gian rời khỏi trường thường xuyên bị trễ, có điều Lục Vi Chân sẽ qua đón cô, không cần sợ nguy hiểm.
Thật ra anh cũng có chuyện bận, nhưng anh sợ Trịnh Sở bỗng nhiên vô duyên vô cớ không thấy đâu nữa.
Lần trước Lục Vi Chân hung hăng đá đổ đồ vật của người khác, làm cho bọn họ sợ tới mức giận mà không dám nói gì. Anh không để chuyện này ở trong lòng, người khác thì mất mặt mũi, tức đến ngứa răng, ghi hận anh.
Trong đó có một người tên là Lý Hẹ, trong nhà chuyên ủ rượu, mọi người thường gọi là thím Tửu, cực kỳ để ý thể diện, luôn tham lam những món hời lặt vặt, miệng còn độc. Người lần trước ở trước mặt Lục Vi Chân nói “đáng đời bị đá” chính là bà ta.
Thím Tửu cảm thấy tức giận đến mức phổi muốn nổ luôn rồi, ở trước mặt nhiều chị em như vậy, cả mặt như bị giẫm trên đất, không ai có thể nuốt trôi ngụm tức này.
Cả đêm bà ta lăn qua lộn lại, làm ồn đánh thức cả giấc ngủ của chồng mình, vẻ mặt chồng bà buồn ngủ hỏi bà có chuyện gì vậy? Thím Tửu trực tiếp mắng người, kêu ông nhanh ngủ đi.
Tính cách người nơi đây đều hơi nóng nảy, Trịnh Sở từng thấy người khác mắng chửi nhau bởi vì một ít chuyện nhỏ, nhưng chưa đích thân thể nghiệm.
Cô là giáo viên, có phong độ trí thức, người khác thấy khí thế của cô là cảm thấy thấp hơn ba phần, đều sợ phát hoảng, không dám trêu vào.
Hai vợ chồng kia lập tức cãi nhau, con trai với con dâu của bà ta đều bị đánh thức, hàng xóm láng giềng còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn gì, vội vàng bật đèn pin đi qua đây.
Hai người náo loạn một hồi lâu, khuyên mãi mới dừng lại.
Ngày hôm sau khi làm việc, thím Tửu càng nghĩ càng giận, lúc tìm người nói chuyện phiếm toàn nói những chuyện không hay về Lục Vi Chân. Khi nói chuyện cùng thím Lý, bà ta đã nói mấy câu liền, bảo thím Lý giới thiệu lại một người đàn ông tốt cho Trịnh Sở, đi theo Lục Vi Chân không phải tự tìm đường chết sao?
Tuy rằng thím Lý cảm thấy bà ta nói hơi quá, nhưng thím Tửu nói cũng đúng.
Không tính đến những thứ khác, chỉ việc Lục Vi Chân là người câm đã khiến người khác chịu tội lây rồi.
Thím Tửu già rồi, cho dù nghẹn lửa giận cũng không dám đến chạy đến trước mặt Lục Vi Chân nói bậy.
Lục Vi Chân vận cứt chó, cưới được vợ tốt.
Nhưng Trịnh Sở là một cô gái nhỏ, nhiều nhất có lẽ chỉ là bị gương mặt kia của anh mê hoặc, chờ giai đoạn mới mẻ qua đi, tự nhiên sẽ muốn đá anh, người trong làng đều nghĩ như vậy
Có người nhìn không thuận mắt, muốn Trịnh Sở rời khỏi Lục Vi Chân sớm một chút, anh xứng đáng một mình cô độc sống đến hết quãng đời còn lại.
Lục Vi Chân chưa nói bản thân đang gặp rắc rối với người trong thôn, Trịnh Sở cũng không biết.
Người trong thôn lâu lâu sẽ tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm, có vài người có con học ở lớp của Trịnh Sở, gặp Trịnh Sở sẽ hỏi con mình ở trường học ra sao.
Trịnh Sở thường xuyên gặp những chuyện như này, bình thường cô đều thuận miệng khen hai câu, những chuyện khác có thể ít nói thì sẽ không nói, nếu nói nặng, không chừng học sinh về nhà sẽ bị đánh.
