()
Đồng Mẫn Chu mặt dày mà giữ Triệu Tiểu Đoạt ở Đồng gia ăn Tết. Cha Đồng mẹ Đồng chẳng có yêu cầu cao với đứa con trai này, tốt xấu gì còn sống là được, việc hắn mang một người đàn ông về nhà cũng coi như là khuất mắt trông coi.
Đừng nói Triệu Tiểu Đoạt vừa ra tay đã giải quyết phiền toái lớn cho nhà họ, quả thực là bị cả nhà họ Đồng tôn sùng làm đại hiệp, ân nhân.
Vừa nghĩ, Đồng Mẫn Chu đã quỳ xuống ngay trước mặt cha mẹ trong bữa cơm tất niên, nói người ấy là người mà hắn muốn ở bên cả đời. Cha Đồng tức chết, chỉ vào mặt hắn mắng nghiệt tử, một lúc lâu sau lại thở dài: “Đúng là đứa bất hiếu không cho ta sống yên được mấy năm.”
Đồng Mẫn Chu cười nhe răng, cười: “Hai người đừng buồn, từ năm nay sẽ yên.”
Cha mẹ hắn suýt thì lấy bình hoa mà đập con.
Đồng Mẫn Chu nhìn sắc mặt cha mẹ, tính được voi đòi tiên, lại dập đầu ba cái thật mạnh, nói giọng cợt nhả: “Tạ ơn cha mẹ tác thành.”
Hắn còn nói: “Đúng rồi, người này nhát gan, hai người cứ giả vờ như không biết là được, cư xử bình thường. Khó khăn lắm con mới thăm dò được một tí, đừng dọa người ta rụt lại bây giờ.”
Cha Đồng mắng: “Cút, cút đi, nhìn thấy mày lại phiền.”
Đồng Mẫn Chu: “Dạ được!”
Đêm tất niên ấy, Đồng Mẫn Chu kéo Triệu Tiểu Đoạt uống rượu. Triệu Tiểu Đoạt nói không lại hắn, bị chuốc cho chuếnh choáng. Hai người bước thấp bước cao về nhà. Đồng Mẫn Chu ôm lấy Triệu Tiểu Đoạt. Vóc dáng hắn cao, môi dán lên tai anh, hơi thở nóng bỏng, nói: “Năm mới tuổi mới, Tiểu Đoạt, từ nay về sau, mỗi năm mỗi tuổi tôi đều ở bên anh được không?”
Triệu Tiểu Đoạt nấc cụt, nhìn chằm chằm hắn, sờ lên mặt hắn, nói: “Đừng nói lời say.”
Đồng Mẫn Chu cười: “Không phải lời say, tôi mà say thật thì đã mượn rượu làm càn rồi.”
Triệu Tiểu Đoạt bật cười, véo má hắn: “Nói vớ vẩn.”
Đồng Mẫn Chu cầm tay anh, hôn lên: “Tôi nói thật mà.”
Nụ cười trên mặt Triệu Tiểu Đoạt biến mất. Anh chớp chớp mắt, nhìn vào mắt Đồng Mẫn Chu. Người thanh niên nhìn chằm chằm anh, đến mức hai má Triệu Tiểu Đoạt đỏ lên. Anh lẩm bẩm: “Sao nhà ngươi lại đáng ghét vậy?”
Đồng Mẫn Chu nửa thật nửa giả mà thở dài: “Ôi cái sang cái năm này, cha mẹ thì ghét bỏ tôi phiền, anh cũng chê tôi đáng ghét…”
Hắn thở dài. Triệu Tiểu Đoạt vò đầu bứt tai, nghẹn lời một lúc mới nói: “Tôi là thái giám.”
Đồng Mẫn Chu mỉm cười: “Tôi biết mà.”
Triệu Tiểu Đoạt lại nói: “Tôi lớn tuổi hơn.”
Đồng Mẫn Chu ghé lại bên tai anh nói: “Yên tâm, tôi vẫn thương anh, thương chết luôn.”
Triệu Tiểu Đoạt bịt tai lại, gương mặt đỏ bừng, nói: “Mất mặt.”
Hắn dài giọng: “Tiểu Đoạt, Tiểu Đoạt, anh Tiểu Đoạt, Tiểu Đoạt đại hiệp, anh có đồng ý không?”
