CHƯƠNG
Giống như xuân đến tuyết tan,
Trình Tư không rõ vì sao, nhưng hắn cảm thấy quan hệ giữa bản thân cùng Hứa Minh Ưu khi đó bắt đầu ấm áp trở lại.
Sau chuyện này, Trình Tư rút cục cũng được thở phào nhẹ nhõm, vì vậy liền tận lực mời cậu đến studio chơi,
Như muốn bù đắp cho tất cả những lần bị cậu từ chối trước kia vậy.
Hứa Minh Ưu kỳ thực có chút dở khóc dở cười,
Trình Tư làm nghề tự do, có nhiều thời gian rảnh rỗi,
Cậu thì không như vậy, còn rất nhiều việc phải làm,
Đôi khi công tác bề bộn phải chạy qua chạy lại khắp nơi, ngay cả thời gian uống miếng nước cũng chẳng có.
Bất quá dù bận bịu đến vậy, cậu vẫn luôn nhận lời,
Cơ bản chỉ cần không có việc gì làm đều sẽ qua đó.
Vì đến chơi nhiều lần, nhân viên ở studio cũng dần quen mặt cậu luôn,
Hứa Minh Ưu tính tình rất ôn hoà,
Nhưng vì trời sinh không thích nói chuyện, nhân viên ở studio lại sớm đã nghe danh vị “Vua paparazzi” lợi hại này,
Nên mỗi người đều gọi cậu một tiếng “Hứa sư phụ” (), khiến cậu vô cùng xấu hổ.
Trình Tư lần đầu nghe nhân viên gọi cậu như vậy, thiếu chút nữa chết cười,
Chỉ là hùa theo đùa bỡn gọi một tiếng,
Liền bị Hứa Minh Ưu dùng củ cải trắng đập cho một trận.
Vừa vặn sự có mặt của cậu khiến cho một số nhân viên bắt đầu hứng thú với nhiếp ảnh,
Hứa Minh Ưu thỉnh thoảng có hướng dẫn bọn họ một vài kỹ thuật chụp,
Coi như không phụ hai tiếng “sư phụ” đi.
Mặc dù sư phụ này có hơi nghiệp dư, nhưng mỗi khi giảng bài đều vô cùng nghiêm túc.
Hứa Minh Ưu cầm máy ảnh,
Tựa như binh sĩ mang áo giáp sắt, giơ cao trường mâu,
Toàn thân đầy vẻ lợi hại chói mắt, hoàn toàn khác biệt với bộ dáng thường ngày,
Trình Tư cũng cảm thấy hơi khó tin.
Lại nói tiếp, bên cạnh hắn có vài người bạn, lúc nào cũng nhốn nháo ầm ĩ,
Duy chỉ có Hứa Minh Ưu không giống bọn họ.
Ngoại trừ cảm giác đặc biệt khiến người an tâm mà cậu mang lại,
Còn có —–
Còn có cái gì, bản thân Trình Tư cũng không biết diễn đạt ra sao,
Đại khái giống như, giữa màn đêm tối đen như mực bỗng nhiên xuất hiện ánh đèn đom đóm chập chờn.
Thứ ánh sáng nhỏ nhoi yếu ớt mà thấu triệt,
Lại khiến hắn không nhịn được muốn đưa tay bắt lấy.
Hứa Minh Ưu: … Chính là như vậy, khi chụp những ảnh như thế này, nhất định phải chú ý đến khoảng cách giữa người và cảnh vật phía sau.
Mấy cô cậu nhân viên loay hoay cầm máy ảnh trong tay, ngoan ngoãn gật đầu.
Nhân viên Giáp: Hứa sư phụ, thật ra tôi rất tò mò, các anh chọn thời điểm chụp ảnh minh tinh thế nào mà lần nào cũng trùng hợp chụp được nhiều ảnh độc như vậy?
Hứa Minh Ưu có chút mắc cỡ: … Khụ, thật ra trên báo cũng không có nhiều chuyện đúng sự thật, cho dù là ảnh chụp đi chăng nữa; tin tức giải trí đọc một lần coi như xong, cũng không cần phải chính xác.
Nhân viên Ất: Lại nói, lần trước đưa tin cái gì mà một diễn viên uy tín lão làng nhìn lén ngực nữ minh tinh, tôi đã thấy điêu điêu rồi.
Hứa Minh Ưu thoáng ngừng lại: Cái đó là do đánh lừa thị giác. Có một số người khi chụp ảnh sẽ lợi dụng những sai số của thị giác mà chọn góc chụp, sau đó lại chọn lựa tấm nào ‘có vấn đề’ nhất để tung ra, thu hút sự chú ý của công chúng.
Nghe cậu nói thế, các nhân viên đồng thời bị khơi gợi hứng thú: Hoá ra còn có cái gọi là góc độ đánh lừa thị giác ư? Hứa sư phụ, anh biểu diễn cho chúng tôi xem một chút đi.
Hứa Minh Ưu liên tục khoát tay: Thật ra chỉ cần thực nghiệm một chút là các cậu sẽ dễ dàng nhìn ra thôi.
