CHƯƠNG 220: LÀ EM TIẾT LỘ GIÁ ĐẤU THẦU?
Thái độ của Đường Nhật Khanh rất kiên định: “Sao lại không cần?”
Để chứng minh sự trong sạch của Vãn Vãn, giám định nhất định phải làm!”
Phùng Thiến có chút luống cuống, nhưng vẫn đưa ra nhiều lý do: “Lúc tôi lấy chiếc vòng tay đã dùng khăn để lau, dấu vân tay cô ta lưu lại sớm đã không còn rồi, làm cũng vô dụng!”
Giang Vãn Vãn vừa nghe thấy Phùng Thiến kiếm cớ như vậy, tức giận đến mức cả người run rẩy: “Cô! Tôi chưa bao giờ chạm vào chiếc vòng tay này của cô! Cô chột dạ nên mới không dám đi làm giám định! Nói không chừng chính là cô cố ý đặt chiếc vòng tay vào trong kẹp tài liệu của tôi!”
Vẻ mặt Phùng Thiến hết xanh lại đỏ, chỉ vào Giang Vãn Vãn: “Cô nói ai đã chạm vào chiếc vòng tay! Cô không mua được sao?”
Giang Vãn Vãn đang định đáp trả đột nhiên lại bị Đường Nhật Khanh giữ lại, cô nhìn chằm chằm vào Phùng Thiến, lạnh lùng nói: “Mua được hay mua không được không phải trong lòng cô rất rõ sao? Giá trị của chiếc vòng tay này đoán chừng không đủ phí làm giám định đi?”
Đường Nhật Khanh cố ý kéo dài câu nói, lập tức khiến những người xung quanh sững sờ, cô nói như vậy, những người bên cạnh đều nghe ra cô đang ám chỉ chiếc vòng trên tay của Phùng Thiến là giả.
Đương nhiên Phùng Thiến cũng nghe ra, vẻ mặt cô ta ảm đạm: “Cô! Cô có ý gì!”
Đường Nhật Khanh rũ mắt nhìn vào chiếc vòng tay trên tay cô ta: “Nếu như cô thật sự muốn hỏi kết quả, vậy tôi cũng không ngại ở trước mặt mọi người nói từng nguyên nhân một, có chừng có mực là được, không phải sao?”
Lần này, Phùng Thiến cảm thấy rất xấu hổ, không nói được câu nào.
Trong lòng Phùng Thiến thực sự biết rõ chiếc vòng trên tay cô ta là giả, vu oan hãm hại Giang Vãn Vãn là thật, hơn nữa, sao cô ta dám lấy một chiếc vòng tay thật đi hãm hại Giang Vãn Vãn chứ, ngộ nhỡ một đi không trở lại thì thiệt hại rất lớn.
“Chuyện lần này chắc chắn trong lòng mọi người cũng có đáp án, nếu như vẫn có người thật sự muốn tìm ra rốt cuộc là ai đã lấy chiếc vòng tay, tôi và Vãn Vãn chắc chắn sẽ phối hợp với mọi người để điều tra đến cuối cùng.”
Đường Nhật Khanh nói câu này, quả nhiên không có ai dám lên tiếng nói cái gì, vẻ mặt Phùng Thiến tái mét, đứng ở đó tức giận nhìn bọn họ, nhưng lại không nói được câu nào. Hôm nay, Đường Nhật Khanh khiến cô ta mất mặt trước tất cả đồng nghiệp! Món nợ này chắc chắn cô sẽ nhớ rõ!
Đường Nhật Khanh kéo Giang Vãn Vãn đi ra khỏi cửa phòng, trực tiếp đưa cô về văn phòng của mình, trên đường vẫn không quên dặn dò: “Vãn Vãn, lần sau những chuyện như này nhất định phải bình tĩnh, đứng có kích động động chân động tay như lúc nãy.”
