CHƯƠNG 88: CỐ Ý TRỪNG PHẠT CÔ?
Hai ngày sau, Đường Nhật Khanh đều rảnh rỗi đến không có việc gì có thể làm.
Thật ra không phải cô cố ý rảnh rỗi, mà là Bùi Danh Chính hoàn toàn không sắp xếp công việc gì cho cô, ra ngoài tiếp khách, anh mang theo Hồ Nguyệt Như ra ngoài, tài liệu của công ty cũng đều đưa đến chỗ Hồ Nguyệt Như, đi họp cùng thì có Trương Phó đi, cô ngoài nghe điện thoại ra, thật sự không có chuyện gì có thể làm.
Trong lòng Đường Nhật Khanh hiểu rõ, là Bùi Danh Chính cố ý không sắp xếp công việc cho cô, là để cô tự mình kiểm diểm chuyện làm sai mấy ngày trước cho kỹ.
Cô vốn muốn xin lỗi Bùi Chính Thành, nhưng anh là rồng thần không thấy đầu đuôi, cứ luôn bận đông bận tây, cô hoàn toàn không nhìn thấy anh mấy lần.
Thoáng cái đã nửa ngày trôi qua, Đường Nhật Khanh nhàm chán xem tài liệu mới cũ trên bàn hết một lượt, đến cuối cùng lại mệt mỏi muốn ngủ, càng không có chuyện gì để làm hơn.
“Cốc cốc!”
Có người gõ cửa, Đường Nhật Khanh vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Hồ Nguyệt Như đẩy cửa đi vào, cô vội vàng lên tinh thần, không đợi cô mở miệng, Hồ Nguyệt Như đã không kiên nhẫn bước tới, tiện tay ném một chồng tài liệu lên trên bàn.
“Hoạt động triển lãm ngày mốt cần sử dụng sổ tay tuyên truyền, nội dung và cách thức đều có đánh dấu, cô đi đưa đến bên nhà xưởng in ấn hợp tác kia, giao tiền đặt cọc, thúc giục tiến trình một chút.”
Đường Nhật Khanh cầm tài liệu tới, xuất phát từ nghi ngờ hỏi một câu: “Lúc trước đồ in ấn không phải là người của nhà xưởng đặc biệt tới lấy sao? Sao lần này cần chúng ta đưa?”
Tập đoàn Bùi thị thường xuyên có hoạt động offline, thỉnh thoảng in ấn các loại pa nô tuyên truyền như sổ tuyên truyền có màu, banner hoặc là áp phích đều tìm một nhà xưởng cố định làm, có hợp tác qua lại thời gian dài, thông thường loại chuyện chạy việc này hoàn toàn không cần sử dụng người của công ty bọn họ.
“Nhà xưởng bên kia nói gần đây đơn hàng nhiều không thể phân thân, hơn nữa lần này số lượng yêu cầu của chúng ta ít, bọn họ bảo chút ta đưa qua.” Hồ Nguyệt Như lười giải thích, nhìn lướt qua Đường Nhật Khanh: “Dù sao cô rảnh rỗi không có việc gì làm, đi một chuyến thì thế nào?”
Thật ra Đường Nhật Khanh cũng chưa nói gì cả, mặc dù cô biết Hồ Nguyệt Như không sử dụng trợ lý thực tập ở đó, cố tình sai khiến cô chính là cố ý, nhưng cô đúng lúc không có việc gì có thể làm, cũng không để ý chạy một chuyến này.
Đường Nhật Khanh xếp tài liệu lại gọn gàng, tìm một túi hồ sơ trống để vào, thuận miệng trả lời: “Tôi đi đưa.”
“Trở lại công ty trước khi tan tầm, đưa hóa đơn cho tài vụ.” Hồ Nguyệt Như lạnh giọng bỏ lại một câu, cất bước rời đi.
Đường Nhật Khanh nhìn nhìn giờ, còn hai tiếng nữa đã tan tầm rồi, nhà xưởng in ấn ở vùng ngoại thành, cô không có phương tiện đi lại, vừa đi vừa về chắc chắn không về kịp.
Thấy Hồ Nguyệt Như đã đi đến cửa, cô trực tiếp mở miệng gọi cô ta lại: “Thư ký Hồ, hôm nay chỉ sợ không đưa hóa đơn cho tài vụ được.”
Cô không ngại tăng ca chạy về, nhưng tài vụ tan tầm đúng năm giờ, đợi cô đến rồi, người đã không còn ở công ty từ lâu.
“Tổng Giám đốc Bùi dặn dò đấy.” Hồ Nguyệt Như liếc mắt nhìn cô một cái, dáng vẻ tự mình nghĩ cách đi.
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, trong lòng không nhịn được xẹt qua chút thất vọng, Bùi Danh Chính biết vừa đi vừa về tốn thời gian, nếu anh thật sự dặn dò như vậy, xem ra là anh cố ý trừng phạt cô.
Đường Nhật Khanh cắn chặt răng, không dám chậm trễ nữa, trực tiếp ôm lấy tài liệu, cầm túi xách đi ngay ra ngoài.
Hai tiếng, để xem cô có thể chạy về trước khi tan tầm hay không.
Đến dưới công ty, Đường Nhật Khanh ngăn lại một chiếc taxi, báo địa chỉ, luôn mãi dặn dò tài xế lái nhanh lên, mặc dù như vậy, từ phía đông thành phố đến phía nam thành phố vẫn sử dụng hơn bốn mươi phút.
Đến nhà xưởng in ấn, sau khi Đường Nhật Khanh đăng ký ở cổng, phải đi đến phòng làm việc của chủ nhiệm phụ trách phân xưởng.
Thường ngày đơn hàng của Bùi thị đều là chủ nhiệm Trương chịu trách nhiệm, Đường Nhật Khanh đến phòng làm việc nói rõ thân phận, chủ nhiệm Trương liền vội vàng sắp xếp bưng trà rót nước.
“Thư ký Đường, thật ngại quá, còn phiền cô tự mình đến đây một chuyến.”
Đường Nhật Khanh tiện tay nhận lấy trách trà ông ta đưa tới, đặt xuống bàn, cười trả lời: “Không phiền, chủ nhiệm Trương, số lượng sổ tuyên truyền hoạt động lần này của chúng tôi cần không nhiều, nhưng khá gấp, ông xem có thể chen đơn hàng cho chúng tôi không, in ra trước cho chúng tôi?”
Chủ nhiệm Trương cười cười, vẻ mặt xin lỗi nói: “Thật sự xin lỗi thư ký Đường, không phải chúng tôi không muốn in cho bên cô trước, mà là bây giờ đơn hàng nhiều rất bận rộn, máy móc trong phân xưởng làm liên tục hai mươi bốn giờ, mấy ngày nay cũng chưa từng dừng lại, đơn đặt hàng của mấy công ty khác cũng gấp, các cô chỉ có thể xếp sau thôi, nói cách khác, không thể dừng của người ta in cho các cô được!”
Trên mặt Đường Nhật Khanh mang theo nụ cười, tiếp tục khuyên nhủ: “Chủ nhiệm Trương, ông cũng biết đó, Bùi thị của chúng tôi hợp tác đã lâu với nhà xưởng của các ông, sổ tuyên truyền lần này thật sự rất gấp, hơn nữa số lượng không lớn, nói in là in xong rồi, lần này ông giúp đỡ Bùi thị chúng tôi, đến lúc đó nếu chúng tôi có yêu cầu chắc chắn sẽ suy nghĩ đến các ông đầu tiên!”
Cô nhiều lần thuyết phục, mồm mép đều sắp bị mài mòn rồi, cuối cùng mới khiến chủ nhiệm Trương đồng ý.
“Như vậy đi thư ký Đường, tránh cô lại chạy đến nữa, cô trực tiếp đến phòng máy với tôi một chuyến, tôi bảo nhân viên in ra bản in đầu tiên dựa theo yêu cầu của các cô, sau khi cô xác nhận không có sai sót, tôi sẽ sắp xếp cho đơn hàng của các cô chen vào.”
Đường Nhật Khanh gật đầu đồng ý: “Được, chủ nhiệm Trương, cứ nghe theo ông đi.”
Đường Nhật Khanh theo chủ nhiệm Trương đi vào phân xưởng làm việc có tiếng máy móc ầm ầm vang lên, một cỗ mùi mực in khó chịu khiến cô không nhịn được nhíu mày, đi đến phòng máy, mùi này mới bớt đi một chút.
Nhân viên làm việc của phòng máy động tác nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã dựa theo yêu cầu in ra bản in đầu tiên của sổ tuyên truyền, Đường Nhật Khanh nhìn nhìn, cảm thấy cách thức của lề trang và chân trang không đúng lắm, độ bão hòa màu sắc của trang đầu quá cao, sau khi bảo nhân viên điều chỉnh thích hợp, liên tục in hai ba bản mới xem như hài lòng.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Đường Nhật Khanh định đi theo chủ nhiệm Trương trở về phòng làm việc trả tiền đặt cọc in hóa đơn, vừa đi ra khỏi phòng máy, cô đột nhiên nhớ tới thời gian, cầm điện thoại ra xem thử, nhìn thấy đã hơn nửa tiếng trôi qua, trong lòng hoảng hốt, không nhịn được bước nhanh hơn, cũng không chú ý ở dưới chân.
Cô vừa muốn cất điện thoại vào, dưới chân đột nhiên khẽ vấp, chân mang giày cao gót trẹo một cái, cả người cô trực tiếp ngã qua bên cạnh.
Lúc xui xẻo thật sự là uống nước lạnh cũng buốt răng, Đường Nhật Khanh cảm nhận được sâu sắc những lời này, cô vẫn chưa đứng dậy đã cảm thấy chân nhỏ bên phải trong nháy mắt vừa đau vừa ngứa.
Chủ nhiệm Trương vừa quay đầu, nhìn thấy Đường Nhật Khanh ngã trên đất, sắc mặt thay đổi, vội vàng xoay người lại đỡ cô, Đường Nhật Khanh ngồi thẳng người, nâng mắt nhìn thoáng qua chân nhỏ, nhìn thấy một vết rách màu đỏ tươi, cô sửng sốt, trong chốc lát quên cả nói chuyện.
“Thư ký Đường! Cái này!”
Chủ nhiệm Trương cũng nhìn thấy miệng vết thương trên chân cô, sắc mặt thay đổi, nhìn thấy linh kiện kim loại góc cạnh sắc bén của máy móc đặt trên mặt đất bên cạnh, lập tức hiểu ra.
“Thư ký Đường, vết rách này của cô không cạn đâu! Tôi đưa cô đến bệnh viện trước!”
Cảm giác đau đớn kéo tới, Đường Nhật Khanh cắn chặt răng, cố gắng ép khuôn mặt mình trở nên bình tĩnh, lắc lắc đầu, lấy khăn giấy từ trong túi ra lau lau, lại tìm ra băng cá nhân từ trong ngăn nhỏ, liên tục dán mấy miếng từ trên xuống dưới miệng vết thương, sau đó cởi khăn lụa trên cổ áo xuống quấn lên miệng vết thương.
“Chủ nhiệm Trương, tôi không sao, ông đi in hóa đơn đi, tôi không làm phiền ông.”
Chủ nhiệm Trương nhìn Đường Nhật Khanh lưu loát làm xong một loạt động tác này, có chút trợn tròn mắt, cuối cùng mới phản ứng lại, không yên tâm hỏi mấy lần: “Thật sự không sao chứ?”
Đường Nhật Khanh khoát khoát tay, đứng dậy từ trên mặt đất, cười cười với ông ta: “Thật sự không sao đâu.”
Cầm hóa đơn, Đường Nhật Khanh vội vàng chạy ra cổng lớn của nhà xưởng, nhưng dù sao trên chân có vết thương, mỗi bước cô đi đều ảnh hưởng đến miệng vết thương, đau đến nhíu chặt mày.
Khi nãy trước khi cô vào nhà xưởng, vì để tiết kiệm thời gian, lo rằng chỗ bên này hẻo lánh không dễ gọi xe, nên cố ý đưa tài xế nhiều hơn một trăm tệ, bảo ông ta đợi cô một lát, nhưng khi cô đi đến cổng, quét mắt nhìn một vòng cũng không thấy bóng dáng của taxi đâu.
Đường Nhật Khanh nhìn về phía cổng, mở miệng hỏi: “Sư phụ, chiếc taxi khi nãy cháu ngồi đi đâu rồi? Chú có nhìn thấy không?”
Sư phụ gác cổng khoát khoát tay: “Đi từ lâu rồi, cô đi vào chưa được mười phút đã đi!”
Đường Nhật Khanh thay đổi sắc mặt, trong chốc lát không có cách nào, phải làm sao đây?
Truyện convert hay : Đô Thị Tiểu Bảo An