CHƯƠNG
Ngày thứ năm, trước cửa nhà Hứa Minh Ưu xuất hiện một vị khách không mời —–
Người vốn dĩ đang ở nước ngoài, Tống Diệm.
Cũng không biết anh ta dùng cách nào,
Đuổi hết phóng viên dưới lầu đi rồi,
Cho nên thời điểm Hứa Minh Ưu gặp Tống Diệm một thân một mình xuất hiện ngoài cửa,
Vẫn là rất bất ngờ.
Điện thoại cậu tắt máy suốt.
Vừa vào cửa, Tống Diệm liền nói.
Hứa Minh Ưu tiều tuỵ thấy rõ: Thật xin lỗi… Bởi vì… Bởi vì thực sự có quá nhiều người gọi đến…
Tống Diệm không đáp.
Anh ta cúi đầu lôi điện thoại di động trong túi ra bấm một dãy số, đoạn đưa cho cậu: Hứa Minh Ưu, Trình Tư có chuyện muốn nói với cậu.
Hứa Minh Ưu ngơ ngác nhìn điện thoại, hồi lâu mới ngập ngừng nhận lấy.
Hứa Minh Ưu: A lô…
Trình Tư: Minh Ưu, là tôi đây.
Thanh âm Trình Tư gần sát bên tai, ngữ khí vẫn như mọi ngày, vô cùng dịu dàng,
Thật giống như chuyện tiếp theo bọn họ sắp nói không phải là scandal khiến người ta sứt đầu mẻ trán, mà chỉ là đi đâu ăn tối, xem phim.
Cánh mũi Hứa Minh Ưu ngập tràn chua xót: Trình Tư, tôi…
Cậu nên nói gì đây?
Trước tiên nói lời xin lỗi hắn, hay giải thích về nụ hôn kia?
Lòng Hứa Minh Ưu rối bời.
Cậu dường như vẫn chưa chuẩn bị tâm lý đối mặt với Trình Tư.
Trình Tư: Minh Ưu, thật xin lỗi.
Hứa Minh Ưu sững sờ, vừa muốn mở miệng, Trình Tư lại lập tức nói tiếp: Không nghĩ rằng sẽ kéo cậu vào chuyện này. Đúng ra tôi sẽ về, nhưng trước mắt thật sự không có cách nào đi được, đành để Tống Diệm về trước giải quyết.
Hứa Minh Ưu có chút nôn nóng: Thật xin lỗi, tôi —– Lâm Sanh —–
Trình Tư ở đầu dây bên kia nở nụ cười: Đừng lo, Lâm Sanh không trách cậu, cậu ta bảo rằng đỡ được chi phí quảng bá album mới, rất tốt. Nghe tôi nói này, cậu đừng suy nghĩ lung tung, cứ nghe theo lời Tống Diệm là được. Còn những chuyện khác… Chờ tôi trở lại.
Hứa Minh Ưu chậm chạp gật đầu.
Cậu trả điện thoại cho Tống Diệm, Tống Diệm nói tiếp vài câu với Trình Tư, đoạn cúp máy.
Hứa Minh Ưu bối rối nhìn Tống Diệm.
Tống Diệm thở dài: Hứa Minh Ưu, tôi biết chuyện này có phần khó khăn, nhưng mà, tôi mong cậu có thể ra mặt trong buổi họp báo.
Anh ngừng lại một chút, nói tiếp: Lâm Sanh có một số hợp đồng quảng cáo, những hợp đồng này yêu cầu giữ hình tượng cá nhân tương đối nghiêm ngặt, nên tôi không thể không cẩn thận được. Quan trọng nhất là, trong chuyện này, cậu ấy vô tội.
Hứa Minh Ưu khó xử nhắm mắt.
Tống Diệm: Cậu với Trình Tư… Chuyện của hai người chờ cậu ta trở về, tự hai người sẽ giải quyết. Còn buổi họp báo, dù là Lâm Sanh hay Trình Tư cũng đều không thể ra mặt bây giờ được, sự tình lại rất khẩn cấp, cho nên thật có lỗi, chỉ còn cách để cậu từ người ngoài cuộc trở thành người trong cuộc thôi.
Hứa Minh Ưu lắc đầu: Tôi mới phải xin lỗi, đã gây phiền toái rất lớn cho các anh rồi. Anh cứ nói, tôi nhất định sẽ nghe theo.
Tống Diệm: Buổi họp báo sẽ làm sáng tỏ người bên cạnh cậu không phải là Lâm Sanh. Chuyện vòng tay thì dễ thôi, tôi sẽ cho trợ lý và nhân viên trang điểm của Lâm Sanh mỗi người một cái, coi như Lâm Sanh cảm tạ bạn bè cùng những người đã giúp đỡ cậu ta, tặng mỗi người một chuỗi, so với đồng phục đội bóng rổ không khác nhau là mấy. Về phần “động tác nhìn qua có vẻ thân mật” kia, Hứa Minh Ưu, cậu nhớ kỹ, tấm hình đó chỉ là đánh lừa thị giác.
