CHƯƠNG 77: TÔI TIN ANH
Đường Nhật Khanh đi chậm lại, hai tay buông sát sườn siết chặt thành nắm đấm, xem ra, mọi người đều đã biết cả rồi.
Hồ Nguyệt Như nhìn thấy biểu cảm đó của Đường Nhật Khanh thì đắc ý: “Sao thế? Sao cô nhìn tôi như vậy?”
Đường Nhật Khanh cố gắng kiềm chế sự tức giận, rời tầm mắt đi, cũng chẳng thèm đáp lại cô ta nửa câu, cô bước nhanh về phòng làm việc của mình rồi đóng cửa lại.
Hồ Nguyệt Như đứng ngoài cửa, vẻ mặt khinh thường, bất mãn lầu bầu một câu rồi quay người đi.
Bùi Danh Chính đứng chỗ mành cửa sổ phòng làm việc, nhìn hết cảnh vừa diễn ra, lúc này, điện thoại anh đột nhiên đổ chuông, anh tiện tay trượt bấm nghe: “Nói đi.”
“Tổng giám đốc Bùi, trích xuất được camera rồi, người đến công ty phòng họp phát tài liệu là người quét dọn vệ sinh.”
Bùi Danh Chính cau mày, ngay sau đó, anh lạnh lùng hạ lệnh: “Đưa bà ta đến phòng làm việc gặp tôi.”
“Vâng.”
Trước khi công ty mở cuộc họp, nếu cần thiết, sẽ sắp xếp nhân viên đặt sẵn tài liệu cần phát trong cuộc họp lên bàn, nhưng hôm nay anh không dặn dò phát tài liệu gì cả, tài liệu đó, nếu đúng là có người phát thì anh có thể trích xuất camera là biết ngay là ai. Nhưng không ngờ lại là người dọn vệ sinh.
Không đến mười phút, trợ lý của Bùi Danh Chính là Tề Phong đã đưa người dọn vệ sinh đến phòng làm việc của tổng giám đốc.
Đây không phải là lần đầu tiên dì Lưu đến phòng làm việc của Bùi Danh Chính, vừa thấy anh, bà ta đã sợ lắp ba lắp bắp, không dám lên tiếng.
Tề Phong sắc mặt không cảm xúc, trầm giọng ra lệnh: “Bà hãy khai thật chuyện hôm nay đến phòng họp phát tài liệu đi.”
Dì Lưu ngẩng đầu lên, ánh mắt khép nép nhìn Bùi Danh Chính đang ngồi trước bàn làm việc, trong lòng thấp thỏm, chột dạ: “Tôi… cũng không biết là chuyện gì, có một người bảo tôi làm như vậy. Người đó chặn tôi lại ở cổng lớn công ty, đưa tôi một xấp tài liệu, bảo tôi đặt vào phòng họp, xong chuyện sẽ cho tôi 90 triệu.”
Bùi Danh Chính không thể hiện cảm xúc nhiều trên mặt, lạnh giọng hỏi: “Người đó trông như thế nào? Bà có nhìn rõ mặt người đó không hay là có cách liên lạc không?”
“Người đó đội mũ, đeo khẩu trang, tôi không nhìn rõ, tuổi khoảng ngoài ba mươi… hắn nhét 30 triệu cho tôi trước, nói là tiền cọc, xong chuyện, sẽ trả 60 triệu còn lại…”
Bùi Danh Chính siết chặt nắm tay, trầm mặc không nói gì.
Tề Phong đột nhiên lên tiếng: “Tổng giám đốc Bùi, hay là chúng ta trích xuất camera ở cổng chính, điều tra theo manh mối này?”
Mục đích rõ ràng, cẩn thận cẩn trọng, đội mũ đeo khẩu trang, rõ ràng là đã chuẩn bị chu toàn từ trước, hơn nữa cũng không nhất định là có kẻ giật dây, mà có khi chỉ là một tên chạy vặt, bọn họ không phải cảnh sát, sẽ không lãng phí thời gian, công sức đi điều tra một người như mò kim đáy bể như vậy. Bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất cần làm là nhanh chóng trả lại sự trong sạch cho Đường Nhật Khanh, chỉ có như vậy thì những lời đồn vô căn cứ kia mới tự động biến mất.
“Không cần đâu.” Bùi Danh Chính ngẩng lên, nhìn dì Lưu, sau đó không nhanh không chậm, nói: “Đưa bà ta đến phòng kế toán lĩnh ba tháng lương, ngày mai không cần đến làm nữa.”
Dì Lưu vừa nghe, sắc mặt cả kinh, vội vàng cầu xin: “Tổng giám đốc Bùi, xin ngài đừng đuổi việc tôi! Lần sau tôi tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy nữa! Tổng giám đốc à!”
Bùi Danh Chính lờ đi, cúi đầu tiếp tục lật mở xem tài liệu trên bàn.
Bùi Thị không chứa được loại người làm tay sai cho kẻ khác như vậy được, nếu hôm nay anh tha cho bà ta, thì ngày khác sẽ xuất hiện kẻ thứ hai, kẻ thứ ba phản bội, anh không có kiên nhẫn đấu trí đấu dũng với bọn chúng.
Dì Lưu bị Tề Phong kéo ra khỏi phòng tổng giám đốc, miệng bà ta ầm ĩ làm thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Đường Nhật Khanh ở trong phòng làm việc cũng nghe thấy âm thanh ồn ào bên ngoài, cô ra cửa sổ xem thử, nghe những lời người dọn vệ sinh nói, cô đã hiểu ra.
Cô quét dọn vệ sinh này nhất định là có liên quan đến chuyện hôm nay, cô hít thở sâu, bước nhanh ra khỏi phòng, gõ cửa phòng bên cạnh.
