Túc Tức đeo khẩu trang đến lớp, chỉ để lộ một đôi mắt, tỷ lệ quay đầu lại trên đường có vẻ cao hơn bình thường.
Cậu có chút tức giận, chuyện Nhiếp Tĩnh Trạch hôn làm miệng cậu sưng lên đã khiến cậu mất dần kiên nhẫn, hơn nữa cậu từ trước đến nay đều không phải người lương thiện gì.
Tiết học này là tiết học ngoại khóa, giáo viên dẫn bọn họ đi quanh khuôn viên trường để tìm hiểu và xác định các loại cây trong trường.
Túc Tức uể oải đi xuống cuối hàng, nhờ Dương Tập lấy thuốc cho mình.
Cậu biết Dương Tập thường xuyên la cà quán bar, chắc chắn biết về phương diện này.
Mới đầu Dương Tập còn có chút khẩn trương, luôn thấp giọng xác nhận lại với cậu: “Không phải cậu định bỏ thuốc hoa khôi chứ?”
Túc Tức im lặng mấy giây, khi liếc qua đường thấy cô gái chụp ảnh ở bãi cỏ đối diện, cuối cùng cậu cũng nhớ ra dáng vẻ của hoa khôi, nheo mắt nói: “Không phải.”
Dương Tập yên lòng, vỗ ngực nói: “Để tôi lo.”
Dương Tập bảo đảm xong nhưng không thấy người bên cạnh trả lời, nghi ngờ quay người lại, thấy Túc Tức đang mỉm cười với người bên kia đường.
Dương Tập nhìn theo tầm mắt cậu, thấy hoa khôi đang ngồi trên bãi cỏ chụp ảnh.
Cô hơi quay mặt sang bên này, quả nhiên thấy Túc Tức đang cười, trong mắt có chút ngại ngùng.
Dương Tập thầm mắng mình mắt mù, nhanh chóng nhếch miệng, vẫy tay với người đối diện nhưng hoa khôi cũng không thèm nhìn cậu ta, ánh mắt Dương Tập hơi buồn bã.
Khi hồn vía cậu ta vẫn đang trên mây, Túc Tức đã rời khỏi nhóm và băng qua con đường đi về phía bãi cỏ.
Nhiếp ảnh gia đã chụp xong đang kiểm tra lại những bức chụp được.
Khi hoa khôi từ trên mặt cỏ đứng dậy, Túc Tức đã đi đến chỗ cô.
Nhiếp ảnh gia ngẩng đầu nhìn hoa khôi và không tiếc lời khen ngợi: “Em là cô gái đẹp nhất mà anh từng chụp.”
Hoa khôi cắn môi cười, cất giọng ngọt ngào cảm ơn, lỗ tai trắng nõn dần ửng hồng.
Đáy mắt Túc Tức lộ ra vẻ kì quái, cậu phát hiện có thể phán đoán của mình là sai.
Viện Hoa hình như cũng không thích cậu, cô ấy chỉ là dễ dàng đỏ mặt thôi.
Trong lòng cậu đã có cái nhìn khác về Viện Hoa nên nụ cười trên mặt Túc Tức không còn tùy tiện nữa: “Cậu tên gì?”
Nhận ra sự thay đổi trong giọng nói của hắn, ánh mắt Viện Hoa bối rối trong giây lát: “Thẩm Thanh Y.”
Túc Tức gật gật đầu rồi xoay người đi nhưng bị Viện Hoa vội vàng gọi lại.
Đối phương hơi rũ mắt, xoa nhẹ chóp mũi có chút ngượng ngùng nói: “Cuối tuần này là sinh nhật mình, cậu có muốn đến không?”
Túc Tức còn chưa kịp nói, Dương Tập đi tới từ phía sau nói trước: “Tôi có thể đến không?”
Viện Hoa phớt lờ cậu ta.
Sự buồn bực và ghen tuông trong lòng Dương Tập dâng trào, cậu ta lẩm bẩm như vui mừng xen lẫn chua xót: “Tôi đi theo cậu chủ Túc là được chứ gì”.
Cậu ta nhìn thẳng Túc Tức: “Cậu chủ à, đi đi.”
Túc Tức gật gật đầu, cùng Viện Hoa thêm WeChat, lại hỏi một câu: “Cậu còn mời ai vậy?”
Viện Hoa nói: “Mời một ít bạn học có quan hệ tương đối tốt.”
Dương Tập đột nhiên nói chen vào, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: “Cậu mời Ninh Nguyên?”
Viện Hoa không nói.
Túc Tức giúp cậu ta lặp lại một lần: “Ninh Nguyên của học viện Kinh tế thương mại, bạn cùng phòng của Nhiếp Tĩnh Trạch.”
Viện Hoa lúc này mới chớp chớp mắt, mềm mại nói: “Không mời.”
“Không mời thì tốt.” Dương Tập vẻ mặt vui vẻ: “Không cần mời cậu ta.”
Nhưng Túc Tức hoàn toàn làm trái lại: “Có thể giúp tôi mời cậu ta đến không?”
Dương Tập giận đến mức không thèm gọi ‘cậu chủ’ như bình thường vẫn gọi mà buột miệng thốt lên: “Túc Tức!”
“Không phải cậu muốn biết tôi cho ai dùng thuốc sao? Lát nữa sẽ nói cho cậu”.
Trấn an xong thùng thuốc nổ Dương Tập, Túc Tức quay đầu bổ sung: “Nhưng cậu không cần trực tiếp đi tìm Ninh Nguyên.
Cậu đi tìm Thẩm Tùy để cậu ta chuyển lời cho Nhiếp Tĩnh Trạch, mời anh cuối tuần tham gia tiệc sinh nhật của cậu.
Tuy rằng Nhiếp Tĩnh Trạch hơn phân nửa sẽ không tới, nhưng nếu Ninh Nguyên biết chắc chắn sẽ bảo Nhiếp Tĩnh Trạch đưa cậu ta tới.
Cậu giúp tôi chuyện này coi như tôi thiếu cậu một phần nhân tình.”
Dương Tập thoáng sửng sốt, kinh ngạc lẩm bẩm: “Nhiếp Tĩnh Trạch...!có thù hận gì với nhau sao...”
Cuối tuần tại sinh nhật của Viện Hoa, Túc Tức cùng Dương Tập quả nhiên đụng phải Nhiếp Tĩnh Trạch cùng Ninh Nguyên ở cửa ghế lô (phòng riêng).
Dương Tập và Ninh Nguyên tình địch gặp nhau hết sức đỏ mắt, Túc Tức đã mấy ngày không gặp Nhiếp Tĩnh Trạch, ánh mắt dừng thật lâu trên người đối phương.
Vài người bước vào tặng quà sinh nhật cho Viện Hoa.
Túc Tức cũng tặng quà của mình, Viện Hoa mở ra xem một chút, vui vẻ nói cảm ơn.
Khi Dương Tập tặng quà, Viện Hoa cũng không nhìn mà nhận quà rồi tùy tiện ném trên sofa.
Ngược lại khi nhận quà của Ninh Nguyên và Nhiếp Tĩnh Trạch thì đối xử giống như quà của Túc Tức, xem một chút rồi nói cảm ơn.
Dương Tập đen mặt tức giận, Ninh Nguyên bên cạnh còn thêm dầu vào lửa, Nhiếp Tĩnh Trạch thì thản nhiên cùng những người khác nói chuyện.
Chỉ có Túc Tức nhìn khuôn mặt mềm mại của Viện Hoa rồi lại nhìn khuôn mặt đen sì của Dương Tập.
Cậu phát hiện một bí mật.
- Hết chương -.