CHƯƠNG 60: CÔ LÀ ĐANG QUAN TÂM TÔI?
Đường Nhật Khanh im lặng trong chốc lát, sau đó giương mắt nhìn Bùi Danh Chính, kiên định gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: "Đúng, tôi cảm thấy nếu chúng ta không giành quyền chủ động trước thì chỉ có thể bị bọn họ nắm mũi dẫn đi."
Bùi Danh Chính nghe vậy, ngước mắt nhìn lướt qua Đường Nhật Khanh, sau đó không nhanh không chậm dặn dò: "Cô hãy liên hệ với trợ lý của Lục Bình Xuyên hẹn thời gian đi."
"Được, vậy tôi đi làm ngay." Đường Nhật Khanh gật đầu, xoay người muốn đi ra ngoài.
Cô mới vừa đi tới cửa, bỗng nghe được Bùi Danh Chính nhỏ giọng ho hai tiếng, cô dừng chân lại, đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng nửa đêm hôm qua.
Trong lòng cô ôm một cánh tay của Bùi Danh Chính, anh và cô cùng ngủ chung trên giường. Tối qua cô trúng thuốc mê, trong lúc mơ mơ màng màng cô nằm mơ thấy ba cô, lẽ nào là vì cô nhận nhầm tưởng rằng anh là ba cô nên mới ôm anh không buông tay.
Hình như anh bị cảm lạnh, hơi kho khan lẽ nào cũng là vì chuyện tối qua?
Trong lòng Đường Nhật Khanh căng thẳng, cô hít sâu một hơi, xoay người nhìn Bùi Danh Chính: "Tổng giám đốc Bùi, anh còn... cần dặn dò chuyện gì nữa không?"
Bùi Danh Chính vẻ mặt cứng lại, đáy mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc, nhưng lại trở nên lạnh nhạt rất nhanh: "Không có."
Đường Nhật Khanh cắn môi, không nói gì nữa, cất bước đi ra khỏi phòng.
Ra khỏi phòng cách vách, Đường Nhật Khanh liên hệ ngay với trợ lý của Lục Bình Xuyên, sau khi bên kia xác nhận Lục Bình Xuyên có thời gian rảnh thì cô vội vàng sắp xếp gặp mặt vào buổi tối.
Đường Nhật Khanh sắp xếp công việc xong, đang định đi báo cáo tình hình với Bùi Chính Danh nhưng cô còn chưa kịp ra cửa thì lại nhớ tới lúc nãy cô nghe được tiếng ho khan trong phòng anh...
Bùi Danh Chính sát phạt quyết đoán trên thương trường, nhưng lại rất thờ ơ xa cách với cuộc sống hàng ngày. Nhưng cô càng đến gần anh thì càng biết được sự ấm áp phía sau vẻ lạnh nhạt thờ ơ đó, giống như tối qua anh chẳng thà giữ mãi một động tác cũng không muốn mạnh mẽ rút cánh tay trong lòng cô ra…
Đường Nhật Khanh hơi do dự suy nghĩ một hồi cuối cùng cô vẫn gọi điện thoại cho nhân viên phục vụ phòng: "A lô, xin chào, cô có thể tìm cho tôi thuốc trị ho được không?"
Mười mấy phút sau Đường Nhật Khanh ra khỏi phòng, đến phòng của Bùi Danh Chính báo cáo công việc.
"Tổng giám đốc Bùi, tôi đã hẹn xong với trợ lý của Lục Bình Xuyên rồi, bảy giờ tối, địa điểm gặp mặt vẫn là ở khách sạn lần trước chúng gặp mặt."
Bùi Danh Chính đang xử lý hồ sơ bên kia gởi qua, anh nghe vậy thuận miệng đáp lại: "Được."
Đường Nhật Khanh thấy Bùi Danh Chính cúi đầu nhìn màn hình laptop cũng không nói thêm gì khác, lúc cô đang do dự có nên lấy thuốc ho ra không thì bỗng nhiên người đàn ông đã ngẩng đầu lên nhìn cô nói: "Cô qua đây."
Đường Nhật Khanh cất bước đi tới, Bùi Danh Chính tiện tay kéo màn hình máy tính cho cô nhìn: "Trước đó tập đoàn Lý Phong muốn hợp tác với tập đoàn Bùi Thị của chúng ta, không phải cô đã xem qua phương án gởi tới này rồi sao? Đây là kế hoạch hợp tác mới nhất của bọn họ, cô xem thử, sau đó nói ra những vấn đề mà cô nhìn thấy được."
Đường Nhật Khanh tiện tay nhận laptop, xem phương án kia từ đầu tới cuối một lượt, sau đó nhìn Bùi Danh Chính nghiêm túc nói: "Phương án lần này giống hệt phương án lần trước, hoàn toàn không có thay đổi về chất gì cả."
Trước khi đến thành phố Nam Hải cô nhận được phương án của tập đoàn Lý Phong, cũng đã xem qua một lần, mà phương án mới nhất này ngoài mấy điều khoản râu ria mới được thêm vào ra, thì chẳng có điều khoản mới mẻ và đột phá nào cả.
"Trừ những thứ này ra?" Bùi Danh Chính tiếp tục hỏi.
"Tổng hợp lại mà nói, điều kiện bọn họ đưa ra rất bình thường, nếu đúng là muốn hợp tác với những công ty tương tự tôi cảm thấy công ty Chí Linh thích hợp hơn. Tuy bây giờ quy mô của Chí Linh nhỏ hơn Lý Phong, nhưng danh tiếng trong giới làm ăn rất tốt, mà độ tin tưởng của Lý Phong lại không cao, để lại ấn tượng xấu trong lòng người tiêu dùng. Nếu chúng ta hợp tác có thể sẽ ảnh hưởng đến dự án."
