CHƯƠNG
Chớp mắt đã là rằm tháng Bảy, lễ hội âm nhạc mùa hè thường niên của thành phố A lại đến rồi,
Mở đầu cho lễ hội âm nhạc này chính là đêm liên hoan trao giải.
Lại nói thêm, chương trình âm nhạc này quy mô tuy nhỏ, cũng không long trọng bằng giải thưởng XX, YY các loại cuối năm,
Nhưng vì ban giám khảo rất có vai vế, nên cũng nhận được sự ưu ái của nhiều người yêu nhạc.
Hứa Minh Ưu những ngày này đều vì nó mà bận rộn.
Từ sau đêm hôm ấy, Hứa Minh Ưu chưa từng gặp lại Trình Tư.
Hai người tuy có số điện thoại của nhau, nhưng cũng không ai nhắn tin hay liên lạc gì.
Thỉnh thoảng Hứa Minh Ưu vẫn bắt gặp tin tức về Trình Tư trên báo:
Cùng sao nữ nào đó ăn tối;
Tham gia liên hoan từ thiện;
Hoặc là cái gì mà Có một không hai, vạch trần bí mật về studio âm nhạc của Trình Tư…
Báo chí đưa tin không ít, nhưng Hứa Minh Ưu cho đến giờ vẫn không đọc kỹ bài nào.
Liên hoan trao giải diễn ra trong buổi tối cùng ngày,
Hứa Minh Ưu đã sớm có mặt bên ngoài hội trường.
Buổi lễ mặc dù không lớn, nhưng cũng không thiếu ngôi sao hạng A,
Trong đó bao gồm cả màn đi thảm đỏ.
Hứa Minh Ưu nhìn qua lịch trình sắp xếp trên tay nhân viên:
Trình Tư và Lâm Sanh cùng lên thảm đỏ.
Nói đến Lâm Sanh, cũng khiến nhiều người cảm khái.
Mấy năm trước, cậu ta vẫn còn là một ca sĩ nho nhỏ vô danh tiểu tốt —–
Có một chất giọng rất ổn, nhưng lại hát toàn thứ nhạc vớ vẩn đâu đâu;
Ngoại hình đủ tuấn lãng, nhưng ném vào giữa một dàn minh tinh cũng không tính là nổi bật,
Hơn nữa bản thân Lâm Sanh đối với chuyện nổi tiếng hay không cũng chẳng để tâm,
Cá tính cổ quái, thích làm theo ý mình,
Công ty cũng đau đầu với cậu ta không ít.
Nhưng không biết vì lý do gì,
Hai năm qua Lâm Sanh thay đổi hẳn tác phong ngày trước, trở nên tích cực cố gắng, ăn nói cũng tốt hơn.
Chưa bàn đến phương diện gì khác, cứ nhìn cậu ta lúc phỏng vấn mà xem,
Cậu ta đối mặt với truyền thông cũng không còn vẻ cứng nhắc thiếu kiên nhẫn ngày xưa, mà luôn mỉm cười, thân thiện và lễ độ.
Tựa như —–
Một Trình Tư thứ hai.
Nghĩ tới đây, Hứa Minh Ưu nhăn mày.
Thảm đỏ đã bắt đầu, từng vị minh tinh chói lọi lần lượt đi qua.
Trong đó có cả ngôi sao nữ đã cùng Trình Tư ăn tối.
Hứa Minh Ưu thầm nghĩ trang phục ngày hôm nay của cô nàng quá sặc sỡ tầm thường, rất không ăn nhập với phong cách đi dự liên hoan âm nhạc.
Vì vậy chụp bừa vài tấm lấy lệ.
Chỉ một lát sau, Trình Tư và Lâm Sanh cũng tới.
Hai người đi phía trước, cách đó không xa là một người đàn ông theo sau, môi mím chặt, nhìn qua có vẻ rất chỉnh tề nghiêm túc.
Đó là đại diện của Lâm Sanh.
Lại nói tiếp, Lâm Sanh nổi danh hình như cũng bắt đầu từ khi đổi sang người đại diện này,
Không biết có phải nguyên nhân nằm ở đó không.
