Edit: Nguyệt Quế | Beta: SHMILY
-
Tiệm cà phê tên là Ôn Văn Kỳ, chủ quán cũng là một thanh niên.
Khi Túc Tức mở cửa bước vào, bên trong tiệm không có khách còn chủ quán thì đang nấu mì ở căn bếp phía sau.
Túc Tức điền sơ yếu lý lịch vào đây vì ông chủ bận chuẩn bị bữa của trưa của mình nên không phỏng vấn gì thêm, chỉ xác nhận chính xác số điện thoại và bảo sẽ gọi lại sau.
Túc Tức rời khỏi quán cà phê, đầu tiên là đi đến quán mì trên phố ăn một bát sau đó quay trở về lại căn nhà mà cậu và Chung Tình cùng nhau thuê.
Nhiếp Tĩnh Trạch gọi cho cậu lúc giờ trưa, hỏi: "Em dậy chưa?"
Túc Tức đáp: "Dậy rồi."
Nhiếp Tĩnh Trạch lại hỏi: "Em dậy khi nào? Đã ăn sáng chưa?"
Túc Tức vừa đi lên lầu vừa nói: "Anh vừa đi thì em đã dậy."
Nhiếp Tĩnh Trạch lại đổi chủ đề: "Anh sẽ mang đồ ăn cho em, em muốn ăn gì?"
"Không cần đâu." Túc Tức nói thêm: "Em ra khỏi nhà anh rồi."
Nhiếp Tĩnh Trạch cầm điện thoại nhíu mày: "Em ra ngoài sao? Đi đâu vậy?"
"Em về nhà." Cậu nghiêng đầu, đặt điện thoại lên vai rồi thò tay vào túi tìm chìa khóa.
"Sao em lại quay về?" Nhiếp Tĩnh Trạch hơi ngạc nhiên hỏi "Em quên mang theo thứ gì sao?"
Túc Tức sửng sốt vài giây "Em về nơi em sống."
Điện thoại im lặng trong giây lát.
Một lúc sau, Nhiếp Tĩnh Trạch lại lên tiếng, rõ ràng chỉ đưa ra đề nghị nhưng đối phương không thể từ chối: "Anh sẽ dọn qua sống cùng em."
Tiếng điện thoại và hơi thở trộn lẫn vào nhau,Túc Tức trầm mặc không nói.
Nhiếp Tĩnh Trạch không có ý định đổi chủ đề: "Em có nghe anh nói không?"
"Em có nghe." Túc Tức do dự vài giây: "Em không tìm thấy chìa khóa."
Nhiếp Tĩnh Trạch nói khẽ: "Không đem theo sao?"
"Không có." Túc Tức trả lời hắn, xoay người đi xuống lầu: "Em đi tìm Chung Tình lấy chìa khóa."
Nhiếp Tĩnh Trạch từ bàn làm việc đứng dậy, một tay cầm điện thoại, một tay sờ vào chiếc ví đen trên người: "Em cứ đứng im ở dưới lầu đi, anh sẽ qua chỗ em."
Túc Tức hơi kinh ngạc "Sao anh lại đến đây?"
Nhiếp Tĩnh Trạch không nói gì thêm, chỉ ngắn gọi nói trước khi tắt máy: "Cứ đợi đi."
Rồi nhanh chóng cúp máy.
Túc Tức cất điện thoại rồi đi ra khỏi tòa nhà, ngồi bên mép bồn hoa chờ đợi đối phương, trong lòng có chút trầm ngâm.
Một lúc sau thì cậu cũng nhớ lại, hôm qua lúc cậu đi ra ngoài chơi cùng với Chung Tình, xuống lầu rồi mới nhớ ra mình không mang theo chìa khóa.
Nhưng do y có đem theo rồi nên cậu cũng bỏ ý định quay lại lấy.
Khoảng nửa tiếng sau, xe của Nhiếp Tĩnh Trạch từ cổng sân sau chạy vào.
Hắn đậu xe bên hông rồi mở cửa đi về phía nơi đối phương đang ngồi chờ.
Túc Tức bước tới phía trước, hắn thấy cậu thì trực tiếp hỏi: "Em suy nghĩ kỹ chưa?"
Cậu vô thức hỏi lại: "Suy nghĩ cái gì cơ?"
