Editor: Đờ
Một miếng gỗ tử đàn bị ném trên bàn, màu sắc đẹp đẽ, tỏa hương nhè nhẹ.
Quý Nghiêu nhìn nó, nói: "Đây chẳng phải gỗ tử đàn của Hoàng huynh sao?"
"Vùng Nam Yến có đặc sản là gỗ tử đàn, gần hai năm nay gỗ này tiến cống vào cung phải có tám, chín phần là xuất xứ Khâm Châu, Liễu Châu." Giọng Dương Hạ bình tĩnh: "Nguồn gốc Tạ gia là từ Nam Yến."
Quý Nghiêu chớp mắt: "Ái chà, công công hiểu biết ghê."
Dương Hạ cầm miếng gỗ tử đàn gõ gõ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Quý Nghiêu: "Ngươi còn định giấu ta?"
Hắn lạnh giọng: "Ngươi cho rằng Hoàng đế bị bệnh lạ thật?"
Quý Nghiêu nghiêng đầu, không tránh né Dương Hạ, nở nụ cười, đáp: "Bệnh của Hoàng huynh không phải bệnh lạ hả? Tốt quá, chẳng qua công công nói với ta làm gì, tìm Thái y mới phải, nếu không thì trọng thần trong triều..."
"Quý Nghiêu!" Dương Hạ lườm Quý Nghiêu sắc lẹm, giận không kìm được.
Quý Nghiêu nhìn hắn, lúc lâu sau mới lại cười, lộ cả răng nanh, chống một tay lên bàn mà ngồi, cầm gỗ tử đàn lên mà ngửi, lẩm bẩm: "Thơm thế này."
"Ngâm trong nọc độc đặc biệt nửa tháng, mùi không nồng không nhạt, hòa cùng mùi thơm tự nhiên của gỗ tử đàn sẽ không lạ, không khiến người khác chú ý." Y cười khúc khích, hỏi Dương Hạ: "Thuật sĩ giang hồ phải phối lâu đó, công công thấy sao?"
Dương Hạ căm hận nói: "Quả nhiên là ngươi!"
Quý Nghiêu cười đáp: "Không phải công công đoán được rồi sao."
Dương Hạ nói: "Không chỉ vậy..."
"Ta đã cho người điều tra mùi gỗ tử đàn này, không hề nguy hại đến tính mạng."
Quý Nghiêu vỗ tay tán thưởng, khen ngợi công công quả nhiên rất tỉ mỉ, khen xong lại thở dài: "Thật ra công công tra kỹ thế làm gì, trong lòng ngươi đã rõ, nói toạc ra thì mất hay."
Giọng Dương Hạ lạnh lùng: "Sao, dám làm mà không dám để người ta nói?"
Quý Nghiêu nói giọng nhạt nhẽo: "Ta làm gì mà không dám để người khác nói."
Y mỉm cười nhìn Dương Hạ, ung dung đáp: "Thế mà ta thấy lạ là sao công công tỏ cái vẻ này."
"Mười mấy tuổi công công đã giết người dìm xác không chớp mắt, đi con đường này tay công công cũng dính không ít mạng người hơn ta." Quý Nghiêu lăn miếng gỗ tử đàn trong lòng bàn tay: "Công công cũng chẳng phải người trung trực, thẳng thắn, mềm lòng, mềm tay gì mà sao..."
Y dừng lại, đoạn nhìn chằm chằm Dương Hạ: "Chỉ có mềm lòng với Hoàng huynh vậy?"
Người thiếu niên có một đôi mắt đẹp đẽ đen thăm thẳm, tính công kích khi nhìn Dương Hạ rất mạnh, như thể xuyên qua lớp túi da kia của hắn, móc ra trái tim bẩn thỉu ấy mà hỏi vặn.
Lòng Dương Hạ run lên, bàn tay trong tay áo siết chặt nhưng vẻ mặt bất biến, thản nhiên đáp: "Tại sao ngươi lại ra tay với Hoàng Thượng? Hắn coi ngươi như em trai ruột, đối xử với ngươi không tồi."
Quý Nghiêu nói: "Em trai ruột..."
