CÓ Ý TỨ VỚI TÔI SAO?
Bùi Duy trông thấy dáng vẻ kinh hoàng của cô gái trước mặt, ánh mắt cuối cùng nhìn đến những vết xanh tím trên khóe miệng cô.
Trong lòng anh căng thẳng, bước lên nửa bước nhíu mày hỏi: "Chuyện gì đã sảy ra?"
Hôm nay cái ngày này, trong công ty không biết ai nghe được tin tức Đường Nhật Khanh bị đánh sau đó lan truyền tin này khắp nơi, mới đầu anh cũng không tin, nhưng mà sau đó lại nghe được tin Đường Nhật Khanh thật sự không tới công ty, ngay cả Bùi Danh Chính sáng nay cũng không có mặt, bấy giờ anh mới nhận thấy có gì đó không bình thường.
Trong lòng anh tràn đầy rối rắm do dự, cuối cùng sau khi tan tầm bèn đến quán bar uống rượu, thế nhưng lại phát hiện không một chút hứng thú nào cả, vô tình chạy tới bệnh viện lúc nào không hay, không ngờ còn chưa tới phòng bệnh đã trông thấy cô.
"Không sao đâu."
Đường Nhật Khanh tùy tiện nói một câu, khi đang muốn xoay người đi thì Bùi Duy vươn tay kéo cô lại.
Đường Nhật Khanh còn chưa kịp né tránh, trước mắt đã hiện lên một bóng đen, sau khi lấy lại bình tĩnh cô mới nhận ra người chắn trước mặt cô là Triệu Phiên.
"Cậu hai Bùi, xin cậu không nên ra tay."
Khi Bùi Duy nhìn thấy rõ thằng nhóc thô kệch đang chắn trước mặt mình, trong nháy mắt sắc mặt đã thay đổi: "Cậu là ai? Mà muốn ngăn cản tôi?"
Triệu Phiên không sợ chút nào, gằn từng tiếng trả lời: "Tôi là bảo tiêu mà cậu chủ Bùi dặn dò tới bảo vệ cho cô Đường, người phụ trách an toàn của cô ấy."
Đường Nhật Khanh nghe vậy, lập tức tán thưởng nhìn về phía Triệu Phiên, không nghĩ tới thằng nhóc này, so với tưởng tượng của cô còn đáng tin cậy hơn.
"A!" Bùi Duy cười lạnh thành tiếng, đáy mắt đã hiện ra sự tức giận: "Chẳng lẽ tôi còn có thể làm cô ấy bị thương không bằng? Tránh ra!"
Triệu Phiên nghe thấy vậy, cả người vẫn không nhúc nhích, vẫn che chắn che ở bên người Đường Nhật Khanh như trước.
Bùi Duy trào lên cơn tức giận, vươn tay đẩy Triệu Phiên ra, nhưng mà Triệu Phiên dơ thẳng tay ra đập "bộp" một cái ngăn chặn cái tay đang vươn tới của anh ta.
"Cậu hai Bùi, có chuyện gì cứ việc nói thẳng ra là được, không cần động tay động chân! Bảo vệ cô Đường là chức trách của tôi, xin đừng để tôi khó xử."
Trong cơn giận dữ Bùi Danh Chính hất tay Triệu Phiên ra, đang muốn nói gì đó thì Đường Nhật Khanh đột nhiên mở miệng: "Bùi Duy!"
"Nếu anh đến để thăm tôi, ý tốt của anh tôi đã nhận,còn nếu không phải, cũng không cần thiết gây sự ở bệnh viện làm tất cả mọi người khó chịu, không phải sao?"
Săc mặt Bùi Duy xanh lét như màu gan heo anh cười lạnh một tiếng, ánh mắt trào phúng nhìn về phía Đường Nhật Khanh: "Thăm cô? Đường Nhật Khanh, cô cũng tự đề cao mình quá đấy !"
Đường Nhật Khanh nghe vậy, cười cười: "vậy nếu anh đã không phải đến thăm tôi, cũng không cần thiết gây sự với anh ta như thế."
Nói xong cô chậm rãi xoay người, đi về phía phòng bệnh, còn không quên gọi Triệu Phiên: "Triệu Phiên, đi thôi."
Triệu Phiên nghe thế cũng xoay người chạy nhanh theo cô.
Bùi Duy nhìn theo bóng dáng hai người rời khỏi, năm ngón tay vô tình nắm chặt thành nắm đấm.
Bùi Danh Chính đứng ở trong góc thu hết cảnh vừa rồi vào trong mắt, khóe miệng hiện ra ý cười thản nhiên, xem ra, anh phải tăng lương cho Triệu Phiên thôi.
Bùi Duy nhìn cô gái đi xa, cắn chặt răng, cuối cùng cố đè nén lửa giận, nhưng mới vừa quay người lại thì trông thấy cách đó không xa Bùi Danh Chính đứng ở phía sau anh, nụ cười như có như không đang nhìn mình.
Trong lòng anh bống nhiên căng thẳng, xem ra chuyện vừa rồi anh ta có lẽ đã thấy hết.
Bùi Duy nhìn anh một cái thật sâu, sau đó ngoảnh mặt đi, bước nhanh chân muốn rời khỏi đây nhưng vừa mới đi đến bên cạnh Bùi Danh Chính đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền tới: "Phép tắc đều quên cả rồi sao?"
Tuy rằng bọn họ cùng cha khác mẹ, nhưng tốt xấu gì vẫn là anh em, gặp nhau như vậy, Bùi Duy không chào hỏi một tiếng cứ thế bước đi, hiển nhiên căn bản không để anh vào mắt.
Bùi Duy bước chân thoáng dừng lại, âm thầm cắn chặt răng: "Anh."
