Chàng Khờ

chương 205: sự lựa chọn của hạ mạt hàn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuối cùng quái nhân lông dài Gia Cát Hùng giết hại sinh linh, làm hại xã hội đã chết.

Rốt cuộc tên ác quỷ mạnh nghịch thiên lại có mình đồng da sắt này cũng đã bị diệt trừ rồi. Ông ta đã chết, thất khiếu chảy máu, máu thịt bầy nhầy, xương cốt gân mạch và nội tạng của ông ta đều bị nổ tung, máu chảy ra khắp người, ông ta đã đi chầu ông vãi rồi, không còn làm loạn được nữa. Tên ác quỷ lạm sát người vô tội đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới rồi!

Tất cả mọi người trên cả nước đều kích động và vui mừng, ai cũng phấn khích đến cực điểm, tất cả những cảm xúc căng thẳng, sợ hãi, hoảng loạn, mù mịt đều tan biến cả. Mọi người thật sự được thả lỏng tinh thần. Thế giới này không còn quái vật lông dài nữa, cuối cùng xã hội cũng trở lại yên bình, con người có thể yên tâm mà sống rồi.

Người mang đến thời kì thái bình này cho mọi người là Ngô Thanh Đế.

Ngô Thanh Đế dựa vào thực lực như thần tiên của mình để đánh bại Gia Cát Hùng, rồi giết chết ông ta, giết chết ác quỷ này để trừ hại cho người dân và xã hội, mang lại môi trường an ninh cho người đời. Ông không hổ danh là đại anh hùng, là người vĩ đại nhất.

Chỉ trong chớp mắt, ông đã chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng người dân. Hào quang của ông tỏa sáng cả nước.

Flycam quay đặc tả cho Ngô Thanh Đế.

Ánh mắt tất cả mọi người đều sáng rỡ nhìn chăm chú Ngô Thanh Đế đứng trên đống đổ nát của quảng trường qua màn hình.

Hiện trường hỗn loạn, đầy thi thể và vụn gạch đá, máu chảy thành sông, thảm kinh khủng. Ngô Thanh Đế trở thành Thần Vương duy nhất đứng trên chiến trường hỗn loạn, ông lấy được thắng lợi cuối cùng, cứu chúng sinh, ông được nghìn người kính ngưỡng. Vô số ánh mắt nhìn ông chăm chú, trong ánh mắt họ tràn ngập sự sùng bái và cảm kích nồng đượm.

Ngô Thanh Đế như thần đã chấn động cả nước, vang danh thiên hạ.

Ngô Thiên ở dưới đất cũng nhìn Ngô Thanh Đế chăm chú, ánh mắt phức tạp.

Mục đích ban đầu Ngô Thiên tới đây là để bản thân hắn tỏa sáng, trở nên giống Ngô Thanh Đế, được cả nước kính ngưỡng sùng bái. Nhưng, ý nguyện và thực tế hoàn toàn trái ngược, qua chuyện này hôm nay hắn mới cảm thấy mình chỉ là một hạt cát nhỏ bé. Người mạnh và vĩ đại thực thụ chính là bố hắn – Ngô Thanh Đế. Ngô Thanh Đế đạt được cảnh giới Vũ Thánh, thực lực ngang trời, ông hoàn toàn xứng đáng trở thành anh hùng trong lòng người dân cả nước.

Ngô Thiên tâm phục khẩu phục bố mình, bố giết chết Gia Cát Hùng, Ngô Thiên cũng thật sự thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là, nhớ lại những chuyện trước đây cùng với thảm cảnh hôm nay của mình, trong lòng hắn lại không khỏi ngổn ngang. Ngô Thiên hắn, đến lúc nào mới có thể đạt được cảnh giới như Ngô Thanh Đế?

Ngô Thanh Đế không nán lại quá lâu bên cạnh thi thể Gia Cát Hùng, ông chỉ lướt nhìn rồi giơ tay phải ra khẽ nói: “Huyết Long Đao, trở về!”

Huyết Long Đao trên mặt đất lập tức bay lên trời rồi nhanh chóng bay về tay Ngô Thanh Đế.

