CHƯƠNG 173: CÔ ẤY LÀ BẠN GÁI CỦA TÔI.
Vẻ mặt của mẹ Đường càng trở nên nặng nề, trên khuôn mặt có chút không nén được cơn giận: “Những lời cô nói đều là thật?”
Phương Lộ cười khẩy, sự bất mãn với Đường Nhật Khanh vốn chất đống trong lòng, cuối cùng cũng tìm được cơ hội có thể trút giận, đương nhiên cô ta phải nắm lấy cơ hội này.
“Không tin, dì hỏi bọn họ đi.”
Phương Lộ nhìn mấy người đồng nghiệp nữ bên cạnh, người động nghiệp nữ cũng hợp tác gật đầu.
Thấy vẻ mặt của mẹ Đường trở nên tái nhợt khó nhìn, Phương Lộ rất đắc ý, tiếp tục nói: “Dù sao nhà họ Đường mấy người trước đây cũng là một gia tộc lớn, thật không ngờ cô chủ danh giá như cô ta bước ra cũng chỉ như thế náy, ở bên ngoài sớm đã làm mất mặt nhà họ Đường rồi!”
“Ban đầu tôi còn nghĩ rằng cô chủ nhà họ Đường không giống với chúng tôi, thật không ngờ….dì à, dì đừng ghét tôi nói lời khó nghe, tôi phải nói, đứa con gái này dì phải quản cho thật tốt, nếu không cô ta ở bên ngoài gây ra chuyện gì, mọi người sẽ ở sau lưng mắng cả nhà họ Đường.”
Mẹ Đường nghe thấy những lời nói đó, tức giận đến phát run.
Bà luôn nhìn vào những lời đánh giá của người ngoài với nhà họ Đường, ban đầu nhà họ Đường xảy ra chuyện, Đường thị phá sản, ở trước mặt bạn cũ và người quen cũ bà đã không thể ngẩng đầu lên, bây giờ Đường Nhật Khanh còn bị lộ ra tin tức xấu hổ như vậy, mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ vào nhà họ Đường.
Huống hồ, cách cư xử bên ngoài của Đường Nhật Khanh, thể hiện cách giáo dục của bà với con gái, mọi người mắng Đường Diễn đồng thời cũng đang chỉ trích người mẹ này.
Phương Lộ xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn hơn, cố ý thêm mắm thêm muối, thêm dầu vào lửa nói: “Dì à, hay là tôi đến quầy lễ tân nói chuyện một chút, để dì lên tìm cô ta? Xem xem cô ta đang làm gì?”
Lời nói của cô vừa rơi xuống, cách đó không xa truyền đến một giọng nói: “Mẹ.”
Đường Nhật Khanh nhìn thấy mẹ Đường và Phương Lộ còn có mấy đồng nghiệp nữ đang ở cùng với nhau, trong lòng cô lập tức cảm thấy bất an.
Cô vội vàng đi về phía trước, liếc nhìn Phương Lộ, đi về phía mẹ: “Mẹ, sao vậy?”
Cô vừa chạm vào tay của mẹ Đường, liền bị bà vùng ra: “Con còn hỏi làm sao! Con ở bên ngoài đã vứt hết mặt mũi nhà họ Đường đi rồi!”
Đường Nhật Khanh thấy mẹ tức giận, lại thấy dáng vẻ Phương Lộ đứng một bên giống như xem một vở kịch, lập tức đoán ra được.
Cô biết Phương Lộ vẫn luôn ghét cô, trước đây còn bới lông tìm vết các loại, cô ta chỉ cần ở trước mặt mẹ nói mấy câu linh tinh về cô, mẹ có thể tin điều đó.
“Mẹ, mẹ muốn biết cái gì thì trực tiếp hỏi con, không cần nghe những người khác nói linh tinh.”
Đường Nhật Khanh thử kéo tay của mẹ một lần nữa, muốn đưa mẹ đi về phía bên kia, nhưng không ngờ mẹ Đường lại một lần nữa đẩy tay cô ra, rõ ràng là vô cùng tức giận.
Khuôn mặt của mẹ Đường tái nhợt: “Đồng nghiệp của con đã nói với mẹ rồi, con đúng là không biết xấu hổ mà, mẹ còn biết xấu hổ, con có biết người ngoài nói như thế nào không? Nói người làm mẹ như ta không biết dạy con!”
Quả nhiên, đúng là Phương Lộ đã nói vớ nói vẩn!
Đường Nhật Khanh ngước nhìn Phương Lộ đang đứng bên cạnh, lạnh lùng chất vất: “Thư ký Phương, cô có gì không hài lòng thì trực tiếp nói với tôi, không cần phải ở sau lưng ăn nói linh tinh!”
Phương Lộ nghe thấy vậy, khinh thường lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Tôi nói linh tinh cái gì? Cô dám làm không dám để người khác nói? Bây giờ chuyện với tổng giám đốc Bùi đã lan truyền trên mạng, cho dù tôi không nói, mọi người sẽ không biết sao?”
Đường Nhật Khánh nắm chặt tay, không nói lên lời, đối với nhưng tin tức ở trên mạng, cô thực sự không có gì để nói, chỉ là thấy mẹ tức giận như vậy, cô có thể đoán Phương Lộ chắc chắn không phải nói nhiều hơn thế.
Thấy Đường Nhật Khanh im lặng không nói gì, Phương Lộ càng đắc ý, cô ta đi lên phía trước, nhìn chằm chằm vào Đường Nhật Khanh: “Lại nói, những lời tôi nói cũng không sai, cô ở bên cạnh tổng giám đốc Bùi, ngoại trừ mối quan hệ mập mờ giữa cấp trên và cấp dưới, dường như không còn tên tuổi chính đáng nào?”