Đúng lúc hôm nay thím Tửu cũng ở trong nhóm người này, bà ta thấy Trịnh Sở thì nhớ tới Lục Vi Chân, nhịn nửa ngày, không nhịn được, hỏi thẳng: “Cô giáo Trịnh, rốt cuộc cô coi trọng điểm nào của Lục câm vậy? Nếu cô không tin nó mệnh không tốt thì thôi đi, nó còn đánh người rất nặng khi tức giận, cô gả cho nó về sau phải làm sao bây giờ? Nơi đấy hẻo lánh như vậy, tìm người cứu mạng cũng không kịp.”
Trịnh Sở có hơi ngây ra, không biết sao bà ta đột nhiên lại nói những lời này: “Thím Tửu? Có chuyện gì vậy? Anh ấy đã làm cái gì sao?”
Lục Vi Chân nóng nảy thì Trịnh Sở không có cảm giác gì, nói tính tình anh gấp gáp còn đúng hơn. Người anh cường tráng như vậy, xuống tay nặng là đương nhiên, nhưng Lục Vi Chân rất có chừng mực, sau khi cô khó chịu nói đau, anh lập tức dùng sức nhẹ hơn rất nhiều.
“Thím cũng không muốn nói nó, một người câm đáng chết.” Thím Tửu nói: “Loại người này chính là…” Phải xuống địa ngục.
Đôi mắt Trịnh Sở vẫn luôn nhìn bà ta, cô thoạt nhìn có hơi an tĩnh, tựa như đang đợi thím Tửu nói ra gì đó. Thím Tửu có hơi á khẩu không trả lời được, đột nhiên không dám nói ra câu phía sau.
Thím Tửu đoán được sau này Trịnh Sở sẽ phải rời khỏi nơi này, người ta có tiền có thế, đắc tội không nổi, vội vàng đổi cách nói: “Chính nó không dễ sống thì người khác cũng không dễ sống.”
Cũng không biết Trịnh Sở nghe hiểu không, cô chỉ bất đắc dĩ giải thích: “Thím Tửu, thím đừng nhìn dáng vẻ hung dữ của anh ấy, kỳ thật con người anh ấy rất tốt.”
Cô do dự một lát, lại nói: “Có điều tính khí của anh ấy quả thật rất nóng, khi con trở về phát hiện đồ dùng gia dụng mới đều có vết nứt, chắc là con chó đã chọc tới anh ấy. Thím Tửu mấy thím về sau ít nói về anh ấy thôi, thím nghĩ xem con chó có thể làm ra chuyện gì mà chọc giận anh ấy? Nhiều nhất thì kêu hai tiếng, con còn không dám lớn tiếng ở trước mặt anh ấy, thật sự sợ anh, nhưng trừ cái này ra, những cái khác đều khá tốt.”
Điều Trịnh Sở nói mọi người đều tin, dù sao Lục Vi Chân ở trong thôn quả thật là dạng người thế này. Thím Tửu cũng nhớ tới dáng vẻ ngày thường của anh, lập tức thu liễm không ít.
“Thím biết chắc con nhất định là nghĩ như vậy, sau này cô giáo Trịnh trở lại thôn nhiều một chút, tuy rằng thím của con để ý Lục Vi Chân, nhưng chắc chắn là bà ấy đối xử tốt với con.” Thím Tửu nói: “Con cũng đáng thương, loại người như nó thật sự không thể gả, một tên lưu manh không có tiền đồ.”
Trịnh Sở lại lắc lắc đầu, có hơi ngượng ngùng nói: “Những điểm khác của anh ấy cũng được, nấu cơm ăn rất ngon, người cũng thích sạch sẽ, con chó của anh ấy vô cùng đáng yêu.”
Người khác cũng không tin lời của cô.
Trịnh Sở cũng không muốn giải thích nhiều, người trong thôn vẫn nghĩ Lục Vi Chân như vậy, cho dù có nói rõ mọi chuyện, người không muốn tin vẫn sẽ không tin. Còn không bằng để cho anh trông hung ác hơn một chút, như vậy thì không có ai dám bàn tán về anh nữa.
Bề ngoài Cố Nguyên Trạch thì ở nhà chăm sóc con gái, nhưng người lại không ở nhà họ Tạ. Chủ nhiệm đi tìm anh ta, nhưng trên đường lại gặp không ít chuyện náo loạn, có người cãi nhau bởi vì chuyện ruộng đồng, muốn ông qua đó khuyên can. Ông bận cả một ngày trời, rốt cuộc buổi tối cũng đến được nhà họ Tạ, thấy Cố Nguyên Trạch đang pha đồ.