Hứa Minh Ưu: Thế nhưng —–
Không nhưng gì hết. Tống Diệm cao giọng: Cậu chuyên về nhiếp ảnh, hẳn cậu cũng nhìn ra, bức ảnh kia là do dân chuyên chụp, sau đó bắt đầu phát tán đâu ra đấy, hẳn là một kế hoạch rất hoàn hảo. Người trong ảnh rút cục có phải Lâm Sanh hay không cũng không hề quan trọng, bọn chúng nói là Lâm Sanh, sẽ tìm đủ mọi ‘chứng cớ’ khiến người khác tin chúng. Nói thật, hiện tại cho dù có bảo người bên cạnh là Trình Tư, người khác cũng sẽ nghĩ rằng Lâm Sanh đang tìm người chịu tội thay. Nhưng chúng ta chỉ có thể làm như vậy mà thôi. Tôi sẽ nhờ một phóng viên có khả năng dự liệu mọi vấn đề viết ra câu trả lời thật tốt cho cậu, đến lúc đó cậu chỉ cần nhớ kỹ nói y như vậy là được.
Sau đó, Tống Diệm lại lần lượt liệt kê những hạng mục cậu cần chú ý trong buổi họp báo:
Phải bày ra vẻ mặt như thế nào, dùng ngữ khí ra sao, thậm chí cả trang phục, không sót một cái gì.
Hứa Minh Ưu ghi nhớ từng điều một,
Nhưng tảng đá đè nặng trong lòng cậu vẫn không mảy may suy suyển.
Tin tức buổi họp thông cáo báo chí về tấm ảnh “Nụ hôn trong xe” được tổ chức nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Kỳ thực Tống Diệm vừa đặt chân xuống máy bay, lập tức sắp xếp mọi chuyện, đương nhiên cũng tung ra một vài tin đồn.
Về bức ảnh kia, cách diễn giải suy đoán thật sự quá nhiều,
Mọi người sau khi chứng kiến, đều bức thiết muốn người trong cuộc đưa ra một đáp án.
Buổi họp báo cử hành ngay ngày thứ ba sau khi Tống Diệm về nước,
Bởi vì không tiện xuất hiện trực tiếp, Tống Diệm cử một người dẫn Hứa Minh Ưu vào hội trường, chuẩn bị tốt mọi thứ.
Hứa Minh Ưu vừa xuất hiện,
Giới phóng viên truyền thông chờ đã lâu liền giơ cao máy ảnh, tiếng ‘tách tách’ vang lên liên hồi.
Hứa Minh Ưu có phần căng thẳng, chỉ dám hơi ngẩng đầu vội vã quét mắt nhìn quanh một vòng.
Lại nói, thật sự rất nực cười,
Cách đây không lâu, chính mình đúng ra cũng sẽ là một trong số bọn họ.
Theo như những gì đã sắp xếp, Hứa Minh Ưu trước tiên sẽ giải thích đơn giản về tấm ảnh kia, sau đó trả lời câu hỏi của phóng viên.
Nhưng cậu vừa ngồi xuống, đã có kẻ lớn tiếng hô một câu: Hứa tiên sinh, người trong ảnh có phải cậu và Lâm Sanh tiên sinh hay không?
Đám người phía dưới lập tức nhốn nháo, đèn flash nhá lên liên hồi, khiến cậu chói mắt đau đớn.
Bọn họ xì xào bàn tán, trao đổi ánh mắt lẫn nhau:
Hiếu kỳ có, nghi vấn có, không chút hảo ý cũng có.
Khoảnh khắc ấy lúng túng mà căng thẳng đến khủng khiếp, Hứa Minh Ưu đột nhiên thất thần.
Cậu nhớ tới Trình Tư.
Cái tên này đã nhiều lần muốn bật ra nơi đầu lưỡi, lại bị cậu gắng sức nuốt trở vào.
Cậu nhớ có lần cùng ăn cơm, Lâm Sanh kỳ quái hỏi cậu và Trình Tư vì sao lại trở thành bạn bè,
Bởi vì hai người nhìn thế nào cũng không giống hai kẻ trong cùng thế giới.
Kết quả Trình Tư cười nói, bởi Hứa Minh Ưu là người đem lại cho hắn cảm giác yên bình,
Kỳ thực Trình Tư sai rồi.
Hắn không hề biết, dù cho là năm năm về trước hay là hiện tại,
Hắn tựa như một tia nắng rạng ngời, soi thẳng nơi đáy lòng cậu, tiếp cho cậu sức mạnh đầy ấm áp.
Hắn mới là người khiến kẻ khác không nhịn được muốn tới gần.
Được gặp hắn, bản thân mình quả là vô cùng may mắn.
Hứa Minh Ưu ngẩng đầu, bình tĩnh chậm rãi nói: Đúng vậy, trên ảnh quả thực là tôi và Lâm Sanh.
________________________________________________________________________
Sóng gió nổi lên rồi … Nổi gió lên em (〜 ̄△ ̄)〜