CHƯƠNG 256: BÀN LUẬN CHUYỆN LỚN TRONG CUỘC ĐỜI
Bùi Duy nắm chặt nắm đấm, trên cánh tay nổi lên gân xanh: "Chương Tú Tú, tôi cảnh cáo cô, cho dù tôi có cưới cô vào cửa thì cô cũng đừng vọng tưởng có thể quản chuyện của tôi!"
Chương Tú Tú nằm rạp trên mặt đất, mũi thở co rúm, nước mắt không nhịn được trào ra.
"Từ nay về sau, chuyện của tôi cô không nên nhúng tay vào! Nếu như cô dám đến công ty làm ầm ĩ vậy chúng ta cứ chờ xem!"
Quẳng xuống câu nói này xong, Bùi Duy trực tiếp quay người rời đi, không hề dừng lại chút nào.
Nghe tiếng bước chân dần dần biến mất, tất cả ủy khuất của Chương Tú Tú đều chuyển hóa thành hận ý, cô ta nắm chặt nắm đấm, vừa định ngồi dậy lại cảm thấy bắp chân đau rát một trận, cúi đầu xuống liền thấy trên đùi có một vết trầy da.
Ánh mắt di động đến phần bụng, cô ta ngẩn người, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ.
Không tới năm giây, ánh mắt cô ta liền trầm xuống, lúc này liền đưa ra quyết định.
Chuyện này đối với cô ta mà nói là cơ hội không thể tốt hơn, đã có thể đem chuyện cô ta lừa Bùi Duy xử lý sạch sẽ, còn có thể khiến cho anh ta cảm thấy áy náy!
Cô ta lập tức cầm lấy điện thoại trên giường, trực tiếp gọi một cú điện thoại: "Alo, bác sĩ Tào sao?"
Mắt thấy phải đem kể hoạch của tổ dự án viết ra cho xong ai ngờ vừa vặn tới tận lúc tan tầm, Đường Nhật Khanh luống cuống tay chân tăng thêm tốc độ, trong hai mươi phút kết thúc công việc.
In ra giấy, Đường Nhật Khanh đang chuẩn bị đưa đi, nhưng ai biết vừa đi đến cửa, liền thấy Bùi Danh Chính đẩy cửa đi tới, hai đầu lông mày mang theo chút lo âu và lo lắng.
Đường Nhật Khanh lập tức đi lên phía trước, mở miệng hỏi thăm tình hình: "Sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi?"
Bùi Danh Chính nhíu mày lại, trầm giọng nói: "Vừa rồi lão Trạch quản gia gọi điện thoại tới, nói là huyết áp của ba đột nhiên lên cao, hôn mê bất tỉnh, bây giờ anh phải về nhà xem thế nào."
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Đường Nhật Khanh cũng sốt ruột đi theo: "Em cùng anh đi về?"
Bùi Danh Chính không từ chối, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Thường Hiện: "Lập tức chuẩn bị xe chờ tôi ở dưới lầu."
Đường Nhật Khanh liền vội vàng bỏ tài liệu lại văn phòng, đi theo Bùi Danh Chính cùng nhau vội vàng rời công ty.
Trên đường đi nhanh như điện chớp, cuồng đạp chân ga, không đến nửa giờ bọn họ đã đến cửa chính của khu nhà cũ.
Đã có người giúp việc chờ sẵn ở cửa ra vào, vừa nhìn thấy Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh lập tức nghênh đón tiếp lấy: "Cậu chủ, cuối cùng thì cậu đã trở về, ông chủ vừa mới tỉnh lại, cậu mau đi vào xem một chút đi!"
Lông mày Bùi Danh Chính nhíu chặt, vội vàng dẫn theo Đường Nhật Khanh cùng nhau đi tới phòng ngủ ở tầng hai, bọn họ đẩy cửa đi vào nhìn thấy ông Bùi nửa nằm trên giường, bên cạnh còn có một bác sĩ.
Bùi Danh Chính liền vội vàng tiến lên, mở miệng dò hỏi: "Bác sĩ Triệu, ba tôi ông ấy thế nào rồi? Tình hình có nghiêm trọng không?"
Bác sĩ Triệu chững chạc đàng hoàng trả lời: "Cũng là bởi vì nhất thời tức giận quá mức mà dẫn đến té xỉu, bây giờ đã không có gì đáng ngại nữa rồi, nhưng thời gian này không thể để ông ấy tức giận nữa, chú ý điều tiết tâm tình."
Nghe ông ta nói như vậy, Bùi Danh Chính âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đi đến bên giường: "Ba, ba cảm thấy thế nào rồi?"
Ông Bùi khẽ gật đầu, nhưng trên mặt vẫn hiện ra thần sắc mỏi mệt như cũ, ông ta thở thật dài: "Ba không sao đâu, con không cần lo lắng."
Đường Nhật Khanh đứng ở một bên, trầm mặc không nói gì.
Cô cũng là trên đường đi tới đây mới biết được, Bùi Duy ra tay đánh Chương Tú Tú, dẫn đến cô ta sảy thai.
Thế nhưng là trong nội tâm cô rất rõ ràng, Chương Tú Tú là giả mang thai thì làm sao có thể sinh non được chứ? Đây chẳng qua là cô ta muốn che giấu lời nói dối của mình nên tìm một cái lý do để thoái thác mà thôi, không nghĩ tới sẽ khiến cho ông Bùi thương tâm như vậy.
"Danh Chính, hôm nay con nhất định phải đem tên khốn Bùi Duy kia về đây cho ba! Ba muốn nó cho ba một lời giải thích!" Ông Bùi nói, bất tri bất giác lại tức giận, liên tiếp ho khan vài tiếng.