Ngô Thanh Đế lấy được Huyết Long Đao thì liền đi tới chỗ Ngô Thiên.

Tới bên cạnh Ngô Thiên, Ngô Thanh Đế không nói không rằng, ôm Ngô Thiên lên rồi chân phải nhẹ điểm xuống đất một cái.

Vù!

Ngô Thanh Đế và Ngô Thiên chợt vụt lên không như ngồi hỏa tiễn, nhanh chóng mất hút khỏi tầm nhìn của mọi người.

Ngày hôm sau, tại Học viện U Minh.

Hạ Mạt Hàn vẫn bị nhốt ở một căn gác xép.

Buổi sáng, Minh Vương bước vào gác xép, lão đi thẳng tới trước Hạ Mạt Hàn rồi nói thẳng: “Thế nào, đã nghĩ kĩ chưa?”

Mấy ngày nay Hạ Mạt Hàn vẫn luôn bị giam ở trong căn gác xép này, cô không bị giày vò thể xác nhưng trong lòng cô đau đớn vô cùng. Nếu có thể, cô thà chết cũng không muốn sống nín nhịn như thế này. Nhưng bây giờ, cô không có quyền chết, Minh Vương lấy mẹ và cả nhà họ Hạ ra uy hiếp cô, để cô phải đồng ý với điều kiện mà cô không thể nào chấp nhận nổi. Cô rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, không vùng vẫy được cũng không thoát được, đau khổ vô cùng.

Một mình bị gò bó ở đây, Hạ Mạt Hàn vừa cô đơn vừa sợ hãi, nhưng càng tuyệt vọng hơn. Đủ loại cảm xúc như đau lòng, tự trách và bi thương cứ quấn lấy cô. Trong ngày cô kết hôn với Nhất Bạch Sơn Tịch đã trải qua bi kịch thảm khốc như từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Cô tận mắt chứng kiến Nhất Bạch Sơn Tịch chết thảm, Ngô Bách Tuế chắc cũng không sống nổi, còn bố của mình thì chết đau đớn trong tay Minh Vương. Tất cả những điều này điều khiến Hạ Mạt Hàn đau đớn không thiết sống, cô bị trói buộc trong một loại cảm xúc nào đó mà cô không thoát ra được, cô sống không bằng chết.

Trong tình cảnh như vậy mà cô còn phải đối diện với sự ép buộc của Minh Vương, tim cô càng đau đớn hơn. Cô không hề ngẩng đầu nhìn Minh Vương, chỉ trầm giọng trả lời: “Tôi nói rồi, tôi không thể đồng ý với ông.”

Minh Vương nghe vậy cũng chẳng tức giận, lão thờ ơ nói: “Không sao, bây giờ cô không đồng ý thì chút nữa cũng đồng ý thôi.”

Dứt lời Minh Vương ra lệnh không hề khách sáo: “Dẫn cô ta tới thao trường.”

Hai người đứng trước cửa phụ trách giám sát Hạ Mạt Hàn nghe lệnh của Minh Vương thì lập tức vào trong áp giải Hạ Mạt Hàn ra ngoài.

Sức Hạ Mạt Hàn trói gà không chặt nên chỉ đành mặc kệ bọn họ đưa mình đi, cuối cùng cô được đưa tới thao trường của Học viện U Minh.

Thao trường này là một mảnh đất rộng lớn bằng phẳng trống trải trong thung lũng, thường ngày học viên của Học viện U Minh đều tập luyện ở đây.

Hạ Mạt Hàn vừa tới thao trường thì ngơ người cả ra, trái tim cô tràn ngập sợ hãi và lo lắng, mắt cô trợn rất to, không thể nào tin nổi. Cô nhìn thấy tất cả người nhà họ Hạ đều bị bắt tới đây, thậm chí mỗi người còn bị trói lên một cây cọc gỗ, hơn nữa bên cạnh mỗi cây cọc gỗ còn có một học viên của Học viện U Minh đứng thẳng tắp, hệt như đao thủ vô tình.

