Chương : Khống Chế Tinh Thần
"Tìm chết"
-
Tiếng chuông cảnh báo trong phòng thí nghiệm vang lên không ngừng, Thần Nhiên và Hạ Tử Hành trốn đông trốn tây, tận lực tránh khỏi đám tuần tra viên. Dù vậy, cả đường bọn họ vẫn liên tục gặp phải tấn công, hai người thở hồng hộc, trên người không ít thì nhiều đều bị thương vài chỗ.
Hạ Tử Hành lau mồ hôi trên trán, chậc một tiếng: "Bọn người này sao lại giống y như linh cẩu thế, cắt đuôi kiểu gì cũng không được?"
"...."Thần Nhiên dựa vào tường hoà hoãn một lát, đột nhiên ý thức được gì đó, cúi đầu nhìn cổ tay mình, "Có thể trong vòng tay có định vị."
Sau khi Từ Dĩ Niên bị trận truyền tống đưa đi, Hạ Tử Hành một mình đối mặt với tấn công bốn phía, ngay lúc sắp không kiên trì được nữa, Thần Nhiên đúng lúc tới kịp, hai người cùng nhau gϊếŧ mở vòng vây.
"Việc này không đúng lắm, bọn họ giống như đã chuẩn bị trước rồi."
"Vậy tiểu Từ ca cũng là bị...?" Hạ Tử Hành sửng sốt, nhớ tới trận truyền tống đưa Từ Dĩ Niên đi, không thể tin nổi nói, "Sao bọn họ có thể biết được thân phận của chúng ta?"
Thân phận của bọn họ do cục trừ yêu làm giả, đến cả Tháp Đen cũng không cảm thấy có gì không ổn, phòng thí nghiệm không thể nào vượt qua Tháp Đen nhận tin tức trước được.
Thần Nhiên nhíu mày: "Mặc kệ thế nào, đến phòng giám sát xem tình hình trước, nghĩ cách tìm được Từ Dĩ Niên rồi nói sau."
"Bản đồ vị trí chắc cũng ở gần khu vực giám sát, hay chúng ta đến đó phá hỏng hết nó đi?" Hạ Tử Hành đề nghị, "Cũng không thể không dùng vòng tay được, phá hỏng bản đồ định vị rồi thì những tuần tra viên này không thể tìm đến nữa."
Thần Nhiên đáp một tiếng. Phía sau lại lần nữa truyền đến tiếng bước chân, rất nhiều tuần tra viên đang tới gần, hai người liếc nhìn nhau, đồng thời xông lên phía trước.
Diệp Tiễu thuận theo cầu thang tròn đi thẳng lên trên. Lối vào tầng hai kho lớn không ở đại sảnh, giống y như trong trí nhớ, cuối cầu thang là sân thượng tầng hai. Yêu quái giống hệt như tuyết đang vô cùng hứng thú nhìn cảnh tượng chiến đấu kịch liệt dưới lầu.
Như cảm nhận được gì đó, tiến sĩ đột nhiên quay đầu lại, thấy rõ người tới, trên mặt nở ra một nụ cười tươi rói. Lúc hắn cười rộ lên có một lúm đồng điếu rất nhỏ bên khoé môi: "Sao lại tới đây, không phải cậu không thích ra ngoài à?"
Diệp Tiễu không nói gì, tiến sĩ đã quen với thái độ trầm mặc của hắn, phối hợp nói sang chuyện khác: "Hôm nay mấy vị bạn cũ của cậu tới phòng thí nghiệm, có muốn gặp không?"
Diệp Tiễu đánh gãy hắn: "Tôi có chuyện muốn hỏi anh."
Sau khi trở về, đây là lần đầu tiên Diệp Tiễu chủ động nói chuyện với hắn, tiến sĩ thả nhẹ giọng nói: "Chuyện gì vậy?"
Hắn chăm chú nghiêm túc nhìn sang như thế thật sự rất lừa người. Bởi vì vẻ ngoài vô hại thuần khiết, cho dù đã trải qua biết bao nhiều lần biến đổi vô nhân đạo, vẫn có những thể thí nghiệm khó mà đánh đồng tiến sĩ và người lãnh đạo phòng thí nghiệm là một, thời gian dài bị nhốt trong một nơi đầy áp lực và khép kín, không ít thể thí nghiệm thậm chí còn sinh ra lòng dựa dẫm vào hắn.
