CHƯƠNG 98: TRONG LÒNG ĐANG TOAN TÍNH GÌ
Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì cảm thấy tay của người đàn ông đang vòng ra sau gáy cô. Khoảng cách của hai người càng ngày càng gần. Trong phút chốc, cô hiểu ra. Hóa ra anh có ý này!
Đường Nhật Khanh hơi thẹn thùng: "Bây giờ vẫn còn đang trong giờ làm việc..."
Động tác của Bùi Danh Chính thoáng dừng lại khoảng hai giây, nói sâu xa: "Được, đợi về nhà lại nói."
Anh nói xong thì thả cô ra. Mà người phụ nữ ấy nghe thấy anh nói thì sắc mặt thoáng đỏ hây hây.
Người đàn ông này sao lại có nói lái xe là lái xe? Mặt không đỏ tim không đập!
Đúng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa. Đường Nhật Khanh bỗng nhiên tỉnh táo lại, vội vàng đứng dậy rồi lùi về sau hai bước, kéo giãn khoảng cách giữa cô và Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính thấy dáng vẻ hoảng loạn này của cô thì ý cười nơi đáy mắt càng sâu hơn. Vẻ mặt nghiêm túc, anh tiện tay cầm văn kiện bên cạnh lên: "Vào đi."
Cửa đẩy vào, Bùi Duy bước vào.
Lúc anh ta nhìn thấy Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh trong phòng, sắc mặt thoáng trầm xuống.
Bùi Danh Chính không ngồi trước bàn làm việc mà đang ngồi trên sofa. Mà Đường Nhật Khanh lại đứng ở bên cạnh, khuôn mặt đỏ bừng. Vừa nãy hai người họ đang làm gì, anh ta không khỏi không nghĩ nhiều.
Cảm giác trong ngực giống như đang bị chèn thứ gì đó, Bùi Duy đột nhiên hơi tức giận. Anh ta tiện tay đóng cửa lại, bước nhanh chân đến.
"Anh cả, tôi có chuyện muốn bàn với anh."
Vẻ mặt Bùi Danh Chính thờ ơ: "Nói bao nhiêu lần rồi, ở công ty không được gọi như vậy."
Bùi Duy tái mét mặt, khó chịu ngồi xuống.
Bùi Danh Chính ngước mắt nhìn Đường Nhật Khanh: "Đi pha hai ly cà phê."
"Vâng. Tổng giám đốc Bùi." Đường Nhật Khang lập tức làm theo.
Đường Nhật Khang chân trước vừa đi, Bùi Duy đã lấy kịch bản ra: "Tổng giám đốc Bùi, anh nhìn cái này."
Bùi Danh Chính nhận lấy, tiện tay lật xem thì cũng đã hiểu đại khái ý của anh ta.
Bùi Danh Chính thuận miệng nói: "Phim nghệ thuật về tình yêu, cảm giác không có gì đáng xem."
"Năm ngoái bộ phim Kỳ Tinh Hà diễn cũng là loại này. Vé bán rất chạy và còn đạt giải thưởng. Lần này anh ta vẫn là nam chính, lại có thêm danh tiếng của bộ phim lần trước. Bộ phim này chắc cũng sẽ không kém."
"Điều này thì còn chưa chắc." Bùi Danh Chính dựa người vào sofa, thuận miệng nói: "Nữ chính là ai?"
Bùi Duy dừng một chút: "Vẫn còn chưa xác định. Em đến cho anh xem trước kịch bản, ngày khác lại đi gặp đạo diễn Trần bàn chuyện."
Bùi Danh Chính cau mày, không chắc chắn nói: "Chắc sẽ không phải là vị kia nhà cậu chứ?"
Vừa lúc Đường Nhật Khanh bưng trà qua. Bùi Duy nhìn thấy cô, sắc mặt càng trầm hơn: "Bây giờ điều chúng ta xem xét là bộ điện ảnh này có đáng giá đầu tư không. Anh thấy đúng không?"
Bùi Danh Chính thấy giọng điệu Bùi Duy cương quyết hơn, thì giọng anh cũng lạnh hơn vài phần: "Nam nữ chính rất quan trọng. Nếu như là Chương Tú Tú thì không cần phải bàn nữa."
Bùi Duy vừa nghe thấy thì tức khắc nổi giận: "Anh có ý gì hả?"
Anh rõ ràng biết Chương Tú Tú là người phụ nữ của anh ta vậy mà vẫn nói như vậy trước mặt anh ta. Đây không phải là vả mặt anh ta sao!
Thấy Bùi Duy tức giận, sắc mặt Bùi Danh Chính vẫn như thường. Anh tiện tay cầm kịch bản trên bàn trà, mở miệng gọi Đường Nhật Khanh đang muốn lui ra lại: "Đường Nhật Khanh, cô qua đây."
Giọng nói mặc dù không phải rất dịu dàng nhưng so với ngữ điệu của Bùi Duy thì tốt hơn nhiều. Đường Nhật Khanh dừng bước chân, quay người vòng lại.
"Tổng giám đốc Bùi có gì dặn dò sao?"
Bùi Danh Chính đưa qua: "Cô xem thử cái này."
Lúc Đường Nhật Khanh nhận lấy thì cảm thấy ánh mắt của Bùi Duy đang dừng ở người cô. Cô lật xem rồi trả lời một cách khách quan: "Kịch bản thuộc đề tài tươi mới nghệ thuật. Tôi cho rằng độ bao phủ khán giả của dạng điện này có hạn. Nhưng vài năm gần đây cũng có vài bộ phim thuộc thể loại này khá thành công. Nếu như quay phim có thể cảm động người khác thì chắc khá tốt. Còn về việc đầu tư điện ảnh, tôi không hiểu rõ phương diện này nên cũng không thể phán đoán vé bán sẽ như thế nào."
Bùi Dương Chính hỏi tiếp: "Nếu như cô đi rạp chiếu phim thì sẽ chọn xem bộ phim này chứ?"
Đường Nhật Khanh cười, thành thật trả lời: "Chắc sẽ không."
Từ sau khi chứng kiến hiện thực cuộc sống tàn khốc thì cô không hề hứng thú với loại phim điện ảnh nghệ thuật như này.
Rõ ràng cảm giác được ánh mắt Bùi Duy nhìn cô không đúng, Đường Nhật Khang lại nói tiếp: "Loại phim điện này, nếu như lên rạp vào khoảng lễ tình nhân thì vé bán chắc sẽ càng tốt hơn."
Bùi Danh Chính gật đầu, nhận lại quyển kịch bản rồi lạnh nhạt nói: "Cô đi làm việc đi."
Những lời Đường Nhật Khanh nói đều là trả lời một cách rất khánh quan, Bùi Dương Chính cũng rất tán thành. Với hạng mục đầu tư mà anh cho rằng bình thường không có ý tưởng đột phá thì thường chọn con đường an toàn.
Sau khi Đường Nhật Khanh ra ngoài thì Bùi Duy cuối cùng cũng không nhịn được nữa nói: "Tôi thấy bộ điện ảnh nếu như lên rạp thì vé bán chắc khá tốt. Nửa năm gần đây không có loại điện ảnh này công chiếu nên đây là một cơ hội tốt."
"Phải không?" Bùi Danh Chính cười nhẹ, đáy mắt xẹt qua tia trào phúng: "Nửa năm trước không có, nhưng nửa năm sau thì sao? Nếu như liên tiếp vài bộ điện ảnh cùng đề tài như vậy công chiếu thì cậu thấy phần thắng của cậu là bao nhiêu?"
Bùi Duy thoáng cạn lời, nhưng vẫn không chịu thua, vươn tay cầm quyển kịch bản lên: "Mỗi hạng mục tôi xem trọng anh đều coi thường! Tổng giám đốc Bùi, anh dám nói không phải anh cố ý bắt lỗi chứ!"
Bùi Danh Chính nghe vậy thì híp mắt, vẻ mặt cũng lạnh hơn: "Bùi Duy, tôi đây là đang chịu trách nhiệm với nhà họ Bùi. Nếu như hạng mục của cậu đủ tốt thì tôi sẽ không nói nhiều một câu. Nhưng cậu tự mình không có chí tiến thủ, tôi cũng không thể mở to mắt nhìn cậu đập bảng hiệu của nhà họ Bùi!"
Bùi Duy nắm chặt tay, cuối cùng cũng không nói nửa câu. Anh ta bước nhanh chân ra ngoài.
Lần này vậy mà anh ta muốn đối chọi với Bùi Danh Chính! Anh không đồng ý, vậy anh ta tìm cách khác!
Sau khi công việc chạy vặt được Bùi Danh Chính giao cho Hồ Nguyệt Như thì Đường Nhật Khanh rảnh rỗi vô cùng. Cô ở phòng làm việc nghe điện thoạt, sắp xếp tư liệu thì không lâu sau đã cảm thấy chán.
Cô vừa thấy chán thì không ngờ rằng có điện thoại gọi tới. Số điện thoại là số nội bộ của công ty, Đường Nhật Khanh vội vàng nghe máy.
"Alo, thư ký Đường, tôi là thư ký An Nhu của phó tổng giám đốc Phương."
Ấn tượng của Đường Nhật Khanh với An Nhu khá tốt nên vội vàng cười hỏi lại: "Thư ký An, có chuyện gì sao?"
"Không biết bây giờ cô có bận không, tôi có chuyện này muốn nhờ cô giúp."
"Cô nói đi."
Chỗ cần đồng nghiệp trong cùng công ty giúp đỡ lẫn nhau không ít. Lần này người khác cần cô giúp đỡ, lần sau cô tìm người khác giúp đỡ thì cũng dễ mở miệng nhờ.
"Là như thế này. Tôi biết tiếng Đức của cô khá tốt, lần này tôi nhận được một phần văn kiện do một công ty hợp tác ở nước Đức gửi tới. Tôi lên mạng dùng phần mềm phiên dịch thì phát hiện có nhiều từ chuyên ngành phiên dịch trên mạng không được chuẩn. Cô xem cô có thể dành thời gian giúp tôi xem không?"
Đường Nhật Khang do dự một lúc, trong chốc lát không biết nên làm thế nào. Nhưng nhớ lại lần trước vì cô tự mình làm chủ mà gây ra xui sẻo thì khó tránh khỏi có hơi thiếu tự tin.
"Được thì được. Song lần này có thể phải đi hỏi ý kiến của tổng giám đốc Bùi của chúng tôi."
Giọng điệu An Như mềm nhẹ: "Đây là đương nhiên. Vậy cô đi hỏi tổng giám đốc Bùi trước, xem ngài ấy nói thế nào. Tôi đợi điện thoại của cô."
"Được."
Sau khi cúp máy thì trong lòng Đường Nhật Khang có chút thấp thỏm, chuyện lần này cô rất muốn giúp. Dù sao thì con người An Nhu không tồi, song qua hỏi Bùi Danh Chính về chuyện này thì không biết anh có đồng ý không.
Đường Nhật Khang nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn đứng dậy đến phòng làm việc bên cạnh gõ cửa. Sau khi vào phòng làm việc, Bùi Danh Chính vừa thấy là cô thì hỏi: "Có chuyện gì?"
"Vừa này thư ký An Nhu của phó tổng giám đốc Phương gọi điện cho tôi, muốn nhờ tôi giúp phiên dịch một bản văn kiện tiếng Đức. Tôi đến để hỏi ý kiến của anh."
Bùi Danh Chính vừa nghe thì động tác thoáng dừng lại, cau mày suy tư, không có trả lời ngay.
Lần trước vì giúp đỡ mà cô phạm sai lầm, bị Phương Vĩnh Thành phạt một trận. Lần này thế mà vẫn dám tìm Đường Nhật Khanh giúp đỡ.
Mặc dù nói là An Nhu tìm Đường Nhật Khanh, nhưng Phương Vĩnh Thành chắc chắn cũng biết. Trong lòng ông ta không biết đang suy tính gì, anh trong chốc lát cũng không rõ.
Truyện convert hay : Ta Ngốc Bạch Ngọt Lão Bà