CHƯƠNG
Hứa Minh Ưu là phóng viên chụp ảnh của một tạp chí chuyên về giải trí, “Tinh Văn” (tạm dịch: Chuyện nhà sao).
Nói là phóng viên chụp ảnh, chi bằng kêu thẳng bằng một chữ paparazzi cho nhanh.
Công việc này tuy không thể coi là vinh quang vẻ vang gì,
Nhưng mà, cậu trái lại chẳng hề để ý,
Tính cách cậu vốn hướng nội, không thể viết nên những bản thảo câu từ bắt mắt, cũng không có cái miệng nhanh nhảu có thể kể những câu chuyện cuốn hút lòng người.
Ưu điểm lớn nhất của cậu, đại khái là sự chuyên tâm.
Công việc này cũng rất phù hợp, ít nhất miễn cho cậu nỗi khổ giao tiếp.
Hơn nữa Hứa Minh Ưu tựa hồ trời sinh đã có khả năng thiên phú với chuyện này, tổng biên tập cũng luôn khen ngợi:
Ảnh do Tiểu Hứa chụp, lúc nào cũng rất có giá.
Bất quá, sau khi Trình Tư quay lại ngành giải trí, tổng biên tập lại để cho Hứa Minh Ưu đặc biệt chú ý theo chân hắn.
Vị đại minh tinh này,
Dù chỉ là nháy con mắt hay uống miếng nước, cũng thành tin tức.
Lại nói thêm, Trình Tư giỏi nhất chính là cắt đuôi bỏ mặc paparazzi.
Cũng may mà Hứa Minh Ưu luôn chăm chú kiên nhẫn,
Sau khi bị cắt đuôi vài lần, vẫn tìm ra một vài bí quyết nho nhỏ để bám theo hắn.
Hứa Minh Ưu đôi khi tự mình ngẫm lại, cũng thấy thật buồn cười: minh tinh cùng paparazzi, đúng là trời sinh một đôi mà.
Hình như đây không phải lần đầu tiên Trình Tư đến nơi này,
Hắn thuần thục tấp xe vào phía sau một gốc cây nhãn rậm rạp,
Sau đó quay cửa kính xuống, biếng nhác ghé đầu vào bên cửa sổ xe.
Buổi tối mùa xuân, nhiệt độ ôn hoà.
Có rất nhiều người trong công viên:
Bé con chơi đùa, cụ bà khiêu vũ, mọi người cùng nhau tán chuyện trên trời dưới bể.
Trình Tư ngắm nhìn đến mê mẩn,
Cách hắn không xa, Hứa Minh Ưu có phần hơi bất ngờ.
Lúc sáng trưởng phòng chuyên môn còn đặc biệt nhắc nhở hôm nay là sinh nhật của Trình Tư, có thể sẽ có tin tức, bảo cậu phải thật chú ý,
Nhưng suốt một ngày này hắn chỉ quanh quẩn trong phòng làm việc, buổi tối lại tới đây ngẩn người,
Không cần tổ chức sinh nhật sao?
Có lẽ vì ảnh hưởng của gia đình mà Hứa Minh Ưu vẫn luôn cảm thấy, sinh nhật hẳn là một thời điểm vô cùng quan trọng,
Ngay cả ba mẹ cậu, hằng năm đúng vào ngày sinh nhật cậu vẫn luôn gọi điện nhắc cậu phải ăn một bữa thật no, hoặc rủ bạn bè đi tổ chức tiệc mừng một chút.
Thời điểm quan trọng như thế, vậy mà Trình Tư lại một mình chạy tới công viên, có vẻ như hắn còn chưa ăn cơm tối nữa.
Hứa Minh Ưu nhăn mày, nhìn chằm chằm vào chiếc ô tô phía trước không xa, bỗng nhiên trông thấy Trình Tư ra khỏi xe.
Cậu vội vàng giơ máy ảnh, chú ý nhìn quanh xem có phải ai đó vừa tới không.
Kết quả, hắn chỉ là chạy đến gần một bà lão nói gì đó,
Sau đó học theo dáng bà lắc lư lắc lư.
Hứa Minh Ưu nhịn không được liền bật cười.
