Từ ngày Bạch Sướng gặp nhóc Omega liền luôn cảm thấy mất tự nhiên trong lòng.
Nhóc Omega gầy yếu, ôm vào lòng thấy nhẹ hơn Thẩm Mộ Bạch thật nhiều, đôi mắt vừa khóc nhìn như một chú nai con.
Sao một đứa bé đáng thương như vậy mà mãi không có ai thương.
Cậu trằn trọc trên giường nhưng vẫn không biết cuối cùng mình phải làm thế nào.
Có nhận nuôi nó không nhỉ?
Nếu như vậy thì Thẩm Minh Húc và Thẩm Mộ Bạch sẽ nghĩ thế nào.
Bạch Sướng thở dài, sau đó vẫn quyết định mở cuộc họp gia đình khẩn cấp.
Thẩm Mộ Bạch cầm dĩa ăn trái cây trong đ ĩa, nghe ba và cha nó ngồi bên cạnh thảo luận chuyện gì đó.
“Thẩm Mộ Bạch.” Thẩm Minh Húc chợt gọi.
Nó bị giật mình, trái cây tay văng ra ngoài.
Thẩm Minh Húc thấy phản ứng của nó hơi buồn cười.
Anh nhặt dĩa ăn để lên bàn, “Con căng thẳng thế làm gì?”
Thẩm Mộ Bạch ấp úng, mãi không nói được một câu hoàn chỉnh: “Con, con sợ.”
Nó nghe thấy hai người nói gì mà “Nhận nuôi, “Omega”…
Thẩm Mộ Bạch tưởng hai ông ba mình không hài lòng nó là một Alpha nên muốn tìm một đứa bé khác.
Bạch Sướng nghe nó nói vậy hơi dở khóc dở cười, “Sao thế được, chúng ta yêu con mà.”
Sau đó cậu ôm nhóc con nhà mình lên, “Ba muốn nhận nuôi bạn Omega của con.”
“Thần Ngự á?” Thẩm Mộ Bạch nghe Bạch Sướng nói vậy, mắt sáng lên, “Thật hả? Ba.”
“Mai ba và cha con sẽ đón cậu ấy về được không, Thần Ngự ở chỗ, ở chỗ đó cũng không tốt lắm.”
“Lúc trước cậu ấy ăn bánh mì đã lén kể cho con nghe, bảo cậu ấy ở chỗ đó ngay cả cơm cũng không được ăn no cơ.” Thẩm Mộ Bạch kể.
Hai chồng chồng nghe được lời nó nói, trong lòng hơi khó chịu, nhưng chẳng thể lập tức mang người về nhà, thủ tục vẫn phải hoàn thành.
“Đợi mấy hôm nữa là Thần Ngự có thể tới nhà chúng ta rồi.” Bạch Sướng xoa đầu con trai, “Đến lúc đó nhớ phải đối tốt với bạn đấy nhé, không được bắt nạt bạn, biết chưa?”
“Thần Ngự thấp hơn con, gầy hơn con, còn là một Omega, con phải là Alpha bảo vệ bạn đấy nhé.”
Thẩm Mộ Bạch lắc chân rơi vào trầm tư, sau đó dứt khoát đồng ý.
“Dạ!”
Hai tuần sau, Thần Ngự đến nhà họ Thẩm.
Lúc vào, nhóc Omega hơi hồi hộp.
Nó nắm chặt tay Thẩm Mộ Bạch không chịu buông.
Thẩm Mộ Bạch dắt Thần Ngự vào phòng khách.
Sau đó đặt ba lô nhỏ của cậu lên sô pha.
“Thần Ngự, cậu đừng căng thẳng.” Nó an ủi bạn mình, “Sau này đây cũng chính là nhà của cậu, ba của tớ cũng là ba của cậu.”
“Sau này không chỉ có tớ bảo vệ cậu thôi đâu, còn cả họ nữa á.”
Lúc Thần Ngự nhìn thấy Bạch Sướng và Thẩm Minh Húc vẫn còn hơi lo lắng.
Lần đầu tiên vào nhà họ Thẩm, hai người lớn đều cố tình ra ngoài để Thẩm Mộ Bạch dắt nó đi làm quen với tình hình trong nhà.
Đối với Thần Ngự mà nói, mọi thứ trong nhà đều xa lạ, chỉ có Thẩm Mộ Bạch là người nó quen thuộc nhất.
Cũng may khả năng thích nghi của Thần Ngự tốt, rất nhanh đã thích nghi với gia đình này.
Bạch Sướng cũng thở phào nhẹ nhõm khi Thần Ngự đã hoà nhập vào cuộc sống của bọn cậu.
Tối, Bạch Sướng và Thẩm Minh Húc trước khi đi ngủ.
Cậu ôm eo Thẩm Minh Húc, “Cảm ơn anh.”
Thẩm Minh Húc vỗ nhẹ vai cậu, “Sao vậy?”
“Cảm ơn anh và Mộ Bạch đồng ý để em nhận nuôi Thần Ngự.
Em không muốn Thần Ngự chịu khổ trong trại trẻ mồ côi.
Em cũng từ đó ra nên biết rõ trong đó khổ thế nào.” Cậu bảo, “Cảm ơn ông Thẩm năm đó chịu đưa em ra khỏi đó, tuy mục đích chưa hẳn là tốt.”
“Nhưng cuối cùng chúng ta vẫn ở bên nhau.” Bạch Sướng nở nụ cười.
“Tôi vẫn luôn nghĩ mình là một người bất hạnh, sinh ra đã bị bỏ rơi, không có ba mẹ, gia đình.
Nhưng tôi cũng nghĩ mình là người may mắn, có thể gặp được Thẩm Minh Húc, có Thẩm Mộ Bạch, cuối cùng còn cả Thần Ngự.”
“Tất cả, đều là người tôi yêu.”
“Giây phút anh ấy bước vào cuộc sống của tôi, tôi đã không còn cô đơn nữa, đồng thời cũng có tất cả.”
Bạch Sướng viết trong nhật ký.
________________________
Edit + Beta: Chan + Yan.