Chàng Dâu Phương Nam Của Ông Chủ Nhỏ Đông Bắc

chương 66: phẫu thuật thành công

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mẹ Triệu tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại: “Con nói gì cơ?”

Triệu Bắc Hành đáp chắc nịch: “Vợ sắp cưới của con là đàn ông, chính là Tiểu Bạch mà hồi tết ba mẹ gặp.”

Ba Triệu và Mẹ Triệu nhìn nhau, đồng thanh nói: “Tiểu Bạch nó chịu con không vậy?”

Triệu Bắc Hành: “…”

Hình như diễn biến sự việc không như anh tưởng?

“Tất nhiên là chịu, nhưng phía ba mẹ bên đó thì con không biết, đợi công việc bớt bớt con qua chào hỏi xem sao.”

Mẹ Triệu gục gặc: “Ừ, thế thì tốt.”

Triệu Bắc Hành: *đầu chạy nhạc nền bạn nhỏ ơi, có phải bạn có nhiều điều muốn hỏi*

Triệu Tân Đài gõ nõ điếu rồi lên tiếng: “Thằng cha thầy bói mù năm xưa đúng là phán như thần bà ha, nói đâu trúng đó.”

Hóa ra Triệu Bắc Hành chỉ biết mỗi hai câu đầu của bài vè, sau đó còn hai câu quan trọng nữa là: hăm hở cưới chàng vợ, tình nên thơ đến cuối đời.

Khi ấy mẹ Triệu cứ tưởng ông cụ trù ẻo con trai mình nên lập tức đuổi người ta đi. Ai ngờ cuối cùng Triệu Bắc Hành đúng là cưới chàng vợ về nhà cho hai ông bà.

“Tiểu Bạch thì mẹ ưng quá rồi. Hồi Tết lúc bây về lại thành phố, trước khi đó nó còn lén để quà lại cho ba mẹ. Trời ơi mẹ bây già cú đế rồi sao mà đeo ba cái dây chuyền đó được?” Mẹ Triệu nói lẫy cho vui, mắt lấp lánh ý cười.

Triệu Bắc Hành tất nhiên cũng nhận ra tâm ý của mẹ, lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Ban đầu anh cứ sợ ba mẹ sẽ không đồng ý nên đã dự trù cả trăm cách để thuyết phục cho cả nhà cùng vui.

Triệu Bắc Lâm ngồi bên cạnh im ru cả buổi, nhìn anh hai bằng vẻ mặt khó nói.

“Dòm tao vậy là ý gì?” Triệu Bắc Hành hỏi.

“Anh với anh Bạch kiểu… kiểu đều là đàn ông với nhau á nên em thấy nó cứ sao sao á.”

“Sao trăng quần què gì nữa, mày ngứa đòn rồi đúng không?” Triệu Bắc Hành trợn mắt quát, Triệu Bắc Lâm quéo càng ngay tắp lự. Đám em út trong nhà đứa nào cũng từng bị Triệu Bắc Hành tẩn cho nên biết sợ anh lắm.

“Không, không có. Ý là em không biết phải gọi anh Bạch là gì, kêu chị dâu thì nó kì.”

“Cứ gọi anh Bạch thôi.”

“Ò cũng tốt, hai anh thấy vui là được rồi.” Đằng nào sau này hai người họ cũng cóc quan tâm.

“Tao nói rồi đó, vụ này là anh mày đầu têu, Tiểu Bạch ngây thơ nên bị tao dụ khị thôi. Mốt mà mày dám dòm Tiểu Bạch soi mói là tao đánh chết nghe chưa.” Triệu Bắc Hành vung tay lên dọa, báo hại Triệu Bắc Lâm run rẩy gật đầu vâng dạ.

Ahuhu ám ảnh tuổi thơ của nó lại về rồi nè.

“Thôi thôi, hở tí là bắt nạt thằng em mày. Rồi chuyện nó với Phùng Nhạn con biết chưa?” Mẹ Triệu hỏi.

“Biết, con nhỏ tốt tính mà võ công cao nha.”

Mẹ Triệu cười bảo: “Vậy thì hay rồi, hung dữ tí mới không bị thiên hạ bắt nạt.”

