Dương Hạ vừa nói, tiểu hoạn quan đã sợ trắng bệch cả mặt, nước mắt lưng tròng, dập đầu xin tha.
Dương Hạ nhíu mày nhăn hơn, ngạo mạn mà nghĩ, giống hắn chỗ nào chứ. Ánh mắt lạnh lùng của Dương Hạ dừng lại trên người đế vương đang đứng bên ngoài hóng hớt.
“Sao Bệ hạ lại đến đây?” Dương Hạ hỏi, đứng bất động. Triệu Tiểu Đoạt đứng bên cạnh hấp tấp hành lễ.
“Đứng dậy đi.” Mặt mày Quý Nghiêu vui vẻ, nhẹ nhàng hỏi: “Ôi chao, ai làm cho công công bực mình mà ban ngày ban mặt phải ra tay ác độc vậy?”
Dương Hạ cười lạnh lùng, không nói. Từ khi Quý Nghiêu xuất hiện, tiểu hoạn quan kia bỗng nảy sinh một chút hy vọng. Vai cậu ta bị nội thị ấn xuống thô bạo, không giãy ra được. Ngóc lên thấy một góc áo lướt qua, cậu ta giơ tay nắm lấy, nức nở cầu cứu Quý Nghiêu.
Quý Nghiêu dừng chân lại, liếc nhìn Trần Tri, cười khẩy: “Chưa nghe công công nói à, kéo xuống, đừng làm bẩn sân của công công.”
Tiểu hoạn quan ngây người, nhìn đôi mắt sâu thăm thẳm của Quý Nghiêu, run lên như vừa thấy ác quỷ, sợ tới mức im bặt.
Triệu Tiểu Đoạt nhanh nhảu đáp: “Dạ.”
Giọng cậu ta vang dội, dứt lời còn khom người với Dương Hạ: “Cha nuôi, Tiểu Đoạt cáo lui.”
Gió Bắc lạnh lẽo, hai người không đứng lâu bên ngoài mà đi vào phòng. Bên trong, mùi rượu còn chưa tan hết, thơm ngào ngạt khiến lòng người đắm say.
Tâm trạng Quý Nghiêu vui vẻ đi phía sau Dương Hạ, khóe mắt đuôi mày toàn là ý cười.
Dương Hạ quay lại chỉ thấy Quý Nghiêu cười nhe cả răng. Bất chợt thấy hậm hực, hắn hỏi: “Cười cái gì?”
Quý Nghiêu hỏi lại: “Công công giận à?”
“Ta giận cái gì?” Dương Hạ bình tĩnh trả lời.
“Ghen chứ gì.” Quý Nghiêu nói
Dương Hạ lạnh lùng nhìn Quý Nghiêu: “Sao ta phải ghen?”
Quý Nghiêu ghé sát lại, vui vẻ lắm, giơ tay sờ hai má Dương Hạ, đè giọng thật thấp, nói vẻ thân thiết, nhiệt tình: “Nào, công công đừng mạnh miệng, ghen thì cứ ghen, ta cũng có cười ngươi đâu.”
Dương Hạ nghiêng đầu tránh đi, cười lạnh lùng: “Nói vớ vẩn, Bệ hạ muốn xem ghen tuông thì mở hậu cung đi, đầy ra.”
Quý Nghiêu ôm mặt hắn, giữ đối diện, cọ lên chóp mũi Dương Hạ, cười khẽ: “Thôi, ta muốn công công ghen thôi.”
Y đã sớm không còn là thiếu niên nữa, mặt mày không còn ngây ngô mà góc cạnh rõ ràng, tựa như ánh mặt trời chói chang khiến người ta lóa mắt, khi nhìn chăm chú thì bất giác khiến người ta run rẩy.
Dương Hạ cũng giật mình, luống cuống mà gạt tay Quý Nghiêu ra, mặt tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Ta ghen cái gì mà ghen?”
Quý Nghiêu nói: “Công công không ghen thì làm sao lại làm khó dễ một tiểu hoạn quan, lại còn khoét mắt người ta ra, hửm?”
Y dán sát lại, cắn môi Dương Hạ rồi lại liếm liếm: “Đừng có chối nữa, ngươi ghen rồi.”
Dương Hạ vừa nói: “Ta không hề…” Chưa nói xong, Quý Nghiêu đã hạ miệng cắn Dương Hạ thật đau, giọng nói mang ý cười, nói vẻ khờ khạo: “Không ghen… thế công công làm sao, hay là, làm ta đi, nhỉ?”
