Biểu cảm Dụ Thân lạnh xuống.
Cậu ta không ngờ thái độ của Omega này sẽ là như vậy.
Cậu ta là người tình trước của Thẩm Minh Húc, Omega này là vợ Thẩm Minh Húc, không thể nào không biết được.
Cậu ta vốn định ra oai với Omega này một chút nhưng lại bị thái độ thờ ơ của Omega làm nổi giận.
Ánh mắt Dụ Thân xoay chuyển.
Sau đó, cậu ta nâng ly rượu đứng dậy.
“Ối!” Theo một tiếng thét chói tai.
Dụ Thân ở trước mặt Bạch Sướng biểu diễn một cú ngã trên đất bằng hoàn mỹ.
Rượu trên tay Dụ Thân đổ hết lên người Bạch Sướng, tí tách nhỏ xuống từ trên mái tóc.
Bộ vest Thẩm Minh Húc chọn cho cậu cũng bị làm ướt sũng.
Dụ Thân nước mắt lưng tròng, giọng uất ức, “Anh, sao anh lại đẩy em.”
“Em cũng chỉ nhắc vài câu cậu chủ Thẩm trước mặt anh thôi mà, tội gì anh phải làm khó em.”
“Em chỉ là một Beta bình thường, đâu có uy hiếp anh được.”
Bạch Sướng vẫn đang ngồi trên sô pha.
Cậu nâng ly rượu của mình, mắt nhìn xuống Beta trên đất.
Mọi người xung quanh đều bị thu hút bởi lời Dụ Thân nên đổ dồn ánh mắt sang hai người họ.
Có người mở miệng “khuyên bảo” Bạch Sướng, “Cậu Thẩm, hà tất gì cậu phải làm khó một Beta.”
“Cậu chủ Thẩm từng bao dưỡng chẳng ít Beta, cậu như vậy chẳng lẽ muốn đến trả thù từng người từng người một ư.” Trong giọng vị khách ẩn chứa giễu cợt, hồ như đang nhạo báng Bạch Sướng bụng dạ hẹp hòi.
“Cậu là mợ chủ nhà họ Thẩm, hành vi như vậy không thích hợp lắm đâu.” Một người khác tận tình khuyên nhủ mà nói.
Bọn họ chẳng quan tâm chân tướng mọi chuyện đến cùng ra sao.
Họ chỉ muốn xem trò cười của mợ chủ nhà họ Thẩm thôi.
Nếu như Thẩm Minh Húc biết Omega anh cưới là một người như vậy, sẽ không nổi giận sao.
Bạch Sướng nghe người xung quanh trái một câu phải một câu, lại liếc Beta trên đất.
“Thật vô nghĩa.” Bạch Sướng nghĩ.
Cậu còn tưởng là cậu sẽ ở cùng Thẩm Minh Húc cơ đấy.
Chẳng ngờ chưa được bao lâu, Alpha khốn khiếp này đã ném mình ra chỗ khác.
Hiện tại, cậu vướng phải một rắc rối lớn, bên cạnh còn thêm một đám quạ đen lải nha lải nhải.
Phiền chết mất.
Cậu phải đi thôi.
Vì vậy Bạch Sướng nhấp một ngụm rượu trên tay rồi đứng dậy rời đi.
Suốt cả quá trình, Bạch Sướng chẳng nói một lời, cũng chẳng buồn phản ứng đám quạ đen quái gở đáng ghét kia.
Cậu cũng chẳng muốn quan tâm rốt cuộc Thẩm Minh Húc lăn đi đâu rồi.
Muốn đi đâu thì đi.
Thẩm Minh Húc và những kẻ này đều phiền như nhau.
Bên này, Bạch Sướng tiêu sái bỏ đi, để lại Dụ Thân và mọi người không biết làm sao.
Bên kia, Thẩm Minh Húc khó khăn lắm mới thoát khỏi đối tác nhiều lời.
Thẩm Minh Húc phiền chết mà vẫn phải nghe đối tác nói bạn đời của anh ta tốt thế nào.
Nhưng Alpha này là đối tác của anh, nói trắng ra thì chính là nhà đầu tư.
Thẩm Minh Húc chỉ đành thê thảm lắng nghe.
Không chỉ nghe mà biểu cảm còn phải tỏ ra tán thành ngưỡng mộ.
Đợi tới khi bạn đời của đối tác của anh nổi giận đùng đùng lôi người đi thì anh mới lấy lại được sự tự do của mình.
Ngờ đâu khi anh trở lại, Omega nhà mình đã không thấy.
Chỉ thấy một Beta hơi quen mắt vọt tới trước mặt mình, như muốn nhào vào lòng mình.
Điều này làm Thẩm Minh Húc hãi hùng, vội vàng lui về sau, “Cậu xê ra! Không được tới gần tôi!”
“Tôi có gia đình rồi! Vợ tôi còn ở đây đấy! Lăn lăn lăn!”
“Con mẹ nhà cậu! Cậu cút ngay!” Dứt lời liền đẩy Beta này ra.
“Mẹ nó cậu là ai? Dám bắt nạt vợ tôi.”
“Đệt, đợi lát nữa tôi tính sổ với cậu sau.”
“Cậu chết chắc rồi.”
Sau đó vội chạy ra ngoài tìm Bạch Sướng.
Lúc này, sao có thể tìm được người nữa.
Alpha Ngu Ngốc!.