Diệp Tiễu cũng đã từng rất thích hắn, nhiều năm trước khi mới gặp lần đầu, cậu nhóc nhìn thấy yêu quái trắng tinh thuần khiết với nụ cười ấy, tựa như vừa trông thấy được một thiên sứ.
Nhưng dưới lớp da khiến lòng người mê hoặc đó, cất giấu một linh hồn vô cùng vặn vẹo, vừa điên cuồng lại vừa bệnh hoạn.
Diệp Tiễu đối diện với đôi mắt sáng long lanh của hắn: "Năm năm trước, tại sao lại bằng lòng thả tôi rời đi?"
Hắn mãi mãi không quên được nhà kho trong chiều hoàng hôn ngày đó, tiếng bước chân dần đi tới, tim hắn đập như nổi trống, sợ hãi đến gần như chẳng thể thở nổi, hắn nghĩ rằng mình cũng sẽ bị lôi ra khỏi rương gỗ như các thể thí nghiệm khác, tiến sĩ dừng lại trước rương hắn trốn, xuyên qua khe hở cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
"Cái cuối cùng là rương trống." Tiến sĩ nhẹ nhàng bâng quơ, "Không còn người sống nữa, đi thôi."
Câu nói đó, trở thành ác mộng đeo bám Diệp Tiễu suốt bao nhiêu năm.
Tiến sĩ giật mình, nhất thời không biết phải trả lời thế nào, vẻ sắc bén trong mắt Diệp Tiễu hiện lên. Lúc này đèn trần trên đỉnh đầu im hơi lặng tiếng tan chảy, kim loại dưới dạng lỏng ngưng tụ thành vô số gai nhọn, mắt thấy sẽ lập tức xuyên thủng đầu tiến sĩ_____!
Không khí bỗng nhiên vặn vẹo biến dạng, ngay phút cuối cùng, một cánh tay trong suốt ngưng tụ thành thực thể, Ảnh Linh đột ngột xuất hiện mạnh mẽ chặn lại công kích suýt thì trí mạng. Ảnh Linh không thèm chớp mắt rút thẳng gai nhọn đâm xuyên qua cánh tay, máu tươi trào ra từ lỗ thủng dưới lớp máu thịt lẫn lộn.
Ầm!
Cùng lúc đó, dưới lầu phát ra tiếng động rất lớn. Theo âm thanh cửa đá vỡ toác, Từ Dĩ Niên đạp lên đá vụn đi ra từ trong bụi mù, đồng tử vốn đen như mực biến thành một màu tím đậm, dáng vẻ trời dám cản gϊếŧ cả trời đó mang khí thế kinh người. Ánh mắt Diệp Tiễu thoáng trầm xuống, có hơi kinh ngạc với tốc độ động thủ của cậu.
Hắn vốn định tận lực giữ chân tiến sĩ tranh thủ thời gian cho Từ Dĩ Niên, có thể nhân cơ hội gϊếŧ chết tiến sĩ càng tốt. Phiền phức ở chỗ, bên cạnh tiến sĩ thế mà còn có một tên hộ vệ ẩn mình, nếu không phải người này bị ép hiện thân, từ đầu đến cuối hắn vẫn không hề phát hiện lầu hai còn tồn tại một người thứ ba.
Thực lực của Ảnh Linh này không tầm thường, trong phòng thí nghiệm không biết còn tiềm tàng bao nhiêu kiểu người như vậy, nếu ám sát không thành, tình cảnh của bọn họ sẽ càng thêm rắc rối, trước tiên phải giải quyết tiến sĩ.
Gϊếŧ hắn, gϊếŧ không được thì ngăn cản hắn!
Toàn thân Diệp Tiễu bao trùm một ngọn lửa đen quỷ dị; Ảnh Linh hạ thấp người xuống, nắm chặt thanh đao dài xuất hiện trong không khí. Tiến sĩ duỗi tay cản trước mặt hắn.
Động tĩnh Từ Dĩ Niên gây ra ầm vang dưới đại sảnh. Tiến sĩ nhìn chằm chằm Diệp Tiễu, ánh mắt tối tăm: "Là cậu thả thằng nhóc kia ra....Cậu vì cậu ta mà muốn gϊếŧ tôi?"
Diệp Tiễu lạnh lùng nói: "Không liên quan đến cậu ấy, tôi là vì chính mình."