Hoàng Quý Lan bị trói trên cây cọc gỗ gần nhất, bà ta vừa nhìn đã thấy Hạ Mạt Hàn bị áp giải sang đây đã lập tức gào lên: “Tiểu Mạt!”

Giọng của Hoàng Quý Lan nghẹn ngào, nước mắt tuôn ra. Mấy ngày nay, Hoàng Quý Lan cũng như sống trong địa ngục, chồng chết, con gái bị bắt đi, bà ta cảm thấy dường như thế giới này chỉ còn lại một mình bà ta vậy. Mỗi ngày bà ta đều ngập chìm trong đau khổ và lo lắng, mới mấy ngày mà bà ta đã ốm và tiều tụy đi rất nhiều, bây giờ dường như bà ta chẳng còn giống con người nữa.

Hạ Mạt Hàn nhìn thấy mẹ mình trở nên thế này thì tim càng đau đớn hơn, đôi mắt cô đỏ ửng, nhìn chăm chú Hoàng Quý Lan rồi khàn giọng gọi: “Mẹ.”

Hạ Mạt Hàn khó nhọc gọi ra một tiếng rồi lại nhìn những người khác của nhà họ Hạ. Bọn họ ai ai cũng đều nhếch nhác không nỡ nhìn, sắc mặt như tro tàn, ánh mắt đầy khiếp sợ.

Hạ Mạt Hàn khẽ quay đầu nhìn Minh Vương rồi nghiến răng hỏi: “Ông có ý gì?”

Minh Vương thản nhiên, giọng nói lạnh như băng: “Tôi đã nhắc cô từ sớm rồi, nếu cô không đồng ý với điều kiện của tôi thì cả nhà họ Hạ của cô đều phải chết.”

Đương nhiên Hạ Mạt Hàn biết Minh Vương giết người không chớp mắt, lạnh lùng vô tình, người nhà họ Hạ trong mắt lão cũng chỉ bằng con sâu cái kiến. Lão giết người nhà họ Hạ thì cũng chỉ đơn giản như giẫm chết một con kiến mà thôi, lão đã nói ra lời này thì chắc chắn sẽ làm được.

Hạ Mạt Hàn không thể trơ mắt nhìn mẹ và người nhà họ Hạ vô tội chết thảm vì mình. Nhưng nếu muốn cô đồng ý với điều kiện của Minh Vương thì thật sự cô không làm được. Cô đau khổ lưỡng lự, do dự một hồi cô mới khó nhọc nói với Minh Vương: “Ông đừng như thế này có được không?”

Minh Vương lạnh lùng nhìn Hạ Mạt Hàn, giọng điệu không cho phép thương lượng: “Cô chỉ cần nói cho tôi biết, có đồng ý hay không?”

Hạ Mạt Hàn thấy như mình đang bị thứ gì đó vô hình xé nát, một thứ kéo cô về bên trái, một thứ kéo về bên phải, người cô sắp bị xé rách rồi, không thể nào chịu được nữa. Cô rất muốn kết thúc nhanh loại đau khổ khốn khó này, nhưng quyết định này quá khó rồi, sao cô có thể dễ dàng hạ quyết tâm được.

Hạ Mạt Hàn lại do dự, một lúc lâu cũng không lên tiếng.

Cô thật sự không thể gật đầu được.

Lòng nhẫn nại của Minh Vương không có nhiều, thấy Hạ Mạt Hàn mãi chẳng chịu trả lời, ánh mắt lão chợt long lên, sau đó thì lão không khách sáo giơ ra hai ngón tay điểm về phía một người phụ nữ trung niên trong số người bị trói trên cọc gỗ.

Một đường chân khí sắc như dao lập tức phóng từ đầu ngón tay của lão ra rồi đánh trúng ngay trán của người phụ nữ trung niên kia.

Phụt!

Trong tích tắc, trán của người phụ nữ trung niên kia liền hiện ra một cái lỗ, máu tuôn ra đầy. Mắt bà ta trợn to, con ngươi nở ra, bà ta không kịp nói lời nào đã chết trong kinh hãi.

Máu tươi chảy từ trán bà ta xuống mũi và môi, xuống cả cổ và cơ thể, hình dạng chết của bà ta vô cùng đáng sợ.