"Đúng vậy, Hoàng huynh đối xử với ta tốt lắm." Quý Nghiêu như bừng tỉnh, ngẩn ngơ nhìn Dương Hạ: "Anh như người anh trai chân chính, thương ta, đối xử rất tốt."
"Công công hỏi ta vì sao ư?"
Quý Nghiêu nhìn xuống, cười khổ sở: "Nếu ta có thể lựa chọn, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi muốn mưu hại Hoàng huynh ư?"
Dương Hạ nhìn Quý Nghiêu không nói.
Quý Nghiêu ngẩng đầu, vành mắt người thiếu niên ửng đỏ, quay đầu đi, cúi xuống nói: "Ta không có lựa chọn, ta chẳng qua chỉ là một con rối bé nhỏ, không đáng kể trong tay ông ngoại, bọn họ muốn làm gì há có thể nói với ta mọi chuyện?"
"Công công, Dương đốc công ạ." Quý Nghiêu nhìn Dương Hạ, nói: "Từ nhỏ đến lớn, chẳng có ai như Hoàng huynh, đối xử với ta tốt vô điều kiện, nếu thật sự được, ta cũng không muốn hại anh."
Dương Hạ nhìn người thiếu niên với đôi mắt đỏ bừng, ngẩn người, đột nhiên lại thấy Quý Nghiêu nhìn hắn cười, chậm chạp nói: "Có phải công công muốn nghe ta nói như thế không?"
Quý Nghiêu cười khẩy: "Công công đừng giả bộ."
"Ta và ngươi cũng chẳng phải người tốt gì, làm gì mà phải khóc người ở đây thế."
Dương Hạ tức giận, hít vào thật sâu, cả giận nói: "Ngươi!"
"Ta làm sao?" Quý Nghiêu đột nhiên ghé lại thật sát, kéo Dương Hạ lại gần.
Y vốn cao, ngồi trên bàn lại càng có vẻ áp bức người khác, nhìn xuống Dương Hạ phía dưới, từng bước ép sát, nói: "Nếu công công thực sự lo lắng cho Hoàng huynh thì nói thật cho hắn biết đi, nói là hắn bị trúng độc, loại độc mà có thể khiến hắn chết đó, lừa hắn làm gì, lừa cả triều văn võ làm gì?"
"Một khi chuyện Bệ hạ trúng độc lộ ra ngoài sẽ khiến triều đình và cả dân gian rung chuyển, đất nước khó an."
Dương Hạ ngẩng lên, lạnh lùng đáp.
Quý Nghiêu chậc một tiếng: "Đức độ quá, đạo lý quá."
"Chắc là công công sợ thế gia rắn chết vẫn còn nọc, biết bệnh tình của Hoàng huynh sẽ nhân cơ hội mà tiến đánh nhỉ." Quý Nghiêu cười, giơ tay vuốt ve vành tai mỏng của Dương Hạ, ghé lại nói: "Hai ta hiểu nhau quá mà, làm gì mà phải nói những lời trái lương tâm."
Chuyện mà Dương Hạ giấu tận đáy lòng bị y nhẹ nhàng phơi bày, như thể đang trắng trợn cười nhạo Dương Hạ giả nhân giả nghĩa, còn cả một chút thương hại nho nhỏ không đáng kể nhưng cũng không nên tồn tại.
Mặt Dương Hạ không biến sắc, nhìn chằm chằm Quý Nghiêu.
Quý Nghiêu tiếp tục: "Công công, các ngươi tự hỏi xem, Hoàng huynh gặp chuyện không may thì ngươi vẫn lo lắng cho chính mình nhất chứ."
"Con nối dòng của Hoàng huynh đơn bạc, cho dù ngươi có đè ép được triều thần thì cũng chẳng tìm ra một người danh chính ngôn thuận lên đế vị mà có thể bảo toàn được quyền thế lẫy lừng của ngươi." Quý Nghiêu đột nhiên nhớ tới điều gì, "A" một tiếng, cười dài: "Ngoại trừ ta."
"Chỉ có ta là còn dùng được."
Quý Nghiêu nhìn Dương Hạ đang mím chặt môi, ghé sát lại, liếm cắn bờ môi hắn, hạ giọng nói:"Công công, ta nói có đúng không?"