“Đợt trước vợ chồng nhà cha Vương lên thành phố tìm Nhị Bảo, thấy chị dâu nó cũng làm trong vựa trái cây của con thì nhảy xồ vào định đánh. Tụi con toàn đàn ông con trai sao mà dám ra can Lý Xuân Mai, thế là Phùng Nhạn nhào ra, mém tí là xé luôn áo bả.”

“Quá trời cái nết rồi, con mén này dữ vậy, lỡ thằng Lâm lấy về chắc bị nó chửi trên đầu chửi xuống quá?” Mẹ Triệu vỗ đùi đen đét, miệng cười toe toét cứ như thể bà đang thật sự là cho Triệu Bắc Lâm vậy.

Đanh đá thế mới phải, hôm nay con mụ già kia tí thì cho mình ăn chưởng rồi.

“Mẹ… Cổ có chửi con cũng thích nghe nữa.” Triệu Bắc Lâm rụt cổ, cười ngu ngơ đáp.

Triệu Bắc Hành cạn lời nhìn thằng em trai của mình. Ba Triệu nhìn hai đứa con mà bật cười, đúng là cha mẹ sinh con trời sinh tính, không đứa nào giống đứa nào.

“Cũng trễ rồi, đi ngủ hết đi. Mai còn ra công an nhập tịch cho Hoan Hoan nữa, thằng Hành đặt tên cho con xong chưa? Hay nhờ ông cậu ba mày đặt cho, ổng là bí thư xã, cũng có tí học thức trong đầu.”

“Con đặt xong rồi.”

“Tên gì vậy?” Cả ba người cùng hỏi, ai cũng sợ thành phần thất học như Triệu Bắc Hành lại đặt tên con thành chó mèo gà vịt gì đó.

Hiếm khi thấy Triệu Bắc Hành lại thẹn thùng thế này, anh quay đi chỗ khác: “Không nói đâu.”

“Cái thằng ích kỉ này!” Mẹ Triệu vừa mắng vừa xoa đầu Hoan Hoan. Kệ cho nó đặt, tên xấu thì bà quyết không nghe theo thôi.

Triệu Bắc Hành về phòng, hí hửng lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Chỉ, nhưng chưa kịp kết nối anh đã ngắt máy.

Cứ từ từ rồi nói sau, phải để Bạch Chỉ bất ngờ chứ. Cầu hôn cầu hiếc thì cũng phải có nhẫn có hoa y như trên tivi hê hê hê hê~

Ban nãy anh còn dám cười Triệu Bắc Lâm yêu vào lú hết cả đầu, giờ bản thân nằm trên giường cười ngu cũng có khác gì đâu.

***

“Đừng lo, tiêm thuốc mê rồi là ông không thấy đau.”

“Bác sĩ người ta phẫu thuật biết bao nhiêu lần rồi, ca này dễ như trở bàn tay ấy mà.”

“Đợi ông xuất viện rồi mình đi Lhasa chơi ông nhé.”

Bạch Đức Ý ngắt lời vợ: “Thôi xin, bà nói cứ như thể lần cuối gặp nhau ấy, làm tôi cũng thấy lo theo.”

Tưởng Lệ Bình lập tức nín thinh, chỉ siết chặt tay ông.

Không lo mới là lạ đấy, hai vợ chồng kết hôn từ năm 93, tính ra tới giờ cũng gần 30 năm… Ngần ấy thời gian bên nhau, lúc còn trẻ chưa biết trân trọng, giờ già rồi mới thấy đôi bên quan trọng ra sao, chỉ cầu mong người thương luôn mạnh khỏe là thấy vui rồi.

“Bà đó, cứ lo mãi cho tôi làm gì, lo cho mình đi kìa. Mấy nay ăn không ngon ngủ không yên, huyết áp lại tăng nữa chứ gì?” Bạch Đức Ý vuốt tay bà.

Khóe mắt Tưởng Lệ Bình ửng đỏ, lòng bà đau xót thốt chẳng nên lời, chỉ sợ vừa mở miệng ra đã òa khóc. Bạch Chỉ mít ướt cũng do di truyền tính cách này từ mẹ, mức độ dễ khóc còn hơn cả Tưởng Lệ Bình lúc trẻ.

“Nín đi, khóc nữa người ta cười vào mặt cho.” Bạch Đức Ý ra hiệu bằng ánh mắt rằng ông cụ chung phòng đang ngồi nhìn hai vợ chồng sướt ma sướt mướt.

Tưởng Lệ Bình lau nước mắt dặn dò: “Ông phải nhanh khỏe lại đấy, không thì lấy ai đi chợ sớm mua đồ cho tôi làm cơm nữa.”

Bạch Đức Ý cũng rưng rưng, quay sang nói với Bạch Chỉ: “Đấy nhìn mẹ con xem, bắt nạt bố suốt.”

Bạch Chỉ cười đáp: “Cũng vì bố thương mẹ nên mới chịu cho mẹ bắt nạt mà.”

Bạch Đức Ý đỏ mặt, có bao giờ ông tự nói ra mấy lời sến súa này được đâu: “Thôi thôi, tuổi này rồi còn yêu với chả đương gì nữa.”

Tưởng Lệ Bình dở khóc dở cưới đánh yêu chồng một cái.

“Bé Điệu này, có chuyện bố giấu mãi trong lòng bấy lâu.”

Thấy bố đột nhiên nhắc tên mình, Bạch Chỉ lo lắng bước lại gần, hai tay chắp sau lưng như học sinh tiểu học làm chuyện sai trái bị trách phạt.

Bạch Đức Ý thở dài: “Hồi đó con bảo mình thích đàn ông, bố… bố bảo thủ nên không hiểu được, toàn nói ra những lời làm tổn thương con.”

“K-không sao ạ.” Bạch Chỉ bối rối.

“Mấy năm nay sống tự lập con cũng khổ lắm phải không?”

“…” Bao ấm ức bỗng như trào dâng, Bạch Chỉ khóc nức nở, lắc đầu nguầy nguậy.

Bạch Đức Ý kéo hai tay mà Bạch Chỉ đang giấu sau lưng ra: “Con đó, từ nhỏ đã thích phản nghịch, bố thì lại nghiêm khắc quá, dần dà quan hệ hai bố con chẳng đi tới đâu. Nhưng mà con phải nhớ, bố cũng như mẹ con mà thôi, lúc nào cũng mong con sống hạnh phúc vui vẻ.”

Bạch Chỉ sững người nhìn bố, ông gật đầu bảo: “Nếu thằng bé kia tốt tính thật, vậy bảo nó hôm nào ghé nhà mình chơi, cũng phải gặp bố mẹ bên đây chứ.”

Bạch Chỉ gật đầu lia lịa, nước mắt tuôn như mưa.

Bác sĩ xuất hiện, mấy cô y tá đẩy Bạch Đức Ý vào phòng mổ tiến hành gây mê, bắt đầu quá trình phẫu thuật. Bạch Chỉ ngó đồng hồ, đang là 10 giờ sáng, phẫu thuật mất phải tầm hai tiếng rưỡi. Hai mẹ con đứng nắm tay bên ngoài phòng mổ, lòng lo lắng khôn nguôi.

Tưởng Lệ Bình bỗng thấy hơi sợ: “Bé Điệu, có khi nào bố con sẽ…”

“Mẹ đừng nghĩ vậy, không có chuyện đó đâu.” Để bà không phải suy nghĩ lung tung nữa, Bạch Chỉ bèn ôm vai mẹ: “Con kể mẹ nghe mấy chuyện xảy ra ở Đông Bắc nhé?”

Mẹ Bạch gật đầu, bị con trai kéo ra ghế ngồi.

“Con gạt mẹ đấy, thật ra con chia tay Trần Hạo vì anh ta ngoại tình.”

“Mẹ biết, Trần Hạo có gọi điện cho mẹ, bảo là nó có lỗi với con.”

Bạch Chỉ cười nhạt: “Lúc đó trời đất quanh con như sụp đổ, con chọn bừa một vé máy bay rồi bay đến Bạch Thành ở Cát Lâm.” Cậu chọn Bạch Thành vì nó có chữ Bạch như trong tên cậu. Khi ấy Bạch Chỉ đang lạc lối bỗng cảm thấy, có lẽ đây chính là nơi để mình trở về.

Mẹ Bạch siết chặt tay cậu: “Sao con khờ quá vậy, không có thằng Hạo thì còn bố mẹ đây cơ mà, sao không về nhà?”

“Con sợ mang nhục, sợ bố mẹ cười vào mặt con.”

Mẹ Bạch bực mình cấu tay con trai một phát, thấy chưa hả giận bà lại vỗ bốp thêm một cái vào lưng Bạch Chỉ: “Càng lớn càng không biết nghe lời.”

