Edit: Quả táo có sâu | Beta: Thụy
-
Chỉ là bây giờ cậu không thể không cần mặt mũi mà làm những việc như đòi hôn.
Chợt nhớ tới chuyện giả vờ say, trên mặt cậu thoáng chốc tĩnh lặng.
Nhưng trong lúc nhất thời không biết liệu có nên giả vờ say vào lúc này hay quay lại làm như không có chuyện gì xảy ra đây.
Sau một hồi im lặng, Nhiếp Tĩnh Trạch rút tay khỏi nách cậu rồi lật mặt cậu lại xem xét kỹ càng.
Khi khoé mắt chạm vào ánh mắt dò xét của người kia, Túc Tức hơi dừng lại, nhắm hờ mắt nghiêng đầu im lặng.
Khoảnh khắc nói dối bị vạch trần cũng không dễ chịu, cậu chọn tiếp tục nói dối.
Nhiếp Tĩnh Trạch véo cằm cậu sau đó nâng mặt cậu lên, ánh mắt nhìn vào mi mắt đang rũ xuống của cậu.
Khóe môi nhếch lên so với tầm mắt đối phương, Túc Tức thấp giọng lẩm bẩm: "Những ngôi sao...!Những ngôi sao ở dưới nước."
Hai người cách nhau rất gần, khi cậu nói chuyện có thể ngửi được mùi rượu nồng đậm ngay trong gang tấc.
Nhiếp Tĩnh Trạch buông người uống say trước mặt ra, rồi mới đưa tay xách Chung Tình đang ngồi dưới đất lên.
Người phục vụ trong quán bar lái xe của Nhiếp Tĩnh Trạch đến ven đường.
Khi mở cửa ra nhìn thấy hai người uống say ven đường, lại thấy Nhiếp Tĩnh Trạch dùng một tay xách cổ áo Chung Tình, động tác lưu loát đi qua đỡ Túc Tức.
Nhiếp Tĩnh Trạch mở miệng gọi hắn lại sau đó buông cổ áo Chung Tình ra đẩy người cho hắn rồi xoay người dùng tay đỡ lấy Túc Tức.
Túc Tức im lặng không nói tùy ý để cho người kia khoác tay qua vai.
Người phục vụ đưa Chung Tình ra hàng ghế sau, mông của Chung Tình chạm vào ghế da mềm mại thoải mái lập tức nghiêng người nằm xuống chiếm cứ toàn bộ ghế sau.
Nhiếp Tĩnh Trạch đứng ở cửa ghế sau bên ngoài xe nhìn Chung Tình đang ngủ.
Phục vụ vội vàng cúi người muốn đánh thức Chung Tình.
Nhiếp Tĩnh Trạch im lặng một giây ngắn ngủi rồi trầm giọng ngắt lời đối phương: "Không cần gọi."
Phục vụ đứng thẳng người và lùi lại.
Nhiếp Tĩnh Trạch giơ tay đóng cửa ghế sau lại, xong mới kéo cửa ghế phụ ra đặt Túc Tức vào trong.
Động tác của bên kia đến đột ngột, không thể gọi là dịu dàng hay ân cần chút nào, Túc Tức ngồi không vững trên ghế phụ, đập đầu vào nóc ô tô.
Cậu cau mày không chút dấu vết, vừa đưa tay lên sờ đầu mình vừa giả vờ say rượu lẩm bẩm một mình, thứ tự trong lời nói rõ ràng lộn xộn.
Nhiếp Tĩnh Trạch đứng ngoài cửa xe lạnh nhạt thu tay lại đóng cửa xe cho cậu.
Chiếc xe chạy thẳng từ quán bar về đến dưới lầu khu nhà trọ.
Chung Tình ở hàng sau xe hơi tỉnh rượu.
Túc Tức không có chút men say nào dựa vào ghế phụ ngủ suốt dọc đường.
Cuối cùng khi xuống xe, tài xế nghĩ cậu cũng uống say giống Chung Tình nên đến nâng cậu lên đến cửa phòng.
Hai người đều không phát hiện chiếc xe dưới lầu vẫn chưa rời đi.
Nhiếp Tĩnh Trạch ngồi ở trong xe hút thuốc, trong làn khói thuốc, hắn thoáng thấy đèn của căn nhà cho thuê trên lầu đang sáng lên, thất thần một giây.
Khi khôi phục tinh thần, người đàn ông cau mày ngắt nửa điếu thuốc vẫn còn trên tay.
Im lặng để Thẩm Tùy làm khó Túc Tức chẳng qua là vì năm đó cậu cũng làm những việc đó với Thẩm Tùy.
Ngay cả việc thường xuyên gặp Chung Tình cũng chẳng qua là vì muốn nhìn thấy cuộc sống hiện tại của cậu để giảm bớt nỗi uất hận suốt hai năm vẫn không nguôi trong lòng mà thôi.
