Túc Tức và Nhiếp Tĩnh Trạch ở bên nhau sau buổi tiệc sinh nhật.
Hơn nữa cách tuyên bố cũng giống như những gì cậu đã nghĩ, trước mặt những bạn bè cùng trang lứa, có thể nói là ồn ào náo nhiệt.
Một tuần trước sinh nhật, Túc Tức gặp Nhiếp Tĩnh Trạch ở nhà ăn.
WeChat của cậu vẫn bị đối phương cho vào danh sách đen.
Túc Tức cũng không để ý chỉ bưng khay đồ ăn ngồi xuống đối diện, báo cho đối phương địa điểm tổ chức sinh nhật.
Sắc mặt Nhiếp Tĩnh Trạch không thay đổi vẫn nói câu cũ: “Tôi sẽ không tới.”
Cho đến ba ngày trước bữa tiệc, Nhiếp Tĩnh Trạch nhìn thấy điện thoại hiển thị người gọi là bố mình thì kinh ngạc nhướng mày.
Mười mấy năm qua trong mắt Nhiếp Minh Vinh chỉ có sự nghiệp của nhà họ Nhiếp, thậm chí ông ta còn chưa từng nghĩ đến việc duy trì mối quan hệ cha con với Nhiếp Tĩnh Trạch.
Nhiếp Tĩnh Trạch cũng đã quen với việc đó, tất nhiên sẽ không nghĩ rằng người bên kia gọi điện để quan tâm mình.
Tuy nhiên anh vẫn đánh giá thấp công sức mà Túc Tức bỏ ra với mình.
Nhiếp Minh Vinh gọi điện thoại đến cũng chưa hỏi việc học tập sinh hoạt của anh mà trực tiếp dặn dò anh hãy ở chung hòa thuận với cậu con trai duy nhất của Túc Tùng Thanh.
Nhiếp Minh Vinh nói: “Vì sự phát triển sau này của nhà họ Nhiếp, cũng vì bản thân con.”
Ở mức độ nào đó thì những gì Nhiếp Minh Vinh nói là đúng, Nhiếp Minh Vinh chỉ có con trai duy nhất là anh, ngoại trừ phải phân chia cho những người khác của nhà họ Nhiếp thì cuối cùng sản nghiệp cũng sẽ rơi vào tay anh.
Nhưng Nhiếp Tĩnh Trạch một chút cũng không chịu thua, chỉ trả lời một câu lạnh như băng: “Ông đã không hoàn thành trách nhiệm của mình, vì sao tôi phải giúp ông?”
Anh cúp điện thoại, quăng điện thoại lên bàn, trong lòng vẫn không giấu được sự tức giận, chế nhạo một tiếng nói với Thẩm Tùy: “Ở chung hoà thuận? Nhiếp Minh Vinh có biết ‘ở chung hòa thuận’ trong miệng Túc Tùng Thanh chính là cùng con trai ông ấy ‘đoạn tử tuyệt tôn’ ở trên giường sống hoà thuận không?”
Thẩm Tùy gác hai chân lên bàn, tay để sau gáy ung dung nhìn anh: “Cậu nói xem, giữa việc bố cậu để cậu nối dõi tông đường cho nhà họ Nhiếp và cùng con trai Túc Tùng Thanh chơi trò tình yêu đoạn tử tuyệt tôn để giúp cho nhà họ Nhiếp sau này có thể dựa vào cây đại thụ hưởng bóng mát thì bố cậu sẽ chọn cái nào?”
Nhiếp Tĩnh Trạch nâng mắt lên nhìn cậu ta, trong mắt hiện lên một tia lệ khí.
Một ngày trước sinh nhật, mẹ anh gọi điện thoại đến.
Bà Nhiếp không sống ở nhà họ Nhiếp, cũng chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.
Nhưng khác với Nhiếp Minh Vinh là sức khỏe của bà không tốt, sau khi sinh anh thì bị trầm cảm, luôn ở bệnh viện tư nhân dưỡng bệnh, đối với việc nuôi dưỡng anh chính là có lòng mà không đủ sức.
Nhiếp Tĩnh Trạch có thể không có chút tình cảm bố con nào với Nhiếp Minh Vinh nhưng không thể lạnh lùng với bà Nhiếp.
Tiệc sinh nhật mười chín tuổi của Túc Tức, Nhiếp Tĩnh Trạch hai tay trống trơn mà xuất hiện tại bữa tiệc.
Tâm trạng Túc Tức vui vẻ kéo Nhiếp Tĩnh Trạch đứng trước bánh sinh nhật, ba phần cường thế bảy phần chờ mong để Nhiếp Tĩnh Trạch giúp cậu đội mũ và cùng thổi nến.
Sắc mặt Nhiếp Tĩnh Trạch lãnh đạm mà làm theo.
Thổi tắt nến, đèn sáng lên, Nhiếp Tĩnh Trạch xoay người đi vào trong một góc.
Những người bạn có quan hệ không tồi dò hỏi nguyện vọng sinh nhật của Túc Tức.
Túc Tức đội mũ sinh nhật cười vui vẻ, ánh mắt sáng ngời trong ánh đèn nói với anh.
Các cô gái chàng trai có gia thế vây quanh Túc Tức và Nhiếp Tĩnh Trạch ồn ào.
Nhiệt độ trong mắt Nhiếp Tĩnh Trạch giảm đến mức sắp đóng băng, vừa muốn mở miệng từ chối thì điện thoại trong túi áo khoác vang lên.
Anh đẩy đám đông đi nhanh ra ngoài, tay cầm điện thoại cũng không nhìn mà ấn nghe luôn.
Âm thanh lạnh nhạt của Nhiếp Minh Vinh từ trong điện thoại truyền đến: “Thông báo trúng thầu của chính quyền thành phố sẽ được công bố vào ngày mai, nguyện vọng sinh nhật của cậu chủ Túc con hãy đáp ứng đi.”
Khuôn mặt Nhiếp Tĩnh Trạch đầy tức giận, không nói thêm lời nào định cúp điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng của bà Nhiếp vang lên, bàn tay rũ bên người của Nhiếp Tĩnh Trạch nắm chặt lại rồi buông ra.
Năm phút sau, mặt anh vô cảm cúp điện thoại, quay người trở lại chỗ đám người đang đứng.
Túc Tức vẫn đội mũ sinh nhật đứng trước bàn nhìn anh không chớp mắt.
Nhiếp Tĩnh Trạch nổi giận đùng đùng giơ tay nắm lấy cằm rồi cúi đầu hôn lên môi cậu.
Những người vây xem ồ lên.
Nhiếp Tĩnh Trạch lùi lại một bước, cắn răng gằn từng chữ nói: “Như mong muốn của mọi người.”
Đây là lần thứ hai anh vi phạm nguyên tắc của mình mà làm điều mình không thích dưới sự khuyên bảo của mẹ mình.
Lần thứ nhất là điền đơn xin chuyển ngành sau đợt huấn luyện quân sự cách đây hơn một năm.
Túc Tức vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm chỗ Nhiếp Tĩnh Trạch hôn qua.
Không phải là như cậu mong muốn mà là như mọi người mong muốn.
Tuy rằng câu trả lời có chút khác biệt nhưng thêm một chữ hay thiếu một chữ đối với cậu cũng không có ảnh hưởng gì.
Cậu nhếch khóe môi, ánh mắt tựa như ánh sao, vươn tay ôm lấy cổ Nhiếp Tĩnh Trạch hôn lại không chút do dự.
- Hết chương -
Tác giả có lời muốn nói: Tôi cảm thấy tình yêu của Nhiếp Tĩnh Trạch dành cho Túc Tức hẳn là lâu ngày sinh tình trong tiềm thức, hơn nữa cũng không thể gọi là Stockholm , Túc Tức yêu Nhiếp Tĩnh Trạch chắc chắn sẽ đối tốt với hắn..