Tiến sĩ không rời mắt nhìn hắn, giọng điệu vậy mà lại mang theo vẻ cầu xin: "Trong lòng cậu, tôi vẫn đáng chết vậy à."
Lông mi nhạt màu của Tuyết yêu khẽ run lên nhè nhẹ, dáng vẻ nhìn qua yếu ớt lạ thường. Diệp Tiễu lười nói thừa với hắn, ngọn lửa bùng nổ mang theo luồng khí lao về phía đối diện, Ảnh Linh ra sức ngăn cản, tiến sĩ thấy Diệp Tiễu xông lại đây cũng không thèm né tránh, trong đôi mắt thuần trắng như chứa cả đầy trời bão tuyết.
"Được thôi," Tiến sĩ nhẹ nhàng nói, "Cậu đã quyết định, tôi sẽ giúp cậu vậy."
Hắn dứt lời, khoé môi dần cong lên ý cười quỷ dị.
"Suy nghĩ vô lý như thế, tôi không uốn nắn lại giúp cậu là không thể được."
Lồng ngực Diệp Tiễu nhảy một cái, lúc cảm nhận được nguy hiểm đã không còn kịp nữa rồi. Đầu óc hắn trống rỗng, lý trí dần bị ăn mòn. Năng lực của tộc Tuyết yêu phần lớn liên quan đến tinh thần, bản thân tiến sĩ cũng không phải yêu quái có yêu lực mạnh mẽ, hẳn là không thể thuận lợi như vậy mới đúng.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra....Tại sao lại có thể dễ dàng kiểm soát hắn!
Lửa đen trên người Diệp Tiễu dần lụi tàn, tiến sĩ duỗi hai tay ôm lấy hắn, chậm rãi vuốt ve gáy hắn.
"Tôi muốn cậu tự tay gϊếŧ chết Từ Dĩ Niên." Hắn hạ mệnh lệnh bên tai Diệp Tiễu, chẳng hề giống với giọng điệu nhẹ nhàng, giữa hai đầu lông mày đầy vẻ lạnh lùng và ghen ghét.
Đôi mắt Diệp Tiễu vô thần, hắn mờ mịt trống rỗng liếc mắt nhìn tiến sĩ, sau đó nhảy xuống từ lầu hai.
Quanh người Từ Dĩ Niên lượn lờ lôi điện, trực tiếp gϊếŧ vào vòng vây tầng tầng lớp lớp. Hơi thở trên người cậu nóng nảy bất an, như thể thú hoang vừa thoát ra khỏi lồng. Yêu quái bị cậu đụng phải liên tiếp biến thành búp bê vải hình dạng khác nhau, trong miệng từng con búp bê phát ra tiếng rầm rì sợ hãi, không thể tiếp tục sử dụng năng lực, ngay lập tức bị ánh điện xuyên thủng. Sau vài giây đồng hồ, lớp vải rách nát khôi phục thành da, bông trở về nội tạng, yêu quái lần nữa được biến lại thành người cái chết thê thảm, có kẻ bị chặt đứt người, có kẻ nát thành từng mảnh.
"Cậu ta uống Hỗn Huyết!" Trong đám yêu quái có tên lớn tiếng nói, "Cẩn thận, chắc chắn cậu ta còn có năng lực khác!"
Đầu Từ Dĩ Niên vô cùng đau, tác dụng phụ của Hỗn Huyết khiến tinh thần cậu hoảng hốt, tiếng kêu la của đám yêu quái hệt như trăm ngàn con ong vo ve trong đầu.
"Lải nhải phiền muốn chết." Từ Dĩ Niên tâm phiền ý loạn, sát ý khát máu không ngừng trỗi dậy. Phong Khôi ẩn nấp trong góc gần đó từ điểm mù tấn công cậu, Từ Dĩ Niên nhạy bén vươn tay phải ra, dùng sức vỗ vào đỉnh đầu Phong Khôi.
....Hả? Từ Dĩ Niên sửng sốt.
Không có gì thay đổi.
Cậu lấy được là năng lực của tộc Khởi La, không có tác dụng với những đối thủ trình độ ngang bằng hoặc mạnh hơn cậu. Từ Dĩ Niên quyết định rất nhanh, trong tay bùng lên lôi điện chói mắt, giây tiếp theo quăng mạnh Phong Khôi vào mặt tường!