Y tách mở khớp hàm của Dương Hạ bằng lưỡi, đầu lưỡi hắn mềm mại còn lưu lại một chút vị rượu nồng nàn, thơm ngọt khiến y không chịu nổi mà ôm mặt hắn, hôn sâu hơn. Dương Hạ bị giữ đầu, hôn triền miên, nhiệt liệt, bị liếm từng chân răng như vật báu. Y hung hăng như muốn nuốt trọn lấy hắn nhưng lại không đành nên chỉ liên tục mà liếm mút. Quý Nghiêu hôn đến mức Dương Hạ rối loạn hô hấp, hai má ửng hồng. Rõ ràng chẳng uống được mấy chén mà hơi rượu lại nồng nàn, khiến xương cốt người ta nhũn ra.
Quý Nghiêu thấy hắn động tình thì cười cười, liếm hàm răng, đặt Dương Hạ lên giường nhỏ, hôn thẳng một đường xuống ngực, cách một vạt áo: “Bao nhiêu năm rồi vẫn không thành thật.”
Dương Hạ hơi xấu hổ. Hắn mở mắt ra, nhìn chằm chằm Quý Nghiêu. Quý Nghiêu ngước lên nhìn Dương Hạ cười, vẻ mặt đắc ý, vui vẻ, không cần nói cũng biết, chẳng giấu được. Y nhìn ngón chân Dương Hạ cong lên, vành tai đỏ bừng. Đột nhiên, Dương Hạ nhớ tới lời Triệu Tiểu Đoạt nói, bần thần.
Quý Nghiêu thích người khác. Thích ư? Dương Hạ chẳng hề hoài nghi Quý Nghiêu thích hắn.
Nhưng nếu Quý Nghiêu thích người khác, dùng ánh mắt như thế nhìn người khác thì… Chỉ cần tưởng tượng thôi Dương Hạ đã thấy không thể chịu nổi, hắn không thể chịu được Quý Nghiêu không thương hắn.
Hắn thích tình yêu của Quý Nghiêu.
Ai cũng không thể cướp được sự si mê của Quý Nghiêu dành cho hắn, cả Quý Nghiêu cũng không được.
Dương Hạ lấy lại tinh thần, nhìn thẳng Quý Nghiêu: “Quý Nghiêu…” Cả triều đình chỉ có mình hắn dám gọi tên tục của đế vương.
Quý Nghiêu nhìn Dương Hạ.
Dương Hạ hỏi: “Vì sao giữ Trần Tri ở bên cạnh?”
Quý Nghiêu chớp chớp mắt, dài giọng: “Trần Tri đẹp…”
Y còn chưa hết câu Dương Hạ đã lạnh lùng nhìn y: “Đẹp ư?”
Quý Nghiêu cười đáp: “Nhất là đôi mắt, cực kỳ giống đốc công nhà ta, vừa nhìn đã thấy khó ưa. Ánh sao trên bầu trời làm sao lại rơi xuống bùn lầy được.”
Dương Hạ không nói một lời, đột nhiên xoay người ngồi khóa lên trên người Quý Nghiêu, nhìn xuống y. Quý Nghiêu mỉm cười, nắm lấy bàn tay Dương Hạ đang chống trên người y, chọc chọc đầu ngón tay, lười biếng nói: “Dương đốc công thật to gan, dám cưỡi lên người Trẫm.”
Dương Hạ nói: “Nô tài còn dám to gan hơn nữa, Bệ hạ muốn xem không?”
Quý Nghiêu bỗng nhiên nhìn chằm chằm Dương Hạ. Dương Hạ cúi người, quần áo trễ xuống, bỗng ngẩng mặt lên đối diện với Quý Nghiêu, mỉm cười: “Nó đẹp ư?”
“Đôi mắt giống ta ư?”
Hầu kết Quý Nghiêu giật giật, ánh mắt như dán chặt lên người Dương Hạ. Y muốn nhổm dậy hôn hắn nhưng lại bị đẩy xuống.
Chỉ cần nụ cười ấy thôi, bên dưới của Quý Nghiêu đã cương lên. Y bật cười, đáp: “Trẫm sai rồi.”
“Kẻ khác nào có thể sánh được với tâm can của ta.”