Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Lễ Tốt Nghiệp
"Tuy rằng trước mắt chúng ta hữu danh vô thực"
-
Tường vi hồng nở rộ bên góc ngoặt, nhành hoa tầng tầng lớp lớp che khuất cổng chính lâu đài, Từ Dĩ Niên chợt nói: "Được rồi, cô ấy không thấy nữa đâu."
Úc Hoè nhìn cậu một cái, dừng bước chân lại, vẫn không buông tay cậu ra.
Từ Dĩ Niên giành nói trước: "Tôi biết anh dùng tôi chặn đào hoa, tuy rằng rất đột ngột, nhưng mà tôi có thể hiểu được...."
Đón lấy ánh mắt Úc Hoè, Từ Dĩ Niên càng nói càng không còn sức, cuối cùng chỉ có thể ha ha cười gượng hai tiếng.
Úc Hoè không nói lời nào, trong bầu không khí khiến người ta hít thở không thông này, Từ Dĩ Niên chỉ hận không thể lập tức biến mất.
Cuối cùng.
Úc Hoè sâu xa nói: "Cậu phối hợp rất tốt."
Thấy anh đi xuống bậc thang, Từ Dĩ Niên thở phào nhẹ nhõm, trả lời linh tinh: "Đúng vậy, là việc tôi nên làm. Khụ, ý tôi là anh giúp tôi, đương nhiên tôi cũng phải giúp anh."
Úc Hoè buông tay ra, người lại hơi ghé sát lên phía trước: "Vậy lần sau cần cậu giúp đỡ nhiều hơn rồi."
Khoảng cách quá gần, ánh mắt anh như che phủ lên khắp người Từ Dĩ Niên, mang đến cảm giác tồn tại khó mà bỏ qua được. Phản ứng lại giúp đỡ của anh là nói đến cái gì, mặt Từ Dĩ Niên hơi khô, mà vẫn đồng ý rất nhanh: "Được, không thành vấn đề."
Sau khóm tường vi vang lên tiếng bước chân, Thần Nhiên và Hạ Tử Hành một trước một sau vòng qua góc ngoặt, thấy cậu với Úc Hoè đứng chung một chỗ vẻ mặt hết sức vi diệu, nhất là Hạ Tử Hành, trong tình huống không nên tự giác lại phun ra phần tự giác: "Thật ngại quá, làm phiền rồi!"
Từ Dĩ Niên hung tợn trợn mắt liếc cậu ta một cái.
So ra, Thần Nhiên có vẻ đáng tin hơn rất nhiều, hắn nhìn nhìn Úc Hoè, lại nhìn nhìn Từ Dĩ Niên, giọng điệu tự nhiên hỏi: "Tôi đến là muốn hỏi cậu một chút, có muốn cùng đi về không?"
Mặc dù như thế, nói đến cuối cùng vẻ mặt Thần Nhiên cũng không nhịn được hơi co rúm lại.
Từ Dĩ Niên lập tức nắm lấy cọng rơm cứu mạng: "Đương nhiên cùng về rồi."
Cậu quay đầu nói với Úc Hoè: "Vậy tôi đi đây, hôm nay cảm ơn anh."
Cũng không biết là Úc Hoè cố ý hay vô tình, cười cười nói: "Khách khí với tôi như vậy làm gì."
Thần Nhiên với Hạ Tử Hành lập tức bị đập đến chấn động, cả hai đồng loạt soàn soạt nhìn sang Từ Dĩ Niên. Từ Dĩ Niên thật sự không biết nên đáp thế nào: "Cảm ơn vẫn phải cảm ơn....Không cần tiễn đâu! Nam Chi có cho tôi ngọc chú truyền tống rồi."
Từ Dĩ Niên nói xong bóp nát ngọc chú, sau khi không gian vỡ đôi lập tức kéo Hạ Tử Hành với Thần Nhiên chạy trối chết.
Ngọc chú Nam Chi cho cậu đáp xuống gần học viện, gần như vừa chạm chân xuống đất, Thần Nhiên với Hạ Tử Hành một trái một phải túm lấy cậu.
Thần Nhiên: "Chuyện gì xảy ra? Giải thích chút đi."
Hạ Tử Hành: "Tiểu Từ ca! Hôm nay cậu phải nói cho rõ! Cậu vậy mà ở sau lưng tôi lén kết hôn hả? !"