Nhân viên Giáp: Hứa sư phụ, anh đi tìm giám đốc cho chúng tôi thực hành đi, vừa vặn giám đốc không hay biết gì, chúng tôi đứng bên ngoài nhìn, tự tìm vị trí chụp ảnh, xem xem lúc đó ai có tiềm năng làm paparazzi nhất, ha ha.
Lời này vừa thốt ra, những người khác cũng nhao nhao phụ hoạ.
Hứa Minh Ưu bị nháo đến hết cách, đành do dự đi vào phòng làm việc.
Trong phòng, Trình Tư đang ngồi bên đàn piano thử giai điệu,
Hình như không thuận lợi lắm, hắn một mực cau mày.
Hứa Minh Ưu đi được hai bước liền dừng lại:
Xét vị trí hiện giờ của Trình Tư, chỉ cần đứng phía sau cúi người nhìn hắn, sẽ xuất hiện một góc độ đánh lừa, nếu như chọn góc ngắm chính xác, có thể chụp được một tấm ảnh rất ‘có ý tứ’.
Tính toán xong xuôi, Hứa Minh Ưu chậm chạp đi tới.
Trình Tư nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu, trông thấy cậu, liền cười nói: Các cậu chụp xong rồi hả?
Hứa Minh Ưu ngập ngừng gật gật.
Trình Tư thấy cậu có vẻ muốn nói gì rồi lại thôi, có chút kỳ quái: Làm sao vậy? Có chuyện gì à?
Hứa Minh Ưu chỉ vào piano hỏi: Có thể cho tôi chơi thử không?
Trình Tư hơi ngạc nhiên: Cậu biết chơi piano? Nói xong định đứng lên nhường chỗ ngồi cho cậu.
Hứa Minh Ưu cuống quít ngăn lại: Anh cứ ngồi yên đừng nhúc nhích.
Thật ra Hứa Minh Ưu không biết chơi piano,
Kiến thức duy nhất mà cậu có được về piano là, phím trắng ở bên trái hai phím đen là Do, sau đó theo thứ tự đếm tiếp.
Cậu nghĩ kỹ,
Do, Re, Mi.
Dùng tạm ba nốt nhạc này biểu diễn màn đánh lừa thị giác vậy.
Hứa Minh Ưu đưa tay lướt qua bả vai Trình Tư, muốn đặt lên phím,
Vì bị che khuất, cậu không thể không cúi người.
Trình Tư vóc dáng cao lớn, lại đang ngồi thẳng,
Hứa Minh Ưu hơi nghiêng người, bóng lưng cả hai lập tức kề sát vào nhau, nhìn qua cực kỳ thân mật.
Đúng ý rồi, đây là những gì Hứa Minh Ưu muốn biểu diễn, chỉ là —–
Bộ dạng thế này thật giống tiểu lưu manh chiếm tiện nghi con gái nhà lành.
Mỗi khi Hứa Minh Ưu đối mặt với Trình Tư, vẫn luôn dễ dàng bị căng thẳng,
Hiện tại toàn thân cậu cứng ngắc như một khúc gỗ.
Thật vất vả mới khôi phục lại tâm tình, cậu nhấn xuống phím đàn đầu tiên:
Do —–
Tiếng đàn piano thánh thót hồn nhiên,
So với những gì thường nghe thấy trên TV dường như hơi khác, không giòn, cũng không bị gò bó,
Tựa như dòng chảy xuất phát nơi trái tim,
Ôn nhuận mà triền miên.
Re —–
Phòng làm việc tựa hồ vô cùng yên tĩnh.
Hứa Minh Ưu có thể nghe rõ tiếng thở của cả hai.
Không biết có phải do mái tóc Trình Tư chạm vào má cậu hay không,
Hứa Minh Ưu cảm thấy trên người hơi ngứa ngáy.
Cậu khẽ thở ra một hơi, chuẩn bị nhấn phím cuối cùng:
M—–
Hứa Minh Ưu.
Trình Tư đột ngột gọi.
Bàn tay Hứa Minh Ưu không khống chế được mà run lên một cái.
Thanh âm Trình Tư rất nhẹ,
Thế nhưng lọt vào tai cậu lại hệt như tiếng mưa rơi lộp bộp trên lá chuối, thoáng chốc gõ thẳng vào màng nhĩ,
Lòng cậu rung động, có chút đau.
Cậu không nhấn phím, cũng không lên tiếng, chỉ liều mạng nhìn chằm chằm vào cây đàn piano, giống như chỗ đó sắp nở hoa đến nơi.
Trình Tư cười nhẹ một cái, hắn vươn tay đặt trên nốt Mi, sau đó vững vàng nhấn xuống:
Hứa Minh Ưu, tim cậu đập nhanh thật.
Giờ phút này, Hứa Minh Ưu không còn ý thức được điều gì nữa,
Tuy cậu hoàn toàn chỉ là đang làm mẫu chụp ảnh,
Nhưng đối với Trình Tư,
Hắn đang dùng ba nốt nhạc ấy, hát lên cả một bài ca.
() Nguyên bản trong truyện tác giả dùng từ “lão sư”, editor mạn phép đổi thành “sư phụ” vì nghe khá dễ thương :))