Bùi Danh Chính nghiêng đầu nhìn cậu, trong mắt mang theo lạnh lẽo: "Đặc biệt tới đây thăm Đường Nhật Khanh?"
Bùi Duy phủ nhận: "Không phải."
Bùi Danh Chính trầm giọng nói: "Không phải là tốt nhất."
Bùi Diễn nghe thấy thế, sắc mặt càng thêm khó coi, anh thật sự không nén được cơn tức trong ngực kia lại nữa, cất cao giọng hỏi lại: "Cho dù tôi có đến thăm cô, thì làm sao? Anh để người khác bên cạnh cô ấy, phòng tôi như phòng cướp, tới gần một chút đều không được, có phải hơi quá đáng rồi không?"
"Quá đáng?" Nghe thấy Bùi Duy nói thế, Bùi Danh Chính giống như mới nghe xong một câu truyện cười: "Bùi Duy, cậu dựa vào đâu mà đến gần cô ấy? Cậu có quan hệ gì với cô ấy không? Bản thân cậu ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, còn có điều mơ ước với bạn gái cũ, ai quá đáng, cậu còn chưa rõ ràng sao?"
Những lời của anh, chặn họng làm Bùi Duy nói không ra lời.
Bùi Duy nắm chặt tay, trầm mặc nửa ngày, cuối cùng cũng cười lạnh nhìn Bùi Danh Chính: "Tôi còn chưa nghĩ tới, anh thế mà thật lòng với cô ấy."
"Có thật lòng hay không cũng không liên quan gì đến cậu, tự nhìn lại mình ấy."
Bùi Danh Chính lạnh giọng bỏ lại những lời này rồi cất bước tránh ra.
Bùi Duy nhìn theo bóng dáng anh, ngực khó chịu giống như bị người khác đấm cho một quả, thở không ra hơi.
Bùi Danh Chính đi đến cửa phòng bệnh nhưng mà không gặp Triệu Phiên, anh vừa định đẩy cửa ra, chợt nghe thấy tiếng Đường Nhật Khanh từ bên trong truyền đến: "Không ngờ cậu mới hai mươi mốt tuổi, còn trẻ như thế mà đã đi làm bảo tiêu."
"Vâng"
"Cậu làm việc dưới tay Bùi Danh Chính bao lâu rồi?"
"Ba năm."
"Lâu như vậy, thật là lợi hại, vậy chắc là cậu cũng hiểu biết anh ấy nhiều lắm nhỉ? Hay là cậu nói với tôi chút đi, ba năm trước đây anh ấy có lạnh lùng kiêu ngạo như bây giờ không?"
Bùi Danh Chính nghe rành mạch hết lời nói ở trong phòng, nghe giọng điệu tò mò của cô gái, lông mày anh vô ý giãn ra, khóe môi cong lên.
Cô gái này, cũng dám hỏi thăm tin tức về anh từ bảo tiêu, lá gan thật là lớn.
Không để Triệu Phiên trả lời, anh liền tự tay đẩy cửa phòng ra.
Đường Nhật Khanh nghe tiếng nhìn lại, khi nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa cơ thể bỗng chốc cứng đờ.
Xong rồi, không phải đã bị anh nghe hết rồi chứ? Chỉ là do cô quá nhàm chán mà thôi, cho nên mới. . .
Bùi Danh Chính nhìn về phía Triệu Phiên, Triệu Phiên lập tức hiểu ý, bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, còn tiện tay đóng cửa phòng lại.
Đường Nhật Khanh ngồi ở trên giường, hầu như không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của anh, Bùi Danh Chính cất bước tới bên cạnh cô rồi đứng ở bên giường, nhìn chằm chằm cô trên cao xuống.
"Đường Nhật Khanh."
Anh mở miệng gọi tên cô, giọng nói trầm thấp có sức hút.
Đường Nhật Khanh chậm rãi ngẩng đầu, khẽ cười với anh một cái.
Bùi Danh Chính hơi hơi cúi người, ánh mắt sâu thẳm khó dò: "Muốn hiểu rõ tôi sao?"
"Không. . . Không phải." Đường Nhật Khanh chột dạ phủ nhận.
Bùi Danh Chính hoàn toàn bỏ qua câu trả lời của cô, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt lại vẫn không rời khỏi mặt cô: "Muốn biết gì, cứ trực tiếp hỏi tôi là được."
Đường Nhật Khanh xấu hổ không chịu nổi, trong lúc nhất thời không biết như mở miệng thế nào, hai má cũng vô tình nóng lên: "Không có."
"Không có?" Bùi Danh Chính nhíu mày: "Trước mặt Triệu Phiên nói nhiều như vậy, trước mặt tôi lại không có, chẳng lẽ em có ý tứ gì với cậu ta?"
"Không phải mà!" Đường Nhật Khanh hai má đỏ bừng.
Triệu Phiên nhỏ hơn cô hai ba tuổi, cô coi cậu ta như em trai mình thôi, làm sao có ý tứ gì với cậu ta được. . .
"Vậy em . ." Giọng Bùi Danh Chính kéo dài, đưa tay gẩy nhẹ lên cằm cô, làm cho cô đối mặt với anh: "Chính là có ý tứ với tôi."
Đối mặt với ánh mắt nóng bỏng thẳng thừng của anh, Đường Nhật Khanh cảm giác bản thân mình từ đầu đến chân đang bốc hỏa, cô úp úp mở mở, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Nhưng Bùi Danh Chính lại cứ khăng khăng không dễ dàng buông tha cho cô, lại hỏi: "Này? Đúng hay không?"
Truyện convert hay : Gấp Trăm Lần Hệ Thống Tu Luyện Trong Nháy Mắt Thăng Cấp 999