“Tôi vừa nghe cô ta nói đến cô tôi liền tức giận! Cô ta ghét tôi nhằm vào tôi cũng thôi đi, cô lại không làm gì cô ta, sao cô ta có thể nói như vậy được chứ!”
Nghe Giang Vãn Vãn bảo vệ cô như vậy, Đường Nhật Khanh liền nở nụ cười: “Được rồi, sau này ở văn phòng ít giao tiếp với cô ta biết chưa?”
Giang Vãn Vãn gật đầu: “Cô ta dựa vào chú của mình là cổ đông của công ty, nên thường làm xằng làm bậy ở văn phòng, giám đốc cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, bình thường cũng không có ai dám phản bác lại cô ta, Nhật Khanh, lúc nãy cô thật sự là rất ngầu luôn!”
Đường Nhật Khanh không kiềm chế được liền nở nụ cười: “Được rồi, về văn phòng với tôi, tôi bôi thuốc vào vết thường ở cổ cho.”
Về đến văn phòng, Đường Nhật Khanh lấy ra một lọ thuốc mỡ bôi một lớp lên vết thường của Giang Vãn Vãn, Giang Vãn Vãn kích động đoán biểu cảm lúc này của Phùng Thiến: “Được rồi, bôi xong rồi, vết thường không được động vào nước.”
Giang Vãn Vãn giơ tay lên, ôm lấy cánh tay của Đường Nhật Khanh, vui vẻ nói: “Cảm ơn Nhật Khanh! Có cô thật tốt! Tối nay tôi nhất định sẽ mời cô ăn cơm!”
Đường Nhật Khanh do dự một lúc, nghĩ đến tối nay có lẽ Bùi Danh Chính phải xã giao, chắc chắn sẽ về muộn, cô liền đồng ý.
Quả nhiên, từ tan làm, Đường Nhật Khanh không có nhận được tin nhắn của Bùi Danh Chính, cô thu dọn đồ đạc, đi ăn thịt nướng với Giang Vãn Vãn.
Cùng lúc đó, trong phòng bao sang trọng của khách sạn Đế Hào Đại, Bùi Danh Chính và mấy vị tổng giám đốc đang cùng nhau uống rượu.
Trương Phó ra ngoài để nhận điện thoại, rất nhanh đã quay lại phòng bao, ghé sát vào tai cỉa Bùi Danh Chính khẽ nói: “Tổng giám đốc Bùi, chuyện đấu thầu, mấy người thuộc hạ đã điều tra được một chút, có mấy bức ảnh, ngài có muốn xem không?”
“Ừ.” Bùi Danh Chính lạnh lùng nói, tư tưởng không tập trung.
Trương Phó do dự một lúc, mở những bức ảnh mà anh vừa mới nhận được, đưa cho Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính rủ mắt nhìn, nhìn rõ người trên bức ảnh, đột nhiên ánh mắt trở nên sắc hơn.
Bóng dáng mảnh khảnh của người phụ nữ trên bức ảnh, mặc một bộ quần áo văn phòng, anh vô cùng quen thuộc, đây chính là Đường Nhật Khanh, mà bên ngồi cạnh trên chiếc ghế dài là một người đàn ông, khuôn mặt mang theo nụ cười, đang ngước mắt lên nhìn Đường Nhật Khanh.
Là Tiêu Nhạc Phi!
Bùi Danh Chính cau mày, lấy chiếc điện thoại qua, lướt mấy cái, sau đó có mấy bức ảnh hiện lên, phòng nền đã được thay bằng cánh cửa của tập đoàn Bùi thị, Đường Nhật Khanh và Tiêu Nhạc Phi dứng đối diện nhau, trên tay Tiêu Nhạc Phi còn cầm một chiếc hộp, khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười, không biết đang nói cái gì.
Anh đột nhiên nhớ ra, sáng hôm nay lúc tham gia đấu thầu, cũng nhìn thấy Đường Nhật Khanh và Tiêu Nhạc Phi nói chuyện với nhau.