Giọng Hạ Tử Hành quá lớn, dẫn tới ánh nhìn kinh ngạc của những học sinh đi ngang qua. Từ Dĩ Niên nhịn rồi nhịn, mới không tẩn Hạ Tử Hành nhét vào lòng đất: "Cái gì mà ở sau lưng cậu lén kết hôn, không phải như cậu nghĩ."
Cậu đơn giản ngắn gọn giải thích huyết khế với hôn khế, Thần Nhiên nghe được nửa tin nửa ngờ: "Ma tộc còn có khế ước này? Tại sao từ trước đến nay tôi chưa từng nghe thấy bao giờ?"
"Hôn khế này cũng bug quá rồi." Hạ Tử Hành tấm tắc lấy làm lạ, "Vậy nếu đính vào rồi lại giải trừ, đính vào rồi lại giải trừ tiếp....Lần lượt làm mới như thế, chẳng phải những khế ước khác vĩnh viễn không có hiệu quả nữa à?"
"Cái gì mà làm mới, cậu chơi game hả, thế cậu tính cả đời kết hôn bao nhiêu lần?"
Không giống Hạ Tử Hành đang cảm thấy khế ước quá thần kỳ, Thần Nhiên khẽ nhíu mày.
Lúc trước Úc Hoè với Từ Dĩ Niên ồn ào thành như vậy, tính cách Úc Hoè cũng chẳng phải là kiểu nhân từ nương tay giúp người làm niềm vui, trái lại còn khá hung tàn cường thế. Thế nhưng cố tình mỗi khi Từ Dĩ Niên gặp phiền phức luôn tận tâm tận lực giúp đỡ, nếu không có cảm tình với Từ Dĩ Niên, đúng là không có cách gì nói được.
Mà Từ Dĩ Niên....
Thần Nhiên thở dài trong lòng, cố ý nhắc nhở cậu: "Cậu vẫn nên để tâm một chút, dù sao hôn khế cũng không phải chuyện nhỏ. Nợ nhân tình người ta quá nhiều, nói không chừng sẽ phải bồi thường cả bản thân mình vào."
"Tôi biết chứ," Từ Dĩ Niên nói cứ như thật, "Sau này nếu anh ấy cần gì từ tôi, bất kể là cái gì, tôi nhất định sẽ hoàn thành giúp anh ấy."
Hạ Tử Hành dựng thẳng ngón cái: "Có ơn tất báo!"
Thần Nhiên nghe đến đó càng đau đầu: "...Chỉ sợ thứ cậu nghĩ không giống với thứ anh ta nghĩ đâu."
"Nếu cậu với ông chủ Úc không có chuyện gì, vậy tôi đi trước đây." Hạ Tử Hành thả lỏng xuống, vừa nhìn điện thoại vừa nói, "Ngày mai là lễ tốt nghiệp, anh tôi bảo tôi về nhà thay quần áo một chuyến."
-
Lễ tốt nghiệp của học viện Phong Kiều đến tối mới bắt đầu, Hạ Tử Hành vốn tưởng là về nhà có thể ngủ một giấc thật ngon, thảnh thơi trôi qua một đêm, không nghĩ tới mới sáng sớm đã bị Thần Nhiên gọi điện đánh thức, bảo cậu ta đến hội trường thu xếp giúp đỡ.
Hạ Tử Hành với nam sinh bên cạnh cùng nhau trang trí tinh vân lên khắp trần nhà hội trường, cậu ta không giỏi dùng pháp thuật di chuyển lắm, ngẩng đầu điều chỉnh vị trí tinh vân cũng mất không ít công sức. Cố tình hội học sinh bày ra yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, mấy cô gái này nhất định phải muốn trần nhà lộ ra "hiệu ứng ngân hà chảy xuôi đẹp tựa mộng ảo". Hạ Tử Hành với nam sinh kia vất vả dệt lên một dải ngân hà, đang cảm thấy mệt đến mức mắt nổ đom đóm, Thần Nhiên cầm theo hai chai nước đi tới.
Hắn lần lượt đưa nước cho nam sinh và Hạ Tử Hành, nam sinh cười nhận lấy: "Cảm ơn hội trưởng."
"Cảm ơn." Hạ Tử Hành mở nắp chai, "Tiểu Từ ca đâu?"
"Điện thoại gọi không thông, chắc là đang ngủ."
Hạ Tử Hành hiểu rõ: "Cậu ấy mà ngủ là y như người chết, sét đánh cũng không đánh tỉnh cậu ấy được đâu."