Không biết Cố Nam Nam bị bệnh gì, tuy không nặng nhưng nhìn cũng đáng sợ, mẹ Tạ ôm cô nhóc đi ra, đứa nhỏ này vừa mới uống thuốc xong thì ngủ rồi.
Cố Nguyên Trạch ngăn chủ nhiệm lại bảo ông đừng đi vào, trong nhà chủ nhiệm còn có cháu trai bảo bối, do dự không tiến vào, chỉ đứng ở cửa hỏi vài câu có nghiêm trọng hay không.
Cố Nguyên Trạch thuận tiện xin nghỉ tiếp mấy ngày, anh ta an phận ở nơi này hơn hai năm, thường xuyên uống rượu cùng chủ nhiệm, quan hệ cũng không tệ lắm, tuy rằng chủ nhiệm nghi ngờ nhưng cũng không hỏi ra miệng, trực tiếp đi về.
Lần trước Trịnh Sở lén đi tìm anh ta, bảo Cố Nguyên Trạch mang tóc của Lục Vi Chân đi ra ngoài kiểm tra ADN, không biết kết quả thế nào. Chuyện con gái của anh ta Trịnh Sở cũng không định nói ra, bây giờ rõ ràng cũng không phải là thời điểm tốt để nói chuyện này.
Nếu Lục Vi Chân đúng thật là người ấy, vậy tất cả đều có thể giải quyết dễ dàng rồi.
Một mình Trịnh Sở đi ở trên đường, trong lòng suy nghĩ chuyện này. Dạo này tốc độ làm việc của Cố Nguyên Trạch rất nhanh, ngày đó cô cùng Lục Vi Chân kết hôn, anh ta không đi, quả thật là có nguyên nhân.
Người trong nhà đến.
Trịnh Sở nhận được một món quà nhỏ, Cố Nguyên Trạch tiện thể mang trở về, là bố tặng cho cô, một đôi hoa tai xinh đẹp tinh xảo.
Người trong nhà không coi chuyện của Trịnh Sở cùng Lục Vi Chân là thật, chỉ cho rằng cô muốn chơi đùa, bố của Trịnh Sở viết thư gửi đến đây, còn cố ý nhắc vài câu đừng làm quá mức.
Ở nơi này không có một chút tín hiệu nào, Trịnh Sở cũng không có cách nào giải thích được.
Cố Nguyên Trạch cũng hiểu sai như vậy, ngày thường Trịnh Sở tương đối tùy ý, những điều anh ta nói cô đều sẽ nghe theo, nhưng nếu thật sự đã đưa ra quyết định, thông thường sẽ không thay đổi. Nhưng anh ta cho rằng Trịnh Sở muốn hỗ trợ giấu diếm.
Nhìn trúng Lục Vi Chân ư, không có khả năng, Trịnh Sở cũng không thích kiểu này, hai người này nhiều nhất thì là hợp đồng hôn nhân.
Trịnh Sở cũng sẽ không đặc biệt đi qua nói với anh ta đêm kết hôn bản thân mình và Lục Vi Chân đã bên nhau, dù sao kế hoạch lúc đầu của cô cũng không nhanh như vậy.
Nếu không phải Lục Vi Chân gần gũi với cô như vậy, Trịnh Sở cũng sẽ không bị mê hoặc đầu óc.
Trong lòng Trịnh Sở vẫn đang suy nghĩ, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, Lục Vi Chân đi tới từ phía trước cũng không nhìn thấy.
Lục Vi Chân thấy cô rủ mắt đi đường, cũng không đi qua dắt cô giống như trước kia, tay anh đút vào trong túi, đứng thẳng tại chỗ, xem xem khi nào cô mới phát hiện ra anh.
Trịnh Sở cũng không nghĩ tới phía trước đột nhiên có người, cứ đụng thẳng vào lồng ngực cứng rắn của anh, mũi lập tức đỏ lên.
“Anh Lục.” Cô che lại mũi nói: “Anh đã đến rồi.”
Lục Vi Chân nhíu nhíu mày, anh gỡ tay Trịnh Sở ra, nâng cằm Trịnh Sở lên, cúi đầu nhìn mũi cô, phát hiện chỉ là bị đỏ thì nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Anh nghĩ thầm chẳng qua là bản thân anh đến muộn một chút thôi, đáng phải thất hồn lạc phách như vậy sao? Về sau nếu rời khỏi anh thì sống như thế nào?