Trong cái thoáng liếc mắt, cậu nhìn thấy Khuyển yêu thừa dịp hỗn loạn muốn tập kích cậu, đang định quay đầu.
Răng rắc____
Khuyển yêu đánh lén trợn ngược hai mắt, chỉ trong chốc lát mất hẳn hô hấp. Úc Hoè thả cái xác bị mình bẻ gãy cổ xuống, cũng vì động tác này, ngón tay vốn chồng chất vết thương lại đầm đìa máu tươi.
Từ Dĩ Niên nhìn thấy máu xuôi theo ngón tay anh chảy xuống, lúc này mới phát hiện Úc Hoè bị thương còn nghiêm trọng hơn mình tưởng tượng rất nhiều. Ngay lập tức cơn giận cuốn sạch lý trí, hai mắt Từ Dĩ Niên đỏ bừng, yêu lực khổng lồ tràn ra từ người cậu, sức mạnh kinh khủng đó hệt như bóng tối chiếm giữ lên khắp đỉnh đầu mọi người.
"Bình tĩnh một chút!" Úc Hoè cất cao giọng, tới gần bên cạnh cậu, "Rốt cuộc cậu uống bao nhiêu Hỗn Huyết thế?"
"...." Từ Dĩ Niên ngửi được mùi máu tươi trên người anh, cơn nóng giận dâng lên khắp người. Ánh điện chói mắt ập xuống vang dội, một đám yêu quái xung quanh không kịp phản ứng, liên tiếp rơi đầu xuống đất.
"Từ Dĩ Niên!" Vẻ mặt Úc Hoè nghiêm khắc. Người bị anh gọi tên bỗng nhiên quay đầu lại, vẻ tàn bạo loé lên trong mắt.
Hỗn Huyết có thể cho người sử dụng năng lực của yêu tộc, đồng thời cũng sẽ mang đến tính hiếu chiến dễ giận mà yêu tộc vốn có, bản tính hung tàn cực đoan cùng nhau ùa đến. Trạng thái tinh thần của Từ Dĩ Niên vừa nhìn là biết không bình thường, bản năng khiến cho Úc Hoè kéo căng thân thể.
Ngay sau đó, bóng dáng Từ Dĩ Niên loé lên vọt đến phía sau Úc Hoè, đụng đầu ngón tay vào tên yêu quái chuẩn bị đánh lén, yêu quái kia còn cách bọn họ một khoảng lớn, thấy Từ Dĩ Niên xông lại đây không khỏi kinh ngạc, cứ thế biến thành một con búp bê vẻ mặt sửng sốt.
Úc Hoè hơi mở to mắt, không ngờ phản ứng của Từ Dĩ Niên quá khích đến mức này.
Búp bê vải hoảng sợ hét chói tai, đối diện với đôi mắt đằng đằng sát khí trước mặt, ngay lúc này mới ý thức được là mình đã chạm vào vảy ngược của đối phương.
"Muốn chết."
Búp bê không ngừng vùng vẫy bị Từ Dĩ Niên trực tiếp xé thành hai mảnh, bông nhồi bên trong bay tứ tung, chờ đến khi khôi phục về lại hình người, nội tạng toả hơi nóng đã ngổn ngang đầy đất. Từ Dĩ Niên làm như không thấy máu tanh khắp mặt sàn, cảm nhận những tầm mắt cảnh giác xung quanh mình, lòng cậu nảy sinh chán ghét, theo bản năng chắn trước mặt Úc Hoè.
Nam sinh cao gầy mảnh khảnh, lưng thẳng tắp, bởi vì vừa rồi liên tục chém gϊếŧ khiến trên người dính đầy vết máu. Trong ấn tượng của Úc Hoè, từ sau khi anh lớn lên chưa từng có ai che chở phía trước anh. Anh nhịn không được vươn tay, nắm chặt ngón tay Từ Dĩ Niên.
Từ Dĩ Niên phản ứng được, lập tức nắm chặt trở lại tay anh. Cũng ngay lúc này, trong tầm mắt xuất hiện một bóng người quen thuộc, Diệp Tiễu xuyên qua vòng vây cúi đầu đi tới, biểu cảm không rõ. Ánh mắt Từ Dĩ Niên ngừng lại, lúc Diệp Tiễu dừng bước ngẩng đầu, cậu trông thấy một đôi mắt vô thần trống rỗng.