Trái tim của Đường Nhật Khanh thắt lại, cô cau mày, những lời nói này giống như một mũi tên lạnh lẽo đâm thẳng vào trái tim cô.
Đột nhiên một giọng nói trầm thấp và mạnh mẽ vang lên: “Ai nói cô ấy ở bên cạnh tôi không có tên tuổi chính đáng?”
Mọi người nhìn vào nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy Bùi Danh Chính vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc, đang đi đến, đều sững sờ.
Đôi mắt của Phương Lộ lóe lên một chút sợ hãi, cô ta hít một hơi thật sâu, cảm thấy chột dạ.
Bùi Danh Chính bước nhanh tới, đứng bên cạnh Đường Nhật Khanh, nhìn chằm chằm vào Phương Lộ: “Cô ấy là bạn gái của Bùi Danh Chính tôi, sao lại là không chính đáng?”
Câu nói này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Đường Nhật Khanh đứng bên cạnh anh cũng trợn trong mắt.
Bùi Danh Chính giơ tay ra, tự nhiên ôm lấy vai của Đường Nhật Khanh, ngước mắt lên liếc nhìn Phương Lộ và những đồng nghiệp nữ khác: “Tôi vẫn chưa tìm được thời gian thích hợp để công bố chuyện này, thế nào, mấy người vội vàng như vậy ở sau lưng nói hươu nói vượn?”
Trong lời nói của anh mang theo một sự răn đe vô hình, khiến tất cả mọi người đều sợ hãi nhìn xuống, nửa câu cũng không dám nói.
Vẻ mặt anh thờ ơ, trên mặt không có biểu cảm dư thừa: “Tôi nhớ, trong quy định của công ty không có điều nào nói không được yêu đương, nhưng có một điều đã quy đinh rõ ràng giữa đồng nghiệp với nhau không được gây xích mích ly gián, gây chuyện. Vi phạm quy định nào, trong lòng mấy người chắc hiểu rõ, ngày mai nhớ tự đi đến phòng tài vụ, khấu trừ mức lương tương ứng.”
Khuôn mặt của Phương Lộ và những đồng nghiệp nữ khác trở nên tái nhợt, lại không dám có ý kiến khác.
Sau khi nghe thấy Bùi Danh Chính cho phép bọn họ rời đi, bọn họ nhìn nhau nhanh chóng rời đi.
Đợi đến khi bọn họ đã đi xa, Bùi Danh Chính mới buông Đường Nhật Khanh ra, nhìn mẹ Đường, khẽ gật đầu chào hỏi: “Bà Đường.”
Vẻ mặt của mẹ Đường mặc dù tốt hơn lúc nãy rất nhiều, nhưng rõ ràng vẫn còn tức giận, bà liếc nhìn Bùi Danh Chính, quay sang nhìn Đường Nhật Khanh: “Khanh, con đi với mẹ, mẹ có chuyện muốn nói.”
Đường Nhật Khanh ngước nhìn Bùi Danh Chính, lặng lẽ đi theo mẹ Đường qua một bên.
Mẹ Đường nhướng mày, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?”
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu, im lặng một lúc mới lên tiếng giải thích: “Tối qua trong quán bar gặp một người bạn cũ, anh ta muốn chiếm tiện nghi của con, Bùi Danh Chính đứng ra bảo vệ con, thật không ngờ bị phóng viên chụp lại, sau đó phát tán tin tức, những tin tức trên mạng đã bị thêm mắm thêm muối, thổi phồng, không thể tin hoàn toàn.”
Mẹ Đường trầm giọng chất vấn: “Nhưng con có biết mọi người ở sau lưng nói nhà họ Đường chúng ta như thế nào không? Nói mẹ như thế nào không!”
Đường Nhật Khanh sớm đã đoán ra, vụ bê bối này nổ ra, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cô và nhà họ Đường, điều này không thể tránh được, cô cũng không có cách nào.
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng xin lỗi: “Mẹ, xin lỗi.”
Mẹ Đường im lặng một lúc, lúc này sắc mặt mới có chút ôn hòa, bà ngước mắt lên, nhìn Bùi Danh Chính đang đứng ở cửa: “Vậy con và cậu ta có chuyện gì?”
Đường Nhật Khánh hít một hơi thật sâu, biết vấn đề này không thể thoát được, thay vì lãng phí thời gian giải thích, vẫn không bằng trực tiếp thừa nhận những lời Bùi Danh Chính nói: “Bọn con có tình cảm với nhau, mới ở bên nhau mấy ngày.”
Mẹ Đường nghe thấy vậy, lông mày nhíu lại, nửa ngày cũng không nói gì.
Đường Nhật Khanh nhìn biểu cảm của bà như vậy, có chút không hiểu.
Trước đây mẹ vẫn luôn khuyên cô hòa hợp với Bùi Huy, chính là để cô có một chỗ dựa, không bị người khác bắt nạt, Bùi Danh Chính có năng lực và quyền lực lớn hơn nhiều Bùi Huy, sao nhìn mẹ dường như không có chút vui mừng nào.
Trong lòng Đường Nhật Khanh vẫn luôn lo lắng, cô thử lên tiếng thăm dò: “Mẹ, mẹ nghĩ thế nào?”
Vẻ mặt của mẹ Đường có chút nặng nề, nửa ngày mới lên tiếng: “Nói thật, mẹ không đồng ý con ở bên cậu ta!”
Đường Nhật Khanh nhíu mày: “Tại sao?”
“Bởi vì anh ta phức tạp hơn Bùi Huy rất nhiều! Một người có thể lãnh đạo cả Bùi thị, lòng dạ thâm sâu đến mức nào! Khanh con đã từng nghĩ đến chưa?”
Truyện convert hay : Đô Thị Siêu Cấp Tà Y