CHƯƠNG 205: SUY NGHĨ VÌ CÔ
Nghe tiếng, phần đông ký giả ở cửa đều sững sờ, còn không chưa kịp phản ứng lại trong sự kinh ngạc vì lời nói bạo phát của Bùi Danh Chính, Bùi Danh Chính đã ôm Đường Nhật Khanh xuyên qua đám người, trực tiếp rời đi.
Đi đến trước xe, Bùi Danh Chính cần thận đặt Đường Nhật Khanh xuống ghế sau, sau đó cũng lên xe.
Thường Hiện thấy hai người trạng thái hoàn toàn không đúng, đè xuống nghi vấn trong lòng, hói: "Thưa anh, đi đâu?"
"Về nhà." Bùi Danh Chính trả lời, trên mặt không có biểu cảm dư thừa nào.
Không khí trong xe đột nhiên lạnh xuống.
Trong nửa tiếng quay về, Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh từ đầu tới cuối đều duy trì trạng thái ban đầu, cả đường không nói chuyện.
Đến biệt thự, xe lái vào trong vườn, vừa dừng xe, Đường Nhật Khanh đã giơ tay đẩy cửa xe, sắc mặt trắng bệch đi vào nhà về phòng.
Thím Trương ở cửa nhìn thấy hai người về, vừa muốn cười hỏi yến tiệc thế nào thì phát hiện sắc mặt hai người không đúng, lời nói liền nghẹn lại.
Thấy một mình Đường Nhật Khanh trực tiếp lên lầu hai, thím Trương vội hỏi Bùi Danh Chính: "Thưa anh, cô Đường sao vậy?"
Bùi Danh Chính nhíu mày, rõ ràng không muốn nhiều lời, trầm giọng nói: "Hâm nóng ly sữa, mang lên cho cô ấy."
Nói rồi, anh cũng đi nhanh lên lầu.
Đường Nhật Khanh về phòng ngủ, Đường Nhật Khanh lại trực tiếp đến thư phòng, thím Trương nhìn hai người, chỉ cho rằng họ cãi nhau, thở dài một hơi, bèn xoay người vào phòng bếp hâm sữa.
Đường Nhật Khanh về tới phòng ngủ, ngồi xuống ghế ở lan can, cầm điện thoại, mở số điện thoại của mẹ Đường, hết lần này tới lần khác do dự có muốn bấm hay không.
Nhưng cho dù cô gọi thì sao? Giống như Bùi Danh Chính nói, chuyện đã xác định rồi, vốn không phải một cú điện thoại của cô có thể thay đổi.
Lời chất vấn trở nên trắng bệch vô lực trước sự thật, không đáng nhắc tới.
Đường Nhật Khanh im lặng rơi nước mắt, vừa nhớ tới lúc cô vào trại giam thăm ba nghe ông nói những lời đó, cô lại không nhịn được trong lòng sinh ra xấu hổ.
Ba nói: "Làm khổ con và mẹ con rồi, đợi ba ra ngoài, nhất định sẽ bù đắp thật tốt cho hai người."
Nhưng ai biết, ba còn chưa ra trại, mẹ đã phản bội ông trước, phản bội cả nhà.
Trong đầu lướt qua hình ảnh động tác thân mật của mẹ và Phùng Chấn Bang đó, cho dù là trước khi ba xảy ra chuyện, cô cũng không nhìn thấy mẹ và ba có động tác thân mật như vậy, nhưng họ...
"Binh binh." Ngay lúc này, truyền tới tiếng gõ cửa, tiếp đó truyền tới giọng nói của thím Trương: "Cô Đường, tôi hâm sữa cho cô rồi."
Đường Nhật Khanh hít thở sâu, cả người cứng đờ tại chỗ, giống như không nghe thấy gì.
Cô không muốn mở cửa, không muốn nói chuyện với người khác, càng không muốn nhìn thấy Bùi Danh Chính.
Từ lúc Đường gia xảy ra chuyện, đây là lần đầu tiên cô sụp đổ.
Khóc khóc nín nín, bất giác, trời đã tối, Đường Nhật Khanh thay lễ phục, nằm sấp trên giường, cả người bị bi thương vùi lấp, không biết qua bao lâu, cô mới ngủ thiếp đi.
Đợi ánh sáng ngày hôm sau chiếu đến mặt, cùng với tiếng gỏ cửa nhẹ nhà, Đường Nhật Khanh mới tỉnh lại từ trong mộng.
"Cô Đường, cô vẫn ổn chứ?"
Giọng nói vội vàng của thím Trương truyền tới, nhưng cách cửa, giọng nói yếu đi rất nhiều.
Đường Nhật Khanh mở mắt, nửa ngày sau, đầu óc mới tỉnh táo một chút, cô nghiêng đầu, nhín thấy bên cạnh giường trống không, lúc này mới ý thức được tối qua Bùi Danh Chính không về phòng ngủ.
Mang theo cặp mắt sưng đỏ, Đường Nhật Khanh từ từ đứng dậy, xuống giường, mở cửa cho thím Trương.
Thím Trương vừa nghe thấy tiếng cửa, lập tức trên mặt lướt qua sự kinh hỉ: "Cô Đường, cô cuối cùng tỉnh rồi!"
Đường Nhật Khanh xoa xoa hai bên huyệt thái dương có chút đau nhức, không nói gì cả, mà xoay người vào phòng tắm.
Thím Trương theo đến cửa, nhẹ giọng nói: "Cô Đường, bữa sáng đã chuẩn bị xong, là cậu chủ làm, anh ấy đang ở dưới lầu đợi cô xuống cùng ăn."
Đường Nhật Khanh nghe vậy, đáy mắt khẻ thay đổi, nhưng vừa nhớ tới chuyện tối qua, sắc mặt cô lại lập tức trầm xuống.
Nếu Bùi Danh Chính thật sự để ý cô, sẽ không giấu diếm cô, nhưng anh lại cứ lừa dối giấu diếm cô chuyện này, tổn thương lòng cô.
Đường Nhật Khanh nhíu chặt mày, quyết tâm nói: "Tôi không có khẩu vị."
Vừa nghe Đường Nhật Khanh nói vậy, sắc mặt thím Trương đột nhiên thay đổi.
Bà làm việc ở biệt thự nhiều năm, từ trước tới nay đều chưa từng thấy Bùi Danh Chính vì người khác mà xuống bếp, anh là lần đầu tiên với Đường Nhật Khanh, không nghĩ tới Đường Nhật Khanh lại không nhận tình cảm.
Vốn cho rằng hai người chỉ đang cãi nhau, nhưng hiện tại thấy tình huống này, chuyện không đơn giản.
Thím Trương sợ lát nữa đi xuống không có cách nào ứng phó, chỉ đành tiếp tục mở miệng khuyên Đường Nhật Khanh: "Cô Đường, dù thế nào, cô cũng xuống thử một chút, nếu cô không thích, không ăn cũng không sao, cậu chủ đã làm xong rồi..."
Đường Nhật Khanh nghe vậy, chậm chậm xoay người lại, nhìn thím Trương, nhớ tới mẹ, chóp mũi lại chua xót.
"Thím Trương, tôi muốn ở một mình, được không?"
Thím Trương thấy đáy mắt Đường Nhật Khanh lóe lên nước mắt, sững sờ, vội gật gật đầu: "Được, được, tôi đi xuống nói với cậu chủ một tiếng."
Nói xong, bà lập tức xoay người, rời khói phòng, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.
Trong lòng lại khôi phục yên tĩnh, Đường Nhật Khanh hít thở sâu, ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt chua xót, nước mắt không nhịn được rơi xuống...
Thím Trương thở dài một hơi, xuống lầu, nhìn Bùi Danh Chính đang ngồi trước bàn ăn đợi, nhẹ giọng nói: "Cậu chủ, cô Đường không có khẩu vị, tôi đoán tinh thần cô ấy không quá tốt, vẫn là để cô ấy nghỉ ngôi nhiều chút đi?"
Bùi Danh Chính nhẹ gật đầu, ánh mắt rơi trên sandwich tôm trên bàn ăn, dừng lại một chút, anh dời ánh mắt, đừng dậy muốn đi.
Thím Trương vội mở miệng hỏi: "Cậu chủ, sao anh cũng không ăn..."
Bùi Danh Chính nghe vậy, không trả lời câu hỏi của bà, mà nói : "Chăm sóc cô ấy thật tốt, cô ấy muốn làm gì thì làm đó, buổi trưa làm chút đồ thanh đạm đưa lên."
Thím Trương gật đầu đáp: "Dạ."
Bùi Danh Chính đi đến cửa, vừa khéo điện thoại của Trương Phó gọi tới.
"Cậu chủ, trước đó chủ cửa hàng của quảng trường Hàn Đạt tìm tới công ty, nói muốn chúng ta cho họ lời giải thích."
Bùi Danh Chính nhíu chặt mày: "Bao nhiêu người?"
"Không nhiều, ba bốn người."
"Được, cậu ổn định họ trước, bây giờ tôi tới."
Bùi Danh Chính nói xong, lấp tức cất điện thoại, nhanh chóng lên xe, rời khỏi biệt thự.
Ở trong phòng cả buổi sáng, Đường Nhật Khanh không bước ra khỏi cửa, thím Trương đã gõ cửa lần thứ ba: "Cô Đường, tôi chuẩn bị chút thức ăn thanh đạm."
Thím Trương nói rồi, bưng mâm vào, thấy Đường Nhật Khanh ngồi ngây ngốc yên lặng trước bàn, không có chút phản ứng nào, không nhịn được thở dài.
Bà đặt mâm xuống, cuối cùng không nhịn nổi muốn nói vài câu, ngồi xuống bên người Đường Nhật Khanh.
"Cô Đường, tôi không biết cô và cậu chủ rốt cuộc đã xảy ra chuyên gì, nhưng tôi làm việc ở đây vài năm, lần đầu tiên thấy anh ấy để tâm đến một người như vậy."
Thím Trương thở dài, sau đó lại tiếp tục nói: "Tính tình của cậu chủ cô cũng biết, lạnh lùng, không thân thiết với người khác, cho dù là tôi mỗi ngày chăm sóc anh ấy, anh ấy cũng không nói nhiều với tôi, nhưng từ lúc cô tới, cậu chủ từ từ thay đổi cởi mở hơn rất nhiều, cười cũng nhiều hơn, nói cũng nhiều hơn, cô có thể là không cảm thấy, nhưng cậu chủ tuyệt đối thật lòng với cô."
Sắc mặt Đường Nhật Khanh cuối cũng có chút thay đổi, lông mi cô run rẩy, vẫn không nói gì.
Thím Trương tiếp tục nói: "Hai người trải qua nhiều như vậy, mới đi đến ngày hôm nay, không dễ dàng, nếu cậu chủ thật sự làm chuyện gì, cô nên suy nghĩ thật kỹ, anh ấy có phải vì suy nghĩ cho cô không."
Nghe vậy, Đường Nhật Khanh cảm thấy sự oán hận che phủ lòng mình đã tản đi vài phần.
Bùi Danh Chính không nói cho cô biết chuyện mẹ cô, chỉ sợ cũng vì đoán được phản ứng của cô đi?
Truyện convert hay : Tổng Tài Lão Công Quá Hung Mãnh