Đường Nhật Khanh nói nghiêm túc, hơn nữa mỗi câu đều nói đến điểm quan trọng. Bùi Danh Chính tiện tay để laptop lên bàn, dựa vào sô-pha, giương mắt nhìn Đường Nhật Khanh: "Cô nói không sai."
Tại sao những vấn đề Đường Nhật Khanh có thể nghĩ ra mà tên đầu gỗ Bùi Duy kia một mực nghĩ không ra chứ?
Tầm mắt của anh nhìn vào gương mặt của Đường Nhật Khanh, cười hờ hững: "Công ty bên kia truyền đến tin tức, nói là Bùi Duy dự định ký hợp đồng với tập đoàn Lý Phong."
"Cái gì?" Đường Nhật Khanh nghe vậy, nhất thời chau mày. Lần trước, lúc vô ý cô nghe được Bùi Danh Chính mở cuộc họp videocall nói Bùi Duy đã ký hợp được đồng một miếng đất có vấn đề, bây giờ lại muốn ký hợp đồng với một tập đoàn không thích hợp, chuyện này không phải rõ ràng là làm bậy sao?
Bùi Danh Chính nhìn phản ứng của Đường Nhật Khanh, khóe miệng lộ ra nụ cười sâu xa: "Sao thế?"
Đường Nhật Khanh hơi lo lắng: "Nếu Bùi Duy đúng là ký hợp đồng với tập đoàn Lý Phong, vậy người bị tổn thất nặng nhất chính là Bùi Thị. Tổng giám đốc Bùi, anh rõ ràng biết đây là vụ làm ăn lỗ tại sao không khuyên can anh ta chứ?"
Bùi Danh Chính nhìn ra ánh mắt sốt ruột của Đường Nhật Khanh, anh mỉm cười, từ tốn nói: "Trước khi đi tôi đã cố ý giao hết tất cả quyền lợi của công ty cho Bùi Duy và Phương Vĩnh Thành rồi, mục đích chính là muốn xem bọn họ có thể làm được trò trống gì?"
Bùi Danh Chính vừa dứt lời, Đường Nhật Khanh đã hiểu ngay thì ra Bùi Danh Chính là đang cố ý! Cố giao tất cả quyền lợi cho Bùi Duy và Phương Vĩnh Thành. Như vậy một là có thể thăm dò thực hư của hai người bọn họ, hai là một khi xuất hiện vấn đề thì cũng chẳng có liên quan gì đến anh.
Bùi Duy có thể ra những quyết định gây tổn thất cho công ty, chỉ là từ một mặt khác chứng minh anh ta căn bản không có năng lực mà thôi.
Một chiêu bình chân như vại này của Bùi Danh Chính đã thể hiện đầy đủ sự chênh lệch giữa hai người trước mặt ông cụ, đây mới đúng là cao minh.
Đường Nhật Khanh tỉnh ngộ, quả nhiên trên thương trường có rất nhiều chuyện, cũng không thể suy nghĩ theo tư duy của cô được.
Cô ngước mắt nhìn Bùi Danh Chính vẫn đang tiếp tục nhìn laptop xử lý hồ sơ: "Tôi hiểu rồi tổng giám đốc Bùi, nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước đây."
Bùi Danh Chính "Ừ" một tiếng, nhưng không ngẩng đầu lên.
Đường Nhật Khanh chậm rãi xoay người, cất bước ra ngoài, cô đưa tay sờ cái hộp trong túi, hơi do dự một lát sau đó nhanh chóng quay đầu lại nhìn Bùi Danh Chính, thấy anh vẫn đang cúi đầu, thế là cô lấy cái hộp từ trong túi ra, tiện tay đặt lên mép bàn.
Làm xong tất cả những thứ này, cô giống như không có chuyện gì xảy ra đi ra ngoài tiếp, còn đi chưa được mấy bước, đã nghe được phía sau truyền đến một giọng nói trầm thấp của người đàn ông: "Đường Nhật Khanh."
Đường Nhật Khanh hơi dừng chân, nhíu mày, nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân, cô cũng không biết là nên xoay người, hay nên tiếp tục đi về phía trước…
Bùi Danh Chính đi tới cạnh bàn, tiện tay nhấc hộp giấy trên bàn lên, liếc mắt nhìn hơi nhíu mày.
Thuốc viên trị ho bổ phổi?
Anh ngước mắt lên vừa lúc Đường Nhật Khanh cũng chậm rãi xoay người lại, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của anh, cô mỉm cười nói: "Tôi thấy anh ho khan, nên tìm nhân viên khách sạn lấy một hộp thuốc viên trị ho bổ phổi."
Ánh mắt của người đàn ông sâu như biển, nhìn cô chăm chú hồi lâu mới cất bước đi về phía cô.
Đường Nhật Khanh cụp mắt, ánh mắt theo dõi lồng ngực rộng rãi đang đến gần theo từng bước chân của anh, không dám ngẩng đầu.
Bùi Danh Chính ép sát cô, một cánh tay chống lên tường, chặn ngay lối đi ra cửa của cô, anh cúi đầu giọng nói hơi khàn khàn: "Cô đây là đang quan tâm tôi sao?"
Đường Nhật Khanh thở gấp, không dám ngẩng đầu lên gắng gượng mở miệng nói: "Nếu tổng giám đốc Bùi bị bệnh sẽ làm lỡ dở công việc."
Bùi Danh Chính nghe vậy, sắc mặt bỗng nhiên sa sầm, anh mở miệng giọng nói lạnh lẽo: "Cho nên nói, cô đưa thuốc cho tôi là sợ tôi bị bệnh sẽ làm lỡ dở công việc sao?"
Truyện convert hay : Tận Xương Ấm Hôn