Nhiếp Tĩnh Trạch cau mày không vui: "Việc em chuyển qua sống cùng anh."
Túc Tức im lặng vài giây, sau đó ngẩng đầu chậm rãi nói: "Chúng ta chỉ vừa mới quen nhau thôi."
Đối phương không lên tiếng, hắn tiến lại giơ cánh tay đặt qua vai cậu, đưa cậu tới tòa nhà.
Cho đến khi cả hai tiến vào hành lang tĩnh mịch, người kia quay lại nhìn cậu thật sâu: "Anh biết rõ em đang lo lắng điều gì."
Túc Tức cụp mắt xuống không nói lời nào.
Thấy vậy, Nhiếp Tĩnh Trạch khẽ rũ mi, hai tay nâng má đối phương lên: "Nhìn anh này."
Túc Tức nghe theo đưa mắt lên nhìn hắn.
Sắc mặt Nhiếp Tĩnh Trạch lạnh tanh, từng lời thốt ra đều rõ ràng mạnh mẽ "Chúng ta sẽ không chia tay."
Trong mắt Túc Tức hiện lên chút kinh ngạc.
Một giây sau, sự ngạc nhiên trong mắt cậu biến mất, thay vào đó là từng tia sáng nhỏ bay lượn trong đó.
Nhiếp Tĩnh Trạch nhìn vào đôi mắt xinh đẹp đó vậy mà có chút muốn hôn lên.
Sau cùng thì hắn đã thật sự thực hiện nó.
Túc Tức nhắm mắt lại trước khi đôi môi hắn chạm xuống, khóe môi bất giác cong lên một chút.
Tâm trạng của hắn cũng tốt lên như thể bị vẻ mặt cậu cuốn theo, khẽ nhếch môi lên một cái: "Bây giờ em đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Túc Tức mở mắt ra trong lúc đối phương hỏi, một tay chậm trãi trượt xuống túi áo, đem chìa khóa nhà của Nhiếp Tĩnh Trạch đặt vào lòng bàn tay.
Chiếc chìa khóa lạnh lẽo nhanh chóng bị nhiệt độ trong lòng tay sưởi ấm, đầu ngón tay của Túc Tức nhẹ nhàng chạm vào đường viền của nó "Nếu vậy".
Cậu ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt, giọng nói nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc: "Chìa khóa anh đã cho em, em sẽ không trả lại."
Nhiếp Tĩnh Trạch gật đầu, nhướng mày trầm ngâm: "Mua một tặng một đúng là rất xứng đáng."
Một chút bối rối thoáng hiện lên trên mặt Túc Tức.
Vẻ mặt của Nhiếp Tĩnh Trạch trở lại như bình thường như thể không muốn giải thích, chỉ nói với cậu: "Đưa tay em đây."
Túc Tức nghe theo duỗi tay ra, năm ngón tay mở ra, lòng bàn tay hướng lên trên, đặt dưới mắt đối phương.
Nhiếp Tĩnh Trạch đưa tay vào túi áo khoác rồi lấy ra, tay nắm chặt đặt lên lòng bàn tay của Túc Tức.
Túc Tức tập trung suy nghĩ nhìn chằm chằm vào giữa lòng bàn tay.
Nhiếp Tĩnh Trạch từ từ mở nắm đám của mình ra.
Túc Tức chớp chớp mắt nhìn vào chiếc chìa khóa quen thuộc trong lòng bàn tay.
Cậu nhanh chóng nhận ra đây là cái mà cậu đã để quên ở trên xe của hắn.
Từ lâu rồi cậu đề cập chuyện này với đối phương, người kia cũng không bao giờ hỏi cậu.
Túc Tức thậm chí còn nghĩ rằng sẽ không bao giờ tìm thấy chiếc chìa khóa này nữa.
Hai người một trước một sau đi lên tầng năm, Túc Tức cầm chiếc chìa khóa mà Nhiếp Tĩnh Trạch đã đưa cho cậu mở chiếc cửa sắt bên ngoài, sau đó lại đưa tay đẩy chiếc cửa gỗ bên trong rồi xoay người lại nói với hắn: "Cửa hơi thấp một chút, coi chừng đụng trúng."