Dương Hạ nắm cằm Quý Nghiêu, lùi lại một cách khó khăn, lại lấy ngón cái xoa môi: "Thì sao?"
"Quý Nghiêu, người như ngươi." Dương Hạ dừng lại: "Tới tận bây giờ, có từng có lời nói thật nào chưa?"
Quý Nghiêu ngẩn ra, nhìn chằm chằm Dương Hạ không nói câu nào.
Dương Hạ không tránh mà đối diện cùng y.
Quý Nghiêu siết chặt miếng gỗ tử đàn trong tay rồi hất mạnh ra ngoài, sắc mặt trở nên lạnh lùng: "Dương Hạ, đủ rồi."
"Bao nhiêu lần ngươi gây khó dễ cho ta vì Hoàng huynh, tại sao vậy?" Quý Nghiêu nói: "Người yêu ngươi là ta, người che chở ngươi cũng là ta, người sau này bên ngươi cũng sẽ là ta."
"Ngươi cho rằng Hoàng huynh có thể tha thứ mãi cho ngươi?" Quý Nghiêu người lạnh: "Ngươi thật sự cho rằng hắn ta là kẻ ngốc sao? Ngày sau diệt được thế gia, ngươi nắm hết quyền hành, Hoàng huynh thật vẫn coi ngươi là phụ tá đắc lực, là thân tín Hạ Chi đáng tin cậy sao?"
"Chẳng qua mới là một Thái phó, Hoàng huynh đã nghi ngờ ngươi mà ngươi cho rằng có thể lâu dài bên hắn? Đừng có nằm mơ!"
Dương Hạ hít vào, trả lời một cách mỉa mai: "Cảm động ghê, Điện hạ hành thích vua là vì ta ư? Cướp đế vị cũng là vì ta ư? Nực cười!"
Quý Nghiêu vẫn bình tĩnh, thậm chí...!cong môi, thẳng thắn đáp: "Phải, ta vì bản thân mình."
"Hoàng huynh ta số tốt, cái gì cũng có Mẫu hậu tranh cho, ta thì chỉ tự đi lừa lấy thôi." Quý Nghiêu nói: "Trong cung là như vậy đấy, ta không muốn tranh giành thì đã phát điên như Mẫu phi từ sớm."
Quý Nghiêu nói tiếp: "Hoàng huynh tốt lắm, đối xử với ta cũng tốt, nhưng ta sẽ vì hắn thương ta mà rơi nước mắt, cảm động mà rơi nước mắt à? Ngoan ngoãn mà mặc kệ tất cả à? Công công nói xem có đạo lý như thế à? Y hỏi thật ngoan, như một thiếu niên khờ dại.
Dương Hạ im lặng một lúc lâu sau chẳng nói được câu nào.
Quý Nghiêu nhảy xuống khỏi bàn, nhìn Dương Hạ, sờ gò má tái nhợt của hắn, nhẹ nhàng dỗ dành: "Được rồi, ít nhất những lời ta nói với công công là lời nói thật."
"Ta nói rồi, ta sẽ mãi mãi thích công công." Y cúi đầu hôn Dương Hạ.
Y vừa tới gần Dương Hạ đã cứng đờ, trái tim bất giác nảy lên, cảm giác lạnh lẽo lan tỏa toàn thân, như sóng triều lạnh buốt.
Quý Nghiêu thân thiết mà nhéo ngón tay lạnh buốt của hắn, nói: "Công công, từ nay về sau ngươi không phải sợ ta.
Ngơi biết rõ rằng ta nghe lời ngươi nhất."
Dương Hạ nhìn qua bờ vai Quý Nghiêu, kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ.
Cửa sổ chưa đóng, mưa tuôn xối xả bắn cả vào trong, khiến bên trong ẩm thấp ướt át, dường như không thể gặp nắng.
Đương lúc hốt hoảng, Dương Hạ nghe thấy Quý Nghiêu nói: "Dương Hạ, ta đoạt quyền soán vị, ngươi lộng quyền hoạt quốc, chúng ta cùng hội cùng quyền, chẳng ai sạch sẽ hơn ai, ngày sau để lại tiếng xấu muôn đời thì chúng ta cũng phải cùng nhau, cả đời không tách ra."
Ha ha hố mới hố mới.