CHƯƠNG 103: TÀI LIỆU BIẾN MẤT
Sáng sớm hôm sau, cuộc họp sớm kết thúc, Đường Nhật Khanh trở lại phòng làm việc, chỉnh sửa bản ghi chép cuộc họp. Vừa làm xong việc thì điện thoại của An Nhu gọi tới.
"A lô? Thư ký Đường, hợp đồng tiếng Đức kia cô dịch thế nào rồi? Ngày kia sẽ dùng đến, ngày mai cô hãy gửi bản tiếng Trung cho tôi."
"Tôi đã dịch xong một phần rồi, hẳn là không có vấn đề lớn gì, chiều mai có thể giao cho cô."
"Được, vậy cảm ơn cô."
Sau khi cúp điện thoại, Đường Nhật Khanh mở tài liệu trong máy tính, bắt đầu dịch.
Dịch toàn bộ hợp đồng không hề dễ dàng, thế nhưng nếu cô đã đồng ý với An Nhu thì sẽ dốc sức làm việc khiến người khác hài lòng.
Nửa giờ sau, điện thoại riêng trên bàn làm việc vang lên, Đường Nhật Khanh nhìn sang, là điện thoại nội tuyến từ phòng tổng tài gọi đến. Cô lập tức nghe máy.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói không chút biểu cảm của người đàn ông: "Đến phòng hồ sơ lấy một tập tài liệu, mang vào trong văn phòng......"
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, thuận miệng đáp ứng: "Vâng."
Hai ngày này, thái độ của Bùi Danh Chính đối với cô đã lạnh lùng đến cực điểm. Hôm nay đi làm, ngoại trừ nói chuyện công việc, hai người bọn họ không hề nói chuyện với nhau.
Đường Nhật Khanh đã đoán được bảy tám phần, ngày đó khi cô và Bùi Duy đứng ở cửa nhà, chắc chắn đã bị Bùi Danh Chính nhìn thấy, cho nên anh mới lạnh lùng với cô như vậy.
Cô thở dài, đứng dậy rời phòng làm việc, đi thẳng đến phòng hồ sơ. Mới vừa rời đi được mấy phút, Hồ Nguyệt Như đi lấy tài liệu đã quay lại, nhìn qua một vòng không thấy bóng dáng Đường Nhật Khanh đâu liền tiện tay đặt giấy tờ lên bàn.
Cô ta chuẩn bị rời đi thì ánh mắt đột nhiên quét qua màn hình máy vi tính. Ánh mắt của cô ta ngừng lại, khom lưng cúi sát vào nhìn một chút.
Trên màn hình máy vi tính chia làm hai phần tài liệu, một là tài liệu tiếng nước ngoài, còn bên kia là phần dịch sang tiếng Hán.
Hai bên màn hình còn dán một tờ giấy nhớ, trên đó viết: Dịch hợp đồng tiếng Đức, buổi chiều mai gửi cho An Nhu.
Động tác của Hồ Nguyệt Như dừng lại, lông mày nhíu lại.
Ngày đó cô ta vô tình nghe được cấp dưới của Phó tổng giám đốc Phương chính là người đã khen ngợi Đường Nhật Khanh, nói cô biết vài ngoại ngữ, còn giúp bọn họ dịch hợp đồng tiếng nước ngoài, rất giỏi.
Lúc đó cô ta nghe như thế hoàn toàn coi thường, không ngờ hôm nay lại vô tình nhìn thấy, cô ta đúng là đang phiên dịch hợp đồng tiếng nước ngoài.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong mắt Hồ Nguyệt Như hiện lên một tia ghen tỵ, hừ lạnh nói: "Giả bộ người tốt cái gì chứ!"'
Sau đó, tầm mắt của cô ta dừng lại trên màn hình máy tính một lúc, rồi bước đi ra khỏi phòng làm việc. . .
.............
Lấy được tài liệu từ trong phòng hồ sơ, Đường Nhật Khanh mang tài liệu đi thẳng đến phòng làm việc của Bùi Danh Chính.
"Tổng giám đốc Bùi, đây là tài liệu anh cần."
Bùi Danh Chính đang bận rộn công việc, không hề ngẩng đầu lên, thuận miệng nói: "Để xuống đi."
Đường Nhật Khanh đặt tài liệu lên bàn, thấy Bùi Danh Chính không có phân phó việc gì khác, liền cất bước muốn rời đi. Vừa đi được mấy bước, phía sau liền truyền đến một giọng nói trầm thấp: "Chờ một chút."
Đường Nhật Khanh lấy lại tinh thần, vừa vặn đối mặt với ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông.
"Cô qua đây."
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, bước về phía trước: "Tổng giám đốc Bùi, anh có việc gì cần phân phó?"
"Tối nay tôi muốn dùng bữa với Lục Nghệ Lăng, cô giúp tôi đặt chỗ trong một nhà hàng, điều kiện tốt một chút."
Trong lòng Đường Nhất Khanh nhéo chặt, ngẩn người, sau đó mở miệng đồng ý: "Vâng."
Giống như có thứ gì đó đột nhiên đâm vào ngực, khiến trong lòng cô buồn bực, cảm thấy không thở nổi.
Ngày hôm qua Bùi Danh Chính đã ở bên cạnh Lục Nghệ Lăng tròn một ngày một đêm, tối hôm nay lại cùng cô ta đi ăn tối..... Lẽ nào hai người thực sự ở bên nhau rồi sao?
Cái ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, cô âm thầm siết chặt nắm tay, trong lòng căng thẳng, nhưng vẫn cố nở nụ cười mở miệng hỏi: "Tổng giảm đốc Bùi, còn có yêu cầu nào khác không? Có cần tôi đặt phòng cho anh không?"
Bùi Danh Chính nghe vậy, ánh mắt trầm xuống, sắc mặt nhất thời lạnh lẽo.
Vẻ mặt Đường Nhất Khanh mang theo nụ cười, dường như tất cả mọi chuyện với cô đều không có gì đáng nói, cô không chỉ không có phản ứng gì đối với chuyện anh và Lục Nghệ Lăng, hơn nữa lại còn hỏi anh có cần đặt phòng hay không?
Anh đứng dậy, bước thẳng đến chỗ cô.
Trong lòng Đường Nhật Khanh hoảng hốt, theo bản năng lùi về phía sau nửa bước.
Bùi Danh Chính cao hơn cô nửa cái đầu, từ trên cao nhìn xuống cô: "Đường Nhật Khanh, cô cứ luôn mong tôi và người phụ nữ khác xảy ra chuyện gì sao?"
Đường Nhật Khanh không biết mình lấy đâu ra dũng khí, ngẩng đầu đối diện với anh, khuôn mặt mỉm cười nói từng câu: "Chuyện này chủ yếu là xem ý của Tổng giám đốc Bùi, nếu Tổng giám đốc Bùi muốn, tôi đương nhiên không quản được."
Đáy mắt Bùi Danh Chính hiện lên một tia sắc bén, nhìn chằm chằm Đường Nhật Khanh một lúc lâu, đột nhiên cười nhạt: "Đường Nhật Khanh, cô chỉ cần làm tốt chuyện tôi phân phó là được, còn những thứ khác, chưa đến lượt cô quản."
Câu nói không hề nể mặt, thoáng cái đã kéo khoảng cách giữa hai người ra thật xa. Đường Nhật Khanh cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn mang theo nụ cười, gật đầu với anh: "Vâng, tôi biết rồi."
Hơi thở Bùi Danh Chính lạnh lẽo vô cùng, anh xoay người đi thẳng đến bàn làm việc.
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, xoay người nhanh chóng rời khỏi.
Hai người tâm trạng khác nhau, hết lần này tới lần khác không ai tình nguyện cúi đầu chịu thua.
Bùi Danh Chính nhìn bóng dáng người phụ nữ rời đi, đáy mắt lộ ra lửa giận bị đè nén. Anh thực sự muốn nhìn xem, Đường Nhật Khanh còn muốn chống đỡ bao lâu nữa mới có thể cho anh lời giải thích.
Buổi chiều hôm sau, An Nhu gọi điện thoại đến, hỏi Đường Nhật Khanh về bản hợp đồng được dịch ra.
Buổi sáng Đường Nhật Khanh đúng lúc không bận lắm, phải nắm rõ tiến trình dịch bản hợp đồng. Chín mươi phần trăm nội dung đã được dịch xong, chỉ còn lại phần cuối cùng do buổi trưa đi ăn chưa kịp dịch.
"Còn mấy trang cuối cùng, đợi hai mươi phút nữa tôi gửi cho cô."
An Nhu nghe vậy khẽ nở nụ cười: "Được, vậy cảm ơn cô, hôm nào tôi mời cô ăn cơm."
Đường Nhật Khanh cười đáp lại: "Không cần khách sáo, giữa đồng nghiệp với nhau cũng nên giúp một tay."
Sau khi cúp máy, cô mở máy tính ra dịch tài liệu, nhưng không ngờ vừa mở ra lại thấy trống rỗng.
Trong lòng Đường Nhật Khanh căng thẳng, nháy mắt tỉnh táo lên không ít. Cô mở lại tài liệu một lần nữa, mới lướt vài cái, nhưng trong file tài liệu đã trống rỗng!
Chuyện gì xảy ra! Cô rõ ràng đã lưu lại rồi mà! Tài liệu vẫn hoàn chỉnh sao có thể biến mất như vậy được?
Cô thử đi thử lại vài lần, tìm tất cả các tệp trong thư mục một lần nhưng đều không tìm được. Tài liệu giống như là bốc hơi vậy, hoàn toàn biết mất không thấy đâu!
Vậy phải làm sao bây giờ? Cô biết ăn nói thế nào với An Nhu đây? An Nhu vì tin tưởng cô cho nên mới giao chuyện này cho cô làm, thế nhưng cô lại làm hỏng rồi!
Lòng bàn tay Đường Nhật Khanh đổ mồ hôi lạnh. Đúng lúc cô đang không biết phải làm thế nào thì điện thoại nội bộ gọi tới.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Bùi Danh Chính: "Cô qua đây một chút."
Trong lòng Đường Nhật Khanh như bị kiến bò, cô vô cùng lo lắng bất an. Cô hít sâu một hơi, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lại, sau đó giả bộ trấn định đi vào phòng làm việc sát vách.
Đến phòng làm việc, Bùi Danh Chính bảo cô đi tới: "Hôm nay phát đi một thông báo, kêu từng bộ phận sửa lại báo cáo tổng kết ba tháng gần đây rồi nộp lên....."
Bùi Danh Chính đang nói, đột nhiên cảm thấy Đường Nhật Khanh có chút khác thường, sắc mặt cô trắng bệch, trên trán còn đang đổ mồ hôi, hơn nữa ánh mắt như ở trên mây, không yên lòng.
Bùi Danh Chính nhíu chặt lông mày, đặt tay lên bàn: "Đường Nhật Khanh, cô sao thế?"
Đường Nhật Khanh phản ứng kịp, vội vã mở miệng: "Xin lỗi Tổng giám đốc Bùi, tôi không có việc gì."
"Không có việc gì?" Ánh mắt Bùi Danh Chính bình tĩnh: "Vẻ mặt này của cô không giống như là không có chuyện gì."
Hai tay Đường Nhật Khanh nắm chặt vào nhau, không biết nên nói như thế nào.
Bùi Danh Chính thấy không đúng lắm, giọng nói cứng rắn hơn: "Đường Nhật Khanh, rốt cuộc có chuyện gì?"
Cô cắn cắn môi dưới, trong đầu rối loạn, một lúc lâu sau mới phun ra một câu: "Hợp đồng tiếng Đức tôi dịch xong đã không thấy đâu nữa."
Bùi Danh Chính đứng dậy, mở miệng nói: "Dẫn tôi đi xem."
Đến phòng làm việc của Đường Nhật Khanh, Bùi Danh Chính mở máy tính tìm một lần nhưng vẫn không tìm thấy tài liệu.
Anh ngồi thẳng dậy, giọng nói nghiêm túc: "Nếu loại trừ vấn đề bản thân cô thì cũng chỉ còn một khả năng."
"Khả năng gì?" Trái tim Đường Nhật Khanh treo trên cổ họng.
Người đàn ông quay đầu đối diện với cô, ánh mắt sắc bén lạnh lùng: "Bị người ta xóa đi."
Làm sao có thể! Ngày hôm nay cô vẫn luôn ở trong phòng làm việc, trừ buổi trưa đi ăn cơm....... Đúng, có lẽ là lúc cô đi ăn cơm!
Truyện convert hay : Thần Cấp Cường Giả Tung Hoành Đô Thị