Nhiếp Tĩnh Trạch nghe vậy sắc mặt có chút sững sờ, ánh mắt quét qua cửa cao hơn đầu một chút, sắc mặt khó coi: "Hai người ở đâu? Sao cửa lại thấp?"
"Khu chung cư cũ kĩ như thế này thì đương nhiên nhà cửa cũng chật chội." Sắc mặt Túc Tức bình thản nói: "Nếu không muốn vào thì anh cứ đứng chờ ở ngoài là được."
Nhiếp Tĩnh Trạch trầm mặt không nói, cuối cùng vẫn đi theo lưng Túc Tức vào trong.
Hắn xoay người định đóng cửa sắt, tay lại vô tình chạm vào vết rỉ sét.
Nhiếp Tĩnh Trạch không khỏi cau mày lại, lên tiếng hỏi cậu: "Bồn rửa tay ở đâu?"
Túc Tức ghé vào cửa phòng ngủ, quay đầu vừa chỉ vào một nơi vừa nói với hắn: "Chỗ này bố trí đơn giản, chỉ cần nhìn thoáng qua là thấy, anh không cần tìm."
Những gì cậu nói vốn là thực tế, không đợi Túc Tức nói tiếp thì Nhiếp Tĩnh Trạch đã nhìn thấy cái bồn rửa chén tội nghiệp ngay cạnh cửa sổ.
Hắn đến bên bồn rửa tay rồi cúi xuống rửa, mắt không lưu tình liếc nhìn những đồ đạc cũ kỹ nhỏ bé trong phòng khách, càng lúc càng cảm thấy buồn phiền tức giận.
Hắn đã đến tầng dưới của tòa nhà này nhiều lần nhưng chưa từng đến nơi Túc Tức ở, đến hôm nay anh mới biết người kia sống trong ngôi nhà nhỏ chật chội như vậy.
Tâm trạng hắn dần chìm xuống nhưng trên mặt vẫn không chút biểu hiện, chỉ đóng chiếc vòi nước rỉ sắt lại như không có chuyện gì, xoay người đi qua căn phòng khách sáng lờ mờ, rồi đi về căn phòng nhỏ còn lại trong toàn bộ ngôi nhà.
Phòng ngủ có kê một chiếc giường nệm và một giường đơn.
Ngày thường, giường nệm được gấp lại có thể tạo ra một lối đi hẹp.
Túc Tức lúc này đang mở chiếc vali ngay giữa chỗ trống trong căn phòng, liền chắn ngay lối đi duy nhất vào phòng ngủ.
Nhiếp Tĩnh Trạch đứng trước cửa phòng ngủ, liếc nhìn chiếc vali bên cạnh chân đang chắn đường, rồi nhìn Túc Tức đứng cạnh vali, hắn đi ngang qua tủ quần áo không khỏi cau mày.
Một lúc sau không nhịn được mà hỏi cậu: "Em ngủ ở đây?"
Túc Tức gật đầu trước cái nhìn của đối phương, cất chiếc móc áo đã tháo trở lại vào tủ, xoay người đóng tủ lại.
Tầm mắt Nhiếp Tĩnh Trạch rơi vào trong tủ đồ vẫn còn phân nửa quần áo bên trong "Còn lại em không mang theo sao?"
Tức Tức nghe vậy dừng lại nói: "Những cái kia...Không phải quần áo của em, là của Chung Tình."
"Chung Tình?" Nhiếp Tĩnh Trạch cau mày, cố nén khó chịu trong lòng: "Quần áo của em và Chung Tình để chung một tủ? Căn nhà này nhỏ như vậy, em ngủ trong phòng này còn cậu ta ngủ ở đâu?"
Túc Tức đóng cửa tủ lại, xách vali đi ra ngoài: "Cậu ấy cũng ngủ trong phòng."
Đưa tay ra đỡ lấy cậu, Nhiếp Tĩnh Trạch hơi nheo mắt lại, cuối cùng hắn cẩn thận nhìn căn phòng nhỏ đến mức không thể xoay người.
Liếc xuống giường và nệm đặt chung một chỗ, sắc mặt hắn trở nên trầm xuống, trong mắt hiện lên chút tức giận: "Hai người đêm nào cũng ngủ chung với nhau hử?"
- Hết chương -.