“A a a!”

Bất chợt, tất cả người nhà họ Hạ đều la hét thất thanh, tiếng kêu vang vọng cả không gian của thao trường, thảm thiết chói tai, ai ai cũng sợ đến cực độ.

Hạ Mạt Hàn thấy vậy cũng chợt bị dọa xanh mặt, cô không dám tin cảnh tượng trước mắt, tim đập điên cuồng. Sau hồi kinh ngạc, cô lập tức nhìn Minh Vương rồi căm hận hét lớn: “Ông làm gì thế?”

Minh Vương mặt mày lạnh tanh, ông ta nhìn Hạ Mạt Hàn rồi nói không nể nang: “Một phút, cô chỉ cần do dự thêm một phút thì nhà họ Hạ của các cô sẽ chết thêm một người.”

Giọng nói của Minh Vương chẳng có cảm xúc gì, kiên quyết và đầy sự uy hiếp.

Người nhà họ Hạ đang hoảng hốt sợ hãi nghe được đoạn đối thoại của Minh Vương với Hạ Mạt Hàn thì bọn họ càng thêm sợ hãi, ai ai cũng sợ đến mức run cầm cập. Còn Hạ Tử Hiên thật sự không nhịn nổi nữa, cậu ta lập tức căm hận quát Hạ Mạt Hàn: “Hạ Mạt Hàn! Có gì còn quan trọng hơn cả mạng sống của biết bao người chúng tôi? Chị mau đồng ý với điều kiện gì đó của ông ta đi chứ!”

Hạ Tử Nhiên cũng bị dọa đến mặt mày tái mét, nghe Hạ Tử Hiên hét thì cô ta cũng nghiêm giọng la lên với Hạ Mạt Hàn: “Đúng thế, Hạ Mạt Hàn, chị đã liên lụy chúng tôi quá nhiều rồi, chị cứ phải trơ mắt nhìn người nhà họ Hạ chúng ta bị chị hại chết hết thì mới hả dạ à?”

Những người khác của nhà họ Hạ cũng lũ lượt phụ họa: “Hạ Mạt Hàn, rốt cuộc ông ta đưa ra yêu cầu gì thế? Cô nể mặt nhiều mạng sống ở đây như vậy mà đồng ý với ông ta đi được không?”

“Lẽ nào cô thật sự muốn nhìn thấy bao nhiêu người ở đây đều chết trước mặt cô thì cô mới vừa lòng sao?”

“Sao mà cô tàn nhẫn thế hả?”

“Tôi có chết làm ma cũng không tha cho cô đâu.”

Từng lời nói nối tiếp nhau vang lên, đầy oán trách, ép người khôn cùng.

Trái tim của Hạ Mạt Hàn sắp nổ tung rồi, cô chăm chú nhìn đám người nhà họ Hạ này, sau đó ánh mắt cô dừng trên người Hoàng Quý Lan yên lặng không nói gì từ nãy đến giờ.

Hoàng Quý Lan đang ở trong trạng thái mất hồn mất vía vì tuyệt vọng, ánh mắt của bà ta chẳng có một tia sáng nào, nhìn không còn hy vọng nào cả.

Hạ Mạt Hàn nhìn mẹ mình rồi cuối cùng cô nghiến chặt răng, khàn giọng nói với Minh Vương: “Được, tôi đồng ý.”

Bốn chữ này Hạ Mạt Hàn nói ra một cách vô cùng khó nhọc.

Nghe vậy thì cuối cùng trên gương mặt lạnh tanh của Minh Vương đã xuất hiện nụ cười, lão thản nhiên nói: “Sớm như vậy chẳng phải tốt hơn sao?”

Dứt lời, Minh Vương liền ra lệnh cho hai tên thuộc hạ áp giải Hạ Mạt Hàn: “Đưa đi.”

Hai người nhận lệnh xong thì lập tức áp giải Hạ Mạt Hàn theo sau Minh Vương, chuẩn bị rời khỏi thao trường.

Nhưng ngay lúc này, đột nhiên trong không trung vang vọng một giọng nói nhẹ bẫng: “Thả cô ấy ra.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio