Đương nhiên Bạch Sướng không biết mình đã nổi tiếng khắp nhóm bạn bè của Thẩm Minh Húc hết lần này đến lần khác.
Tuy cậu nhận ra sự hiếu kỳ trong mắt những người kia nhưng chẳng nghĩ xa rốt cuộc vì lý do gì.
“Cảm ơn cuộc gọi của mọi người.” Dứt lời liền đỡ Thẩm Minh Húc ra ngoài.
Thẩm Minh Húc cao hơn Bạch Sướng cả một cái đầu.
Bạch Sướng khó mà dìu anh đi một mình được.
Vì vậy một Alpha tiến tới đỡ tay còn lại của Thẩm Minh Húc.
“Cảm ơn.” Bạch Sướng nói với Alpha kia.
Alpha cười cười với Bạch Sướng, “Khỏi cần.”
À, đây là người gọi điện cho mình.
Xe dừng cách cửa quán bar một đoạn.
Hai người đỡ Thẩm Minh Húc say ngật ngưỡng.
“Sao cậu lại kết hôn với Thẩm Minh Húc?” Alpha mở miệng hỏi.
Bạch Sướng nghi hoặc nhìn Alpha chẳng đáp lời.
Dường như Alpha nhìn thấu sự khó hiểu của Bạch Sướng nên mở miệng giải thích: “Thẩm Minh Húc nổi tiếng không thích Omega.
Cậu ta chỉ giao du với Beta hoặc Alpha.”
“Từ sau khi kết hôn, Thẩm Minh Húc không hề ra ngoài chơi nên tất cả mọi người đều bảo cậu ta bị vợ quản nghiêm.”
“Mọi người đều không ngờ cậu ta sẽ lấy Omega, càng không ngờ Omega của cậu ta lại trông… Ôn hoà như thế.”
“Chúng tôi đều nghĩ rằng phải là một Omega mạnh bạo mới có thể khiến Thẩm Minh Húc bị quản nghiêm được.”
Bạch Sướng bỗng cắt ngang lời Alpha, “Tại sao Thẩm Minh Húc không giao du với Omega?”
Alpha ngẩn người, sau đó rằng, “Bọn tôi cũng không rõ lắm, chắc là bởi mối tình đầu của cậu ta là… Beta?”
Bạch Sướng không ngờ chỉ đi nhận Thẩm Minh Húc về thôi mà có thể đào được cả lịch sử tình trường của anh.
Nhưng Bạch Sướng không bày tỏ cảm xúc gì, nghe xong chỉ lạnh nhạt nói một lời cảm ơn rồi mang Thẩm Minh Húc đi.
Bạch Sướng không bận tâm những chuyện hư hỏng trước kia của Thẩm Minh Húc nhưng cậu cũng chẳng muốn dây dưa không rõ ràng với Thẩm Minh Húc.
Nếu hai người đã lấy nhau rồi thì phải sống chung cho đàng hoàng.
Chờ tới khi mang được Thẩm Minh Húc về nhà, Bạch Sướng đã mệt đến thở không ra hơi.
Bạch Sướng nhìn Alpha nằm ngủ say như heo chết trên giường, bỗng phát cáu.
Cái đồ khốn nạn này, đã chê Omega rồi còn để cậu phải đi đón anh.
Vừa lầu bầu vừa cầm khăn ấm lau mặt cho Thẩm Minh Húc.
Rất gợi đòn, Bạch Sướng càng nghĩ càng giận.
“Anh ta không thích mình, sao mình phải chăm sóc anh ta, còn phải lau người cho nữa.”
“Đã chê Omega rồi mà còn ngày nào cũng ở chung với mình.”
Bạch Sướng càng nghĩ càng sôi máu.
Vì vậy vứt luôn khăn nóng lên mặt Thẩm Minh Húc.
Thẩm Minh Húc bị nóng kêu “Ui” một tiếng.
Bạch Sướng hớt hải lấy khăn ra.
Vừa bỏ khăn xuống đã thấy gương mặt Alpha hơi đỏ lên.
Vì vậy Bạch Sướng lại vội vàng lấy khăn mặt lạnh hơn một chút nhẹ nhàng lau cho anh.
Bắt nạt thì chính mình lại đau lòng.
Vậy phải làm sao bây giờ.
Bạch Sướng thở dài một hơi, dọn dẹp Thẩm Minh Húc xong mới trở về phòng.
Lúc Thẩm Minh Húc tỉnh lại, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, khác hoàn toàn những lần say rượu khi xưa.
Mỗi lần anh ra ngoài uống rượu về nhà đều là ngả đầu ra đã ngủ.
Sáng hôm sau ngủ dậy, toàn thân hôi rình, quan trọng nhất là khó chịu, như bị ai đánh.
Thẩm Minh Húc nghĩ có lẽ là cậu Omega lau người cho mình.
Ài, có vợ ở nhà thật là tốt.
Lần này Thẩm Minh Húc nếm được trái ngọt nên bắt đầu chạy ra ngoài.
Số lần đi nhậu dần tăng lên.
Đôi khi anh sẽ báo với Bạch Sướng, nhưng cũng có khi đi luôn chẳng báo.
Ban đầu Bạch Sướng còn nhẫn nhịn chăm sóc Thẩm Minh Húc nhưng càng ngày càng thấy phiền.
Dựa vào đâu chứ? Cậu là giúp việc miễn phí chắc?
_____________
Thẩm Minh Húc: Có vợ thật là tốt..