Bùi Danh Chính vội vàng ở một bên nhẹ giọng thuyết phục: "Ba, ba yên tâm đi, chuyện này con sẽ đi giải quyết, ba cũng không cần suy nghĩ nhiều cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, thân thể quan trọng hơn."
"Ôi!" Ông Bùi thở dài một hơi, không nhịn được buồn bã nói: "Sao ba có thể không lo lắng được đây? Cho dù Chương Tú Tú cô ta có ngàn vạn cái không đúng thì Bùi Duy cũng không nên ra tay đánh cô ta, dù sao trong bụng của cô ta cũng đang mang thai dòng máu của nhà họ Bùi chúng ta!"
"Danh Chính, con xem ba ngàn trông mong vạn trông mong mãi mới chờ đến lúc có cơ hội ôm một đứa cháu trai, bây giờ bị nó hủy đi rồi!"
Đường Nhật Khanh chưa bao giờ thấy ông Bùi thương tâm khổ sở như vậy, cô tiến lên mấy bước nhẹ giọng khuyên: "Bác trai, chuyện cũng đã xảy ra rồi bác cũng không nên quá thương tâm, thân thể quan trọng hơn, về sau cơ hội vẫn còn nhiều mà."
Ông Bùi nghe được Đường Nhật Khanh nói như vậy, trầm mặc mấy giây sau đó lúc nhìn về phía Đường Nhật Khanh, đáy mắt đột nhiên bắn ra tia sáng ngời: "Tiểu Đường, cháu tới đây."
Đường Nhật Khanh có chút chần chờ tiến lên một bước: "Bác trai, sao vậy ạ?"
Ông Bùi đột nhiên thay đổi dáng vẻ khổ sở, hướng về phía cô cười cười: "Cháu và Danh Chính yêu nhau cũng được một khoảng thời gian rồi, nếu hai đứa đã tình đầu ý hợp thì người lớn như bác sẽ không ngăn cản, cháu xem có ngày nào người lớn hai nhà chúng ta đều rảnh thì hẹn gặp mặt nói chuyện một chút, bàn chuyện cuộc đời của hai đứa cháu."
Đường Nhật Khanh ngẩn người, lúc này mới nghe rõ ý tứ bên trong lời nói của ông Bùi, trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao.
Cô giương mắt nhìn sang Bùi Danh Chính muốn tìm kiếm sự trợ giúp, ai ngờ Bùi Danh Chính lại đi lên phía trước, nhìn ông Bùi nhẹ giọng mở miệng: "Ba, chuyện của hai đứa con cũng không cần vội, chờ tới lúc thích hợp chúng ta nói chuyện này sau cũng không muộn."
Ông Bùi nghe vậy gật nhẹ đầu: "Nếu trong lòng hai đứa đã hiểu rõ thì ba cũng không thúc hai đứa nữa, tóm lại là càng sớm càng tốt."
Nói xong ông Bùi giương mắt nhìn về phía Đường Nhật Khanh, cười với cô rồi gật nhẹ đầu: "Tiểu Đường à, cháu yên tâm, chỉ cần cháu vào cửa nhà họ Bùi chúng tôi, bác tuyệt đối sẽ không bạc đãi cháu."
Gương mặt Đường Nhật Khanh hơi nóng lên, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ở trước mặt người ngoài nói về chuyện hôn nhân đại sự của mình nên khó tránh khỏi sẽ có chút xấu hổ, huống hồ cô còn chưa từng nghĩ tới mình có thể cùng Bùi Danh Chính đi đến một bước này.
Cô nhẹ gật đầu, nhìn ông Bùi cười cười, không nói gì.
Dương Thu Dung đứng ở cửa phòng ngủ trốn phía sau cửa phòng khép hờ đem cuộc nói chuyện trong phòng nghe được rõ ràng.
Ánh mắt bà ta lạnh lạnh, đáy mắt lướt qua một tia ngoan độc, bất tri bất giác đã nắm chặt nắm đấm.
Bà ta tuyệt đối sẽ không để Đường Nhật Khanh có khả năng vào cửa nhà họ Bùi!
Đúng lúc này, ông Bùi nằm ở trên giường đột nhiên mở miệng: "Đúng rồi Tiểu Đường, bác có cái này muốn tặng cháu."
Nói xong, ông ta từ trong ngăn kéo bên cạnh lấy ra một cái hộp nhỏ bằng nhung tơ màu đỏ, đưa tay đưa về phía Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh do dự, còn chưa có đưa tay ra nhận thì ở cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng đẩy cửa.
"Danh Chính, cô Đường! Hai người tới sao không nói với tôi một tiếng, một đường bôn ba tới đây chắc là khát nước rồi? Để tôi cho người bưng nước trà tới đây."
Dương Thu Dung đi lên phía trước, trực tiếp ngăn ở trước người Đường Nhật Khanh cầm một ly trà đưa cho cô, vừa vặn chặn hướng tay ông Bùi đang duỗi tới.
Đường Nhật Khanh đưa tay đón lấy cái chén, trong lòng lại quá là rõ ràng ý tứ của bà ta, cười với bà ta không nói gì.
Sắc mặt ông Bùi chìm chìm, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Dương Thu Dung, không hề che giấu mở miệng: "Thu Dung, bà tránh đi một chút."
Sắc mặt Dương Thu Dung tái đi nhưng cũng không muốn rời đi, ha ha cười cười: "Mọi người có lời gì muốn nói thì cứ nói, tôi sẽ không quấy rầy mọi người đâu."
Nhưng ai biết ông Bùi căn bản lại không nghe, sắc mặt nghiêm túc mấy phần, trầm giọng nói: "Đi ra ngoài!"
Truyện convert hay : Cuồng Binh Người Ở Rể