Triệu Tiểu Đoạt bị gọi đến xấu hổ, nói: “Đồng, đồng ý, đừng có gọi lung tung…”
Còn chưa nói xong đã bị ôm lấy, hôn thật sâu. Anh mơ mơ màng màng nghe Đồng Mẫn Chu nói nửa đùa nửa thật: “Tiểu Đoạt, trộm được anh sau này ông đây rửa tay chậu vàng không còn gì tiếc nuối.”
()
Đêm giao thừa cũng là buổi tiệc chọn đồ vật đoán tương lai của Quý gia tiểu thiếu gia ở Thượng Hải. Bé vừa tròn một tuổi, trắng trẻo mũm mĩm, đang được mẹ ôm vào lòng.
Trên bàn lớn bày đầy đồ, bàn tính vàng, vàng thỏi, sách vở, bút lông, đủ mọi đồ vật, thậm chí có cả hộp son, gần rìa bàn còn có khẩu súng lục.
Em bé tuy còn nhỏ nhưng bình thường cũng ngoan ngoãn, không khóc không quấy, gặp người là người, ai cũng yêu quý.
Buổi tiệc chọn đồ vật đoán tương lai bắt đầu, mọi người đặt em bé lên bàn, vây xung quanh đều là người lớn, nam nữ đủ cả, ăn vận lộng lẫy, cả sảnh đường toàn người giàu sang phú quý đều quay lại nhìn đứa bé kia.
Không ngờ, em bé đạp chân văng cả bàn tính, dẫm lên sách, xiêu vẹo mà ngã xuống bàn.
Người lớn xung quanh kêu lên sợ hãi.
Em bé không khóc, đứng dậy bước thêm hai bước, đôi tay múp míp ôm lấy khẩu súng ở rìa bàn. Người lớn xung quanh thở hắt ra rồi bật cười. Tất cả đều nói, Quý gia mấy đời kinh thương xem ra nay khác rồi.
Lão gia Quý gia khoát tay, cười nói: “Xem ra lại là thằng nhóc nghịch ngợm rồi.”
Cũng đêm giao thừa, ở phía Bắc Bình xa khỏi thành phố, Dương Hạ vừa giết người. Tay cậu nắm một khẩu súng lục, hướng về phía một tiểu binh trong sạch, đầu chảy máu, đã chết, máu bắn lên mặt Dương Hạ.
Tay cậu còn đang run, không hiểu sao dúng lại nổ. Giành giật nhau rồi cướp cò, chỉ nghe thấy “phịch” một tiếng, người kia đã chết.
Bầu trời tối đen, thời tiết buốt giá, tuyết bắt đầu rơi.
Dương Hạ rùng mình, tỉnh táo lại. Súng trong tay cậu rơi xuống. Cậu chạy đi tìm mẹ. Mẹ con cậu vốn là dân chạy nạn khỏi Bắc Bình, không ngờ trên đường gặp phải binh lính.
Dung mạo mẹ Dương Hạ đẹp đẽ, áo vải trâm gai cung không che giấu được nét đẹp của cô.
Cậu quỳ trên mặt đất, cài áo của mẹ thật chặt, nghẹn ngào gọi tiếng: “Mẹ ơi.” Người phụ nữ thở hắt ra, thấy mặt con dính máu thì sợ hãi, run run sờ mặt cậu.
Đôi mắt Dương Hạ đỏ lên, lại nhịn, nói nhỏ: “Không sao đâu mẹ, mình đi thôi.”
Đôi vai gầy gò nhỏ bé đỡ lấy người phụ nữ yếu ớt. Hai người đi vài bước Dương Hạ lại nói: “Mẹ ơi từ từ đã.”
Cậu chạy về, lần tìm cây súng, nhét vào trong ngực. Mắt nhìn thi thể kia, lại sờ lấy hai tờ ngân phiếu dính máu, gấp lại, cất đi, xong việc mới tỏ vẻ bình thường chạy về phía mẹ.
Cậu nắm bàn tay lạnh lẽo của mẹ, nói nhỏ: “Đi thôi.”
Người phụ nữ vẫn còn sợ hãi, không biết con đang làm gì, cầm lấy bàn tay bé nhỏ, thất tha thất thểu bước đi.
Năm ấy, Dương Hạ tám tuổi.