Nghe tiếng đáp lại từ trong phòng truyền ra, Đường Nhật Khanh đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Bùi Danh Chính ngồi ở bàn làm việc, cô đột nhiên bình tĩnh lại nhiều.
Bùi Danh Chính thấy cô không nói gì, trong lòng đã đoán được lý do vì sao cô tới, anh đặt tài liệu trên tay xuống: “Lại đây.”
Giọng nói không mạnh mẽ áp bức như bình thường, mà thong thả hơn nhiều.
Đường Nhật Khanh chậm rãi bước đến, đợi anh trả lời.
Bùi Danh Chính đứng dậy, bước về phía cô: “Có người dùng tiền để mua chuộc người quét dọn vệ sinh để tài liệu trong phòng họp, chưa điều tra ra được là ai, nhưng tôi cảm thấy trước mắt, chuyện quan trọng nhất cần làm là chứng minh sự trong sạch của cô đã.”
Bước đầu tiên đương nhiên là cần chứng minh sự trong sạch của cô đã, nhưng nói thì dễ, nhưng làm sao để chứng minh được? Cô không có chứng cứ, nói suông sao được, cho dù có giải thích với tất cả mọi người thì ai sẽ chịu tin cô đây?
Bùi Danh Chính nhìn thấu được suy nghĩ đó của cô, anh bước về phía cô, đưa tay ôm lấy vai Đường Nhật Khanh: “Đường Nhật Khanh, cô tin tôi không?”
Đường Nhật Khanh ngẩng mắt lên, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông đó, nhất thời, cô nghĩ đến đêm ở thành phố Nam Hải, khi anh và cô đối diện với Lục Thanh Trì, cô nói với anh câu đó, cô tin anh, cho nên không sợ.
Bây giờ, cũng có khác gì đâu, cô tin anh, cho nên cô sẽ không sợ hãi.
Nhất thời, một sức mạnh không có nguồn cơn đột nhiên làm cô kiên định lên, cô nhìn Bùi Danh Chính, gật đầu, nói: “Tôi tin anh.”
Bùi Danh Chính nghe xong, đáy mắt lấp lánh, khẽ cong khóe môi.
Đường Nhật Khanh chợt rung động, hơi ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, giống như trước giờ chưa quen anh vậy.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn cô cười như thế, hoàn toàn rũ bỏ lớp vỏ ngoài lạnh lùng, một nụ cười hoàn toàn chân thành, tinh khiết, đẹp đẽ, giống như tỏa hương.
Không chờ cô phản ứng lại, Bùi Danh Chính đã quay người đi, anh nhàn nhạt nói: “Cô về trước đi, đợi chiều tôi thông báo.”
Đường Nhật Khanh nghe xong, giật mình hồi thần lại, hơi hoảng loạn, thuận miệng đáp lại: “Vâng.”
Cô quay người, vội vàng rời khỏi.
Ngực phập phồng như có chú nai con nhảy nhót, gõ vào tim cô, mà nụ cười vừa nãy của Bùi Danh Chính, nửa thật nửa giả, với cô mà nói, giống như một giấc mộng vậy.
Vốn dĩ cô đang nặng nề vì chuyện tin đồn, nhưng giờ cũng nhẹ nhàng bớt rồi.
Tục ngữ nói, vàng thật không sợ lửa, cô có thể thản nhiên, nghĩ thông được như vậy, lý do một phần cũng là vì Bùi Danh Chính.
Giờ làm buổi chiều, Đường Nhật Khanh sắp xếp lại lịch trình, sau đó bắt đầu xử lý những công việc còn lại, mới làm được một nửa thì có người gõ cửa phòng.
Cửa mở ra, thì ra là trợ lý thần bí của Bùi Danh Chính, cô thỉnh thoảng có gặp qua anh ta mấy lần, cũng nhớ mang máng.
Đường Nhật Khanh vội vàng đứng dậy: “Trợ lý Tề…”
“Thư ký Đường, tổng giám đốc Bùi bảo tôi đến thông báo cho cô, hai mươi phút nữa cô đến phòng hội trường tầng 18 tham gia tiệc chúc mừng.”
“Được.” Đường Nhật Khanh vội vàng đáp lại, cho dù trong lòng còn nghi hoặc nhưng cô cũng ngại hỏi thêm.
Hội trường tầng 18 cô chưa lên bao giờ, nghe nói là phòng họp kiểu bậc thang, chứa được hàng trăm chỗ ngồi, bình thường dùng để tổ chức liên hoan cuối năm hoặc tổ chức văn nghệ chào mừng ngày gì đó.
Mười phút sau, Đường Nhật Khanh đi thẳng lên đó. Cô đến cửa phòng hội trường, từ xa nhìn thấy một đám đông đang đứng, cô đi chậm lại, đợi bọn họ vào hết rồi cô đi về phía đó.
Cô nhìn từ cửa sau, nhìn thấy trong phòng hầu như đã kín chỗ, cô nhìn khắp xung quanh tìm kiếm Bùi Danh Chính, nhưng nhìn một vòng cũng không thấy bóng dáng anh đâu.
Lúc cô còn đang do dự có nên vào hay không thì đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói: “Sao còn chưa vào?”
Đường Nhật Khanh quay phắt đầu lại, lúc nhìn thấy Bùi Danh Chính ở sau lưng, cô vội quay lại, hỏi anh: “Lễ chúc mừng gì vậy?”
Bùi Danh Chính nhướn mày, ung dung nói: “Chúc mừng hạnhg mục Nam Hải thành công.”
Đường Nhật Khanh ngẩn ra một lát, không đợi cô phản ứng lại, Bùi Danh Chính đã đi về phía cổng: “Đi theo tôi, chúng ta cùng vào.”
Truyện convert hay : Vương Bài Thần Tế