Bạch Chỉ nhún vai, làm mặt ngây thơ vô số tội: “Xuống máy bay phát con tưởng chết cóng luôn rồi, tận âm 20 độ.”

“Ừ ừ, mẹ nghe người ta bảo cóng rụng cả tai luôn đấy.”

Dường như Bạch Chỉ chợt nhớ tới chuyện gì, cậu cười tiếp lời: “Bạch Thành đúng là hơi lạc hậu mẹ ạ, ra tới sân bay con gọi taxi cũng không có, đành kéo vali đi bộ hơn mười phút. Đang lúc con chịu lạnh hết nổi thì thấy trên cột điện ven đường có tờ thông báo tuyển nhân công, thế là con gọi thử.”

Và kể từ đó, duyên trời run rủi kéo cậu và Triệu Bắc Hành đến gần với nhau hơn.

“Hả, vậy cái công ty con nói mẹ hồi tết chính là vựa trái cây nhỏ đó sao?” Mẹ Bạch kinh ngạc.

“Giờ thì hết nhỏ rồi mẹ ạ. Mới đợt rồi anh Hành giành được một dự án xóa đói giảm nghèo trọng điểm của chính phủ, sắp xây một chợ đầu mối với quy mô cực lớn. Con tin là tương lai anh ấy sẽ càng rộng mở.”

Nhìn vẻ mong đợi trong mắt con trai, Mẹ Bạch cũng vui lây: “Thế thì tốt quá.”

“À đúng rồi, vụ hồ tiên con nói là thật hay giả đấy?” Người có tuổi ai cũng thích tò mò về những chuyện mê tín dị đoan, Mẹ Bạch cũng không ngoại lệ, bà liên tục hỏi Bạch Chỉ.

“Con cũng không biết nữa, nhưng mà lúc đó hai đứa sợ lắm ạ. Trên đường về con còn té trật chân, anh Hành phải cõng con về.”

Mẹ Bạch lại vỗ lưng cậu: “Thằng cu kia khỏe thế nhỉ?”

“Không những khỏe mà anh ấy còn…” Bạch Chỉ đỏ mặt không dám nghĩ tiếp, “Tổ tiên nhà anh Hành là tướng quân chuyên ra trận đánh giặc, chắc nhờ gen di truyền nên ảnh vừa to vừa cao vừa khỏe, trước kia mọi việc trong tiệm đều một mình anh Hành cáng đáng.”

“Chà… Thế nhỡ sau này hai đứa cãi nhau, nó có đánh con không?” Tưởng Lệ Bình nghe đồn con trai Đông Bắc nóng tính lắm, hở tí là đánh vợ, bà hơi lo cho Bạch Chỉ.

“Không có đâu, anh Hành hiền lắm. Từ hồi quen nhau đến giờ con chưa từng thấy ảnh đánh ai cả, đi với con thì toàn con đánh ảnh thôi. Anh Hành bảo con bé xíu à, đẩy một phát là ngã lăn tèo nên không nỡ làm đau con.” Bạch Chỉ cười bảo.

“May quá may quá. Chừng nào bố con khỏe rồi, nhà mình cũng ra đó chơi. Bố mẹ ngần này tuổi còn chưa biết cảnh tuyết rơi ở phương Bắc là như thế nào.”

“Tuyết là thứ đẹp đẽ và tuyệt diệu nhất trên thế giới này đó mẹ~” Bạch Chỉ cười cong cong mi mắt.

Tuyết trắng tinh khôi khỏa lấp mọi thứ, sau khi tan chảy rồi lại hóa thành nước nuôi dưỡng đất đai. Khi những bông tuyết tung bay, đất trời dường như hòa thành một sắc trắng.

Đèn báo phòng mổ “ting” một tiếng rồi vụt tắt, hai mẹ con cùng đứng dậy, tim như treo trên cuống họng.

Bác sĩ phẫu thuật chính mở cửa bước ra, tháo khẩu trang xuống. Bạch Chỉ và mẹ còn chưa kịp hỏi gì, ông ấy đã giơ tay lên ra dấu ok. Mẹ Bạch cuối cùng cũng thấy an tâm, vội ôm Bạch Chỉ bật khóc, nước mắt trào ra vì hạnh phúc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio