CHƯƠNG 211: MUỐN ANH ĐÚT EM ĂN À?
Đường Nhật Khanh nghe thấy những lời đó, không nhịn được mà cười khẩy, nhìn lên mẹ Đường: “Mẹ ơi, cha vào lâu như vậy rồi, mẹ không muốn đi xem cha ạ?”
Khuôn mặt mẹ Đường đột nhiên chuyển sang sắc trắng, bà không nói gì suốt một lúc.
Bà hít một hơi sâu, ngập ngừng rồi nói: “Muốn đi.”
Hai chữ nửa thật nửa giả, Đường Nhật Khanh không thể đoán được ý nghĩa thực sự của mẹ Đường là gì.
Bên ngoài cửa phòng bệnh, Bùi Danh Chính băng qua lối đi dạo rồi đi đến cửa.
Thấy Triệu Phiên đứng đấy nghiêm túc, Bùi Danh Chính hỏi: “Cô ấy đang nghỉ ngơi à?”
Triệu Phiên trung thực báo cáo: “Không, mẹ của chị Nhật Khanh đang ở đây, hiện tại đang ở bên trong.”
Nghe câu “mẹ của chị Nhật Khanh”, Bùi Danh Chính trông buồn tẻ hẳn đi, anh không suy nghĩ nhiều mà đẩy thẳng cửa vào.
Tình trạng của Đường Nhật Khanh khi vừa biết mẹ Đường sống cùng người đàn ông khác anh đã từng thấy qua, bây giờ nếu để hai người họ ở riêng với nhau, không biết có khiến mọi thứ tồi tệ hơn không.
Cửa đẩy ra, mẹ Đường và Đường Nhật Khanh gần như cùng một lúc nhìn theo âm thanh đó, khi nhìn thấy Bùi Danh Chính ở cửa, mặt mẹ Đường hơi tối đi.
Bùi Danh Chính dẫn đầu bước tới, khẽ gật đầu về phía mẹ Đường: “Bà Đường.”
Mẹ Đường nhăn mặt, hỏi: “Đây là cách anh bảo vệ con gái tôi đó sao?”
Lắng nghe câu hỏi của mẹ Đường, Bùi Danh Chính thầm thở dài.
Có vẻ như Đường Nhật Khanh đã không vạch trần chuyện đó.
Anh nói khẽ: “Xin lỗi, đây là sơ suất của tôi.”
Mẹ Đường nghe vậy, cơn giận vẫn chưa biến mất: “Nói xin lỗi thôi là ổn à? Nếu người đó cầm con dao thay vì một cây gậy, cậu nghĩ cậu gánh nỗi hậu quả không!”
Đường Nhật Khanh nằm trên giường nói: “Mẹ ơi, được rồi.”
Mẹ Đường lặng im không nói nữa, nhưng nét mặt vẫn bày ra vẻ không kiên nhẫn, bà quay lại đi về phía giường, nhìn Đường Nhật Khanh nói: “Khanh Nhi, những ngày này mẹ sẽ đến chăm sóc con mỗi ngày, con muốn ăn gì thì cứ nói cho mẹ biết nhé.”
Mớ cảm xúc phức tạp xuất hiện trong lòng Đường Nhật Khanh, một mặt, cô trách mẹ vì đã phản bội cha cô và cô, nhưng cũng cảm động vì sự quan tâm của bà.
Đường Nhật Khanh vật lộn với cảm xúc, cô hít một hơi thật sâu, nói khẽ: “Mẹ ơi, mẹ không cần đâu, con sẽ tự chăm sóc bản thân mình, vết thương trên đầu con vẫn ổn, ngày mai là con được xuất viện rồi.”
“Thế này làm sao được, Khanh Nhi, vết thương trên đầu con không phải là chuyện nhỏ đâu…”
“Mẹ ơi, con mệt rồi.”
Đường Nhật Khanh nghiêm túc ngắt lời bà, ngả đầu sang bên kia.
Mẹ Đường thấy Đường Nhật Khanh không muốn nói nữa, bà thở dài, nói: “Được rồi, vậy con nghỉ ngơi tốt nhé.”
Mẹ Đường dừng lại một lúc, rồi quay lại đi về phía cửa.
Đường Nhật Khanh lắng nghe tiếng bước chân quen thuộc ngày càng xa dần, vô thức ướt mắt.
Cánh cửa đóng lại, trái tim cô cũng “lộp bộp” từng tiếng, buồn không thể giải thích được.
Mặc dù mẹ cô tốt với cô, cô vẫn không có cách nào tha thứ cho sự phản bội của bà.
Đường Nhật Khanh vùi mặt vào gối, nước mắt trào ra.
Đột nhiên, vai cô ấm lên, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô: “Anh vẫn luôn ở bên cạnh em.”
Đường Nhật Khanh nghe thấy những lời đó, không thể chịu đựng được nữa, ngay khi cô ngước lên, cô bắt gặp ánh mắt tình cảm phức tạp của Bùi Danh Chính, tất cả sự phòng thủ sụp đổ ngay lập tức.
Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm cổ Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính ngồi xuống giường, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Đường Nhật Khanh tựa ở ngực Bùi Danh Chính, khóc không thành tiếng: “Em thậm chí… không biết làm sao đối mặt với bà ấy.”
Bùi Danh Chính trầm giọng nói: “Em có biết tại sao lúc đầu anh muốn giấu em chuyện này không? Vì mẹ anh đã qua đời, nhưng một thời gian không lâu sau đó, cha anh lại dẫn một người phụ nữ khác vào cửa, còn mang theo cả Bùi Duy, lúc đó anh cảm thấy như mình đã bị phản bội, anh biết cảm giác đó rất rõ, vì vậy anh thà giấu em hơn là muốn em trải nghiệm điều này.”
Nghe anh nói, nước mắt Đường Nhật Khanh đang chảy ra lại càng không kiểm soát được, hóa ra cô đã luôn hiểu lầm Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính thuyết phục cô vài câu, đưa tay lau nước mắt trên khuôn mặt cô, liếc sang hộp cơm trưa bên cạnh vừa chỉ được ăn vài miếng, hỏi: “Đừng khóc nữa, ăn trước nhé, huh?”
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu, dừng lại một lúc rồi gật đầu.
Bùi Danh Chính đưa cho cô hộp cơm trưa, Đường Nhật Khanh cầm lấy ăn hai miếng, cô chợt nghĩ ra điều gì đó, vì vậy cô nhìn lại, hỏi anh: “Những người gây rắc rối hôm qua sao rồi?”
Bùi Danh Chính khẽ cau mày, nói với giọng trầm: “Họ đã bị những người ở Văn phòng Công an đưa đi rồi, chắc là có người đứng phía sau bảo đảm họ.”
Đường Nhật Khanh dừng lại động tác của mình, nói: “Nhân tiện sáng nay có một phóng viên đến, như đàn ong vỡ to mà chạy đến cửa gõ lấy gõ để, cuối cùng bị người ở bệnh viện đuổi đi.”
“Cái gì?” Mặt Bùi Danh Chính hơi tối đi, anh nhanh chóng hỏi: “Em vẫn ổn chứ?”
Đường Nhật Khanh xua tay: “Em không mở cửa, em vẫn ổn mà.”
Bùi Danh Chính cũng nhẹ nhõm hơn một chút.
“Em nghĩ đó không phải chuyện bình thường, có người đã cố tình tiết lộ tin tức nhập viện của em, nên phóng viên đã nhận được tin tức cùng một lúc và vội vã đi qua.”
Bùi Danh Chính nghe vậy, anh im lặng suốt một lúc không nói gì, rồi, anh nói nhàn nhã: “Từng bước thế này, rất giống tác phong của anh ta.”
Đường Nhật Khanh ngạc nhiên: “Ai?”
Bùi Danh Chính chậm rãi nhìn lại, nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc: “Tiêu Nhạc Phi.”
Đường Nhật Khanh kinh ngạc trong lòng, không nói gì suốt một lúc.
Trước đây cô đã giao dịch với Tiêu Nhạc Phi, cũng biết anh ta không dễ đối phó, bây giờ khi nghe câu này từ Bùi Danh Chính, cô đột nhiên nhớ đến việc đấu thầu.
“Ý anh là, anh ta đang đấu thầu đất ở phía đông của hồ?”
“Ừm.” Bùi Danh Chính gật đầu.
Với suy nghĩ này, mọi thứ đều đã rõ ràng, Tiêu thị và Bùi thị là hai công ty có nhiều khả năng giành được giá thầu trong sự kiện đấu thầu này, nghĩa là, đối thủ lớn nhất của Tiêu thị là Bùi thị.
Do đó, để đánh lạc hướng sự chú ý của Bùi Danh Chính, Tiêu Nhạc Phi đó cố tình kích động thật nhiều sự cố trong âm thầm, điều này không chỉ có thể khiến Bùi Danh Chính sứt đầu mẻ trán, mà còn làm mất uy tín của Bùi thị, làm giảm ấn tượng của Bùi thị trong lòng Hoa Trác.
Những mánh khóe sâu xa đặt tội ác lên đầu Bùi thị, nhưng anh ta chỉ đứng bên kia ngọn lửa nhìn với sự thích thú.
Đột nhiên, Đường Nhật Khanh mất hết tâm trạng để ăn cơm, cô hỏi: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Bùi Danh Chính suy nghĩ một lúc, trầm giọng nói: “Hành sự tùy theo hoàn cảnh vậy.”
Vùng đất bên bờ hồ này chắc chắn rất tốt, nhưng nó không phải là mục tiêu cuối cùng của Bùi Danh Chính, có thể có được thì tốt, nhưng nếu không thể có được, đó cũng không phải một mất mát cho Bùi thị.
Rốt cuộc, ngay cả khi Tiêu Nhạc Phi lên kế hoạch cho tất cả mọi thứ, anh ta cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến bờ hồ không phải là mục tiêu cuối cùng của anh.
Thông qua cuộc chiến này, cũng đủ để thu hút Tiêu Nhạc Phi lộ đuôi cáo.
Bùi Danh Chính đã tỉnh táo lại, mắt anh dán lên người Đường Nhật Khanh, cô trông rất buồn, đến độ không thể ăn được thức ăn của mình, Bùi Danh Chính không thể không nhếch khóe môi lên, nhẹ nhàng đưa tay lên cằm cô: “Anh còn chưa lo, em lo lắng gì chứ?”
Đường Nhật Khanh cau mày, ngẩng đầu lên, chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên cảm nhận được một cái bóng bao phủ, và rồi, anh hôn nhẹ lên trán cô.
Đường Nhật Khanh sững người, ngạc nhiên nhìn Bùi Danh Chính, bắt gặp ánh mắt đầy ý cười của anh.
“Còn chưa chịu ăn nữa, muốn anh đút cho em ăn à?”
Truyện convert hay : Ở Rể Vương Tế