Hai vị minh tinh liên tục vẫy tay chào, tiếng thét chói tai của fan hâm mộ vang lên không ngớt.
Hứa Minh Ưu giơ máy ảnh, lách vào giữa một đám phóng viên, khá là chật vật.
Ngay lúc cậu đưa ống kính ngắm Trình Tư,
Trình Tư tựa như cảm giác được điều gì, quay đầu nhìn về phía cậu.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Hứa Minh Ưu có chút mất tự nhiên.
Trình Tư trên thảm đỏ khiến cậu cảm thấy có phần lạ lẫm.
Rõ ràng cũng không phải lần đầu nhìn hắn bước lên thảm đỏ, vì cái gì trước kia không có cảm giác này cơ chứ?
Sau khi kết thúc thảm đỏ, một nhóm phóng viên vào phòng nghỉ trong hậu trường chờ sẵn.
Trước khi buổi lễ bắt đầu, mọi người ngồi tán chuyện.
Từ âm nhạc tới điện ảnh, từ quần áo tới kiểu tóc.
Cuối cùng không biết như thế nào, nói tới Trình Tư.
Thật sự không nghĩ rằng, đã qua năm năm, vận khí của Trình Tư vẫn tốt như vậy.
Người ta dù sao cũng đường đường chính chính là sao lớn, tôi từng mấy lần chứng kiến fan hâm mộ của anh ta kích động đến phát khóc rồi.
Chậc chậc, bây giờ người ta cũng thật chóng quên, chuyện năm năm trước của Trình Tư rõ rành rành như thế, vậy mà vẫn sùng bái hắn làm thần tượng, khó hiểu thật.
Chuyện năm đó cũng không phải do hắn gây ra mà, lại nói hắn thực sự xui xẻo…
Ngàng giải trí thật thật giả giả, ai mà biết được.
Thật ra, hồi ấy không có người chứng minh được chuyện hắn đã làm, cuối cùng người nhà bên kia lại tự rút đơn kiện, nói không chừng Trình Tư đã lén —–
Anh ta không phải loại người như vậy.
Hứa Minh Ưu vốn không hề tham gia bàn tán bỗng nhiên mở miệng.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn cậu.
Bọn họ quen biết Hứa Minh Ưu đã lâu, nhưng người này vốn chưa bao giờ thích ngồi tán dóc cùng họ.
Phóng viên của tờ “Tinh tinh võng” (tạm dịch: Mạng lưới ngôi sao) tên A Hán nở nụ cười: Tiểu Hứa, nhìn không ra cậu là fan hâm mộ của Trình Tư đó.
Hứa Minh Ưu lắc đầu: Tôi không phải fan hâm mộ của anh ta.
A Hán thở dài: Haiz, Tiểu Hứa, cậu lúc nào cũng đơn giản thiếu từng trải như vậy, showbiz vốn chỉ như cái ao, kì thực so với tưởng tượng của cậu sâu hơn nhiều lắm. Hẳn trong lòng cậu cũng hiểu, đừng nhìn những vị minh tinh này, trước màn ảnh thì phong lưu tiêu sái, không biết trong bụng âm thầm giấu giếm những gì đâu. Lại nói đến Trình Tư, rút lui lâu như vậy, bây giờ trở về mở cái gì studio âm nhạc, xem ra chính là thừa dịp bản thân còn chút danh tiếng, có thể kiếm chác này nọ. Các cậu thấy đấy, đều là sự thật cả.
Những người bên cạnh nhao nhao gật đầu phụ hoạ.
Hứa Minh Ưu muốn mở miệng phản bác, kết quả suy nghĩ hồi lâu, lại không biết phải nói thế nào.
Lần đầu tiên cậu hận chính mình khẩu khí kém cỏi.
Ngành giải trí quả thực rất hỗn loạn,
Cậu cũng không nghĩ Trình Tư là một đoá sen trắng tinh khôi, mọc giữa bùn lầy vẫn luôn bất nhiễm.
Thế nhưng,
Cậu chỉ là không thích người khác nói về hắn như vậy, không chấp nhận được,
Chuyện năm năm về trước không phải do hắn gây ra, hắn không phải loại người như vậy.
Trình Tư, không phải người như vậy.