Bùi Danh Chính nắm chặt tay, ngước nhìn Trương Phó: “Mấy tấm ảnh này, có thể nói lên điều gì?”
Anh biết bản thảo cuối cùng của giá đấu thầu chỉ có anh, Đường Nhật Khanh và giám đốc Lý có nhìn qua, nếu như bị lộ thì chỉ có một trong ba người bọn họ tiết lộ ra, nhưng từ khi bắt đầu anh không hề nghi ngờ Đường Nhật Khanh!
Trương Phó cúi đầu, khẽ nói: “Không chỉ có ảnh, còn có email, chúng ta đã sắp xếp người vào Tiêu thị để điều tra những email mà Tiêu Nhạc Phi nhận được, bên trong chính là bức ảnh giá đấu thầu cuối cùng của chúng ta, email được giửi từ tài khoản của thư ký Đường.”
Bùi Danh Chính liền phủ nhận: “Không thể nào!”
Trương Phó dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Tôi đã kêu người quay lại công ty điều tra máy tính của thư ký Đường, bên kia vẫn chưa trả lời lại.”
Vẻ mặt của Bùi Danh Chính cực kỳ lạnh lùng, mấy vị tổng giám đốc ngồi cùng bàn cũng nhận thấy điều đấy, không ai dám làm phiền Bùi Danh Chính.
Sau hơn 10 phút, Trương Phó lại đi ra ngoài nhận điện thoại, Bùi Danh Chính trực tiếp rời khỏi vị trí, đi ra khỏi phòng bao lấy điện thoại trên tay của Trương Phó: “Nói, điều tra được cái gì?”
“Trong những email mà thư ký Đường đã gửi không có email nào đặc biệt.”
Nghe thấy vậy, Bùi Danh Chính cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng giây tiếp theo, giọng nói ở đầu bên kia điện thoại lại vang lên: “Nhưng sau khi khôi phục lại những email đã bị xóa, đúng là có một email gửi đến công ty Tiêu thị, nội dung chính là bức ảnh giá đấu thầu.”
Bàn tay cầm điện thoại siết chặt, ánh mắt của Bùi Danh Chính u ám, dừng một lúc lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: “Tôi biết rồi.”
Trương Phó nhìn sắc mặt của Bùi Danh Chính, có thể đoán ra được kết quả, anh ta lên tiếng hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, chúng ta phải làm gì?”
Bùi Danh Chính im lặng một lúc, lạnh lùng nói: “Quay lại biệt thự.”
Đường Nhật Khanh ăn cơm xong, đưa Giang Vãn Vãn lên taxi, sau đó liền bắt một chiếc taxi khác trở về biệt thự.
Vừa về đến biệt thự, dì Trương đã ra đón, vẻ mặt có chút nghiêm trọng: “Cô Đường, cậu chủ đã về rất lâu rồi, vẫn đang đợi cô ở phòng sách.”
“Được, tôi đi lên tìm anh ấy.” Đường Nhật Khanh bỏ túi xuống, đi thẳng lên phòng sách ở tầng hai.
Đẩy cửa phòng sách ra, trong phòng mờ mờ, chỉ bật một ngọn đèn bên cạnh sofa, có thể nhìn thấy được một người đàn ông đang ngồi ở đó,
Vẫn chưa đến gần, Đường Nhật Khanh đã cảm nhận được hơi thở lạnh lùng từ Bùi Danh Chính.
“Sao vậy?” Cô bước nhanh về phía trước, lên tiếng hỏi.
Bùi Danh Chính khẽ động đậy, ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng và nghiêm túc, sau một lúc, anh mới lên tiếng: “Giá đấu thầu là em tiết lộ với Tiêu Nhạc Phi sao?”
Đường Nhật Khanh dừng lại, một lúc sau mới hỏi: “Ý anh là gì?”
Cô để lộ giá đấu thầu lúc nào?
Truyện convert hay : Cuồng Binh Người Ở Rể