Không ngờ ma xui quỷ khiến thế nào mà lại rút chai rượu trong tay đối phương ra.
Nhiếp Tĩnh Trạch để ngón tay lên trán, trên mặt không có nhiều biểu cảm nhưng trong lòng lại có chút trống rỗng.
Ngày hôm sau Túc Tức dậy sớm đi làm, bị Trần Tủng chặn trước cửa phòng nghỉ nhân viên, không chút khách khí mà lấy trứng gà và cháo đậu xanh trong túi cậu ra ăn.
Túc Tức không nói một lời, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn cậu ta mà chỉ cúi người nhặt ba lô Trần Tủng ném ở bên chân xoay người bỏ vào tủ rồi khoá lại.
Nhưng hôm nay đối phương dường như đã chơi chán những thủ đoạn ngày trước, không tìm Túc Tức giúp cậu ta làm việc, cũng không chơi trò vu oan hãm hại, chỉ là đôi mắt u ám kia vẫn dính lấy cậu như mọi khi như bóng với hình.
Buổi trưa lượng khách trong tiệm dần nhiều lên, Túc Tức, người chuẩn bị nguyên liệu ở bếp sau được phân phối đến sảnh trước của cửa hàng để chào đón khách hàng và đặt hàng.
Cậu và Trần Tủng đứng ở cửa ra vào, vị trí của cậu ở bên ngoài, còn vị trí của Trần Tủng ở bên trong.
Khi khách bước vào, ánh mắt đầu tiên rơi vào khuôn mặt cậu.
Túc Tức như thường lệ tiến lên một bước định hỏi số người ăn cơm, nhưng Trần Tủng đã từ bên cạnh bước tới, mặt không chút thay đổi cướp lời trước.
Sự chú ý của khách hàng chuyển sang Trần Tủng kế đó đi theo phía sau cậu ta về phía ghế trống trong cửa hàng.
Túc Tức khép miệng lại, sắc mặt như thường lùi về chỗ cũ, đợi khách hàng tiếp theo.
Tuy nhiên, vài phút sau khi đoàn khách tiếp theo bước vào cửa, Trần Tủng, người đã đưa đoàn khách trước vào lại quay lại, lại chen ngang qua giật lấy khách của cậu.
Túc Tức vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích nửa bước.
Người quản lý đang lặng lẽ đứng trong góc quan sát rốt cuộc cũng lộ ra vẻ không hài lòng, vừa bước lên trước đã mở miệng khiển trách: "Túc Tức, tiền lương của cửa hàng trả cho cậu không phải để cậu giả làm người mẫu trong tủ kính ở đây đâu.
Nếu không làm việc chăm chỉ thì đi đi!"
Túc Tức yên lặng lắng nghe.
Cuối cùng, cậu cúi đầu bình tĩnh đáp lại.
Những lời trách móc như đấm vào bông, quản lý trừng mắt nhìn cậu rồi ôm một bụng tức giận mà đi mất.
Trần Tủng quay lại nhìn thấy, trên mặt lộ ra một nụ cười xấu xa.
Túc Tức đang cúi mắt xuống dường như cảm nhận được điều gì, cậu ngẩng đầu nhìn Trần Tủng đang đi về phía mình, thu hết vẻ mặt của cậu ta vào trong mắt nhưng trên mặt lại không có chút dao động.
Khóe miệng Trần Tủng cứng đờ, ánh mắt hoàn toàn lạnh xuống.
Nhưng mà một giây sau, Túc Tức thấy rõ đối phương che dấu u ám trong mắt, sau đó đột nhiên dừng lại nhếch khóe miệng khiêu khích về phía mình.
Ánh mắt Túc Tức ngừng lại, đoạn quay đầu nhìn về phía trước cửa.
Hai du học sinh da đen sánh bước bên nhau.
Trần Tủng đắc ý cười lạnh, vẻ mặt như đang xem kịch.
Mặt Túc Tức không chút thay đổi bước tới, tay trái giơ lên ra dấu mời vào, vững vàng dẫn hai du học sinh da đen đi vào.
Khi đi ngang qua Trần Tủng, khóe miệng cậu ta vẫn treo nụ cười lạnh, chậm rãi đi theo, nhưng sau lưng lại vang lên tiếng bước chân dần dần rõ ràng.
Trần Tủng thầm chửi thề một câu lập tức quay đầu lại với vẻ mặt bình tĩnh.
Khi cậu ta nhìn thấy trong số bốn vị khách trẻ tuổi bước vào, hai người đầu tiên mặc quần áo đắt tiền và đồng hồ đắt tiền trên tay, cảm xúc của cậu ta chuyển từ tức giận sang vui mừng, cất giọng nói nhỏ: "Xin chào, xin hỏi các vị có mấy người?"
Thẩm Tùy lười biếng hỏi ngược lại: "Không biết đếm sao, hay là thị lực kém nên không nhìn thấy có mấy người à?"
- Hết chương -.