Dáng dấp vị minh tinh này khi nhảy không được đẹp mắt cho lắm, nhưng hắn nhảy cực kỳ chăm chú,
Xung quanh các bà lão cũng cảm thấy thú vị, đều ngừng lại để hướng dẫn hắn.
Hứa Minh Ưu một tấm lại một tấm, chụp được rất nhiều ảnh, sau đó chậm rãi xoay máy ảnh lại nhìn.
Những tấm ảnh này, ngày mai sau khi cậu giao cho đồng nghiệp,
Đến lúc gặp lại, có lẽ đã bị gán cho một tầng ý nghĩa mới toanh rồi.
Cậu có thể dễ dàng đoán được, chúng sẽ bị phối với mấy dòng chữ ra sao —–
“Thiên Vương mất đi danh tiếng ngày xưa, một mình cô độc đón sinh nhật ảm đạm”,
Hay là “Trình Tư ra ngoài đêm khuya, nghi vấn say rượu phát khùng” các kiểu.
Nghĩ tới đây, Hứa Minh Ưu liền buông máy.
Mà bên kia Trình Tư cũng đã nhảy xong một điệu.
Hắn quay về trên xe, tiếp tục ghé mình bên cửa sổ, một lúc nhìn điện thoại, một lúc lại nhìn người, trông qua có vẻ nhàm chán.
Hứa Minh Ưu cứ như vậy mà tiếp tục nhìn hắn,
Xa xa, mơ hồ không thể nhìn rõ.
Hứa Minh Ưu nghĩ thầm, quả là một buổi tối kỳ quặc.
Đúng vậy, một buổi tối kỳ quặc.
Ngay giây tiếp theo, Hứa Minh Ưu hiền lành chất phác giống như bị một loại tâm tình khó hiểu cổ động, cả người u u mê mê một hồi,
Đợi đến khi tỉnh táo lại, đã thấy bản thân cầm một hộp sữa chua trên xe còn chưa bóc cùng một miếng bánh ngọt đứng trước xe Trình Tư.
Trình Tư khó hiểu nhìn cậu.
Lòng bàn tay Hứa Minh Ưu ướt đẫm mồ hôi, cậu có chút khẩn trương.
Cứ như vậy quang minh chính đại mà xuất hiện trước mặt người mình luôn theo dõi, khiến cậu sinh ra cảm giác như đi đầu thú.
Cũng may đang là buổi tối, cậu còn đội mũ lưỡi trai, Trình Tư có lẽ không phát hiện ra điều gì.
Bất quá Hứa Minh Ưu cũng không dám nhìn hắn, chỉ là gắng sức cúi đầu, ép vành mũ xuống thấp, có chút mất tự nhiên mà nói: Chào, chào ngài, xin hỏi có phải Trình tiên sinh không ạ, đây là hàng được giao cho ngài.
Trình Tư lắc đầu: Tôi không có đặt hàng, anh giao nhầm rồi.
Hứa Minh Ưu: Công viên Thiên Trường dưới gốc cây nhãn biển số xe A Trình tiên sinh, đúng là như vậy.
Cậu như chợt nhớ ra cái gì, vội vàng bổ sung: À, ừm, thật ra là có người đến tiệm chúng tôi chọn những thứ này nhờ chúng tôi giao cho ngài, ngài yên tâm, tiền đã được trả rồi.
Trình Tư không nói gì, ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ lên cửa sổ xe, tựa hồ đang tự hỏi điều gì đó.
Thời gian từng giây từng phút cứ trôi qua.
Hứa Minh Ưu xấu hổ đứng đó,
Nỗi xao động trong lòng lúc trước đã chậm rãi bình ổn lại, cậu bắt đầu có chút hối hận về hành vi khó hiểu của mình.
Ngay lúc cậu cân nhắc có nên bỏ chạy trối chết hay không,
Trình Tư rốt cục nhận lấy đồ, hỏi: Người giao đồ cho anh có nói gì không?
Hứa Minh Ưu trầm mặc một hồi, hơi ngẩng đầu lên, nhẹ giọng trả lời:
Người ấy nói, chúc ngài sinh nhật vui vẻ.