Nói tới đây, Thần Nhiên nghe một cuộc điện thoại, thấy hắn dặn dò các mục công việc cho đầu dây bên kia, Hạ Tử Hành cảm khái: "Cậu vào hội học sinh cũng bận rộn quá."
Hạ Tử Hành tranh thủ xem điện thoại, thấy nhóm tán gẫu nào cũng đang điên cuồng gõ tin nhắn, cậu ta vừa ấn vào, phát hiện mọi người dào dạt hứng thú thảo luận bình chọn học sinh tốt nghiệp xuất sắc.
Học viện Phong Kiều có lịch sử lâu đời, đã trôi qua mấy trăm năm kể từ ngày thành lập trường, nghi thức Đèn Phong trong lễ tốt nghiệp cũng lưu truyền đến tận bây giờ, mỗi năm sẽ bình chọn học sinh tốt nghiệp xuất sắc để chịu trách nhiệm thắp sáng Đèn Phong. Nhưng mà học viện lúc nào cũng theo lối hoạ phong thanh kỳ, không chỉ trong đội ngũ giáo sư có Nguyên Mộ cáo già không theo lẽ thường, đến cả học sinh cũng vô cùng phản nghịch, mỗi một lần bỏ phiếu, người nào cũng ngầm hiểu tự đổi quy tắc bình chọn, vốn giáo viên hi vọng mọi người bầu ra học sinh tốt nghiệp xuất sắc, đám này lại cứ thích bóp méo bình chọn cho giáo thảo hoa khôi trường.
Hoạ phong thanh kỳ: Kỳ lạ, mới mẻ, phong cách đặc biệt.
Tô Đường gửi liên kết bình chọn vào nhóm. Dựa theo bình thường phải là bầu ra một nam một nữ, Tô Đường lại hò hét dưới cái liên kết này: [ Các chị em các chị em, bình chọn Từ Dĩ Niên đi! ]
Hạ Tử Hành nhấn vào đường link, trong đám nam sinh Thần Nhiên được nhiều bình chọn nhất, Từ Dĩ Niên kém hắn bảy tám mươi phiếu, toàn khoá của bọn họ tổng cộng cũng chỉ hơn một trăm người, như vầy có thể thấy gần như học sinh cả học viện cùng tham gia vào: [ Bầu tiểu Từ ca làm giáo thảo á? Có hơi sai lệch kiểu gì í. ]
Tô Đường: [ Không phải, cậu ấy là hoa khôi trường. ]
Hạ Tử Hành chấn động không thôi.
Mấy nữ sinh khác trong nhóm cũng ríu rít: [ Bình thường tui không dám nhìn cậu ấy, hiếm thấy mới có cơ hội, bầu cậu ấy lên thưởng thức cho đã chứ! ]
[ Có khi nào anh lớn xụ mặt không? ]
[ Xụ mặt cũng không sao, hoa khôi trường xụ mặt vẫn đẹp! ]
[ Đúng thế! Dù sao cũng đẹp nhất khoá cơ mà. ]
Hạ Tử Hành đọc được câu đẹp nhất khoá suýt nữa thì cười sốc cả hông: [ Tiểu Từ ca mà biết là cười không nổi nữa đâu. ]
Hạ Tử Hành: [ Nhưng mà không sao, tôi đến liền đây. ]
"Xem này," Hạ Tử Hành thấy Thần Nhiên gọi điện thoại xong rồi, vỗ vỗ hắn, "Mọi người đều đang bình chọn cho cậu với tiểu Từ ca đó."
"Là ý gì?" Thần Nhiên mờ mịt quay đầu qua.
"Cậu là giáo thảo, cậu ấy là hoa khôi trường."
"...." Thần Nhiên hiển nhiên cũng nghĩ tới vinh quang Từ Dĩ Niên thu được sau ngày kỷ niệm thành lập trường, không cần Hạ Tử Hành nhắc nhở, Thần Nhiên xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, "Gửi đường liên kết cho tôi đi."
"Cậu nói xem có khi nào cậu ấy tỉnh dậy sẽ bùng nổ hay không?"
"Bùng nổ thì không đến nỗi, nhưng mà có thể sẽ hoài nghi cuộc đời."
"Hội trưởng, các cậu bỏ phiếu cho Từ Dĩ Niên hết hả?" Nam sinh cùng trang trí trần nhà thấy hai người bọn họ dạt dào hứng thú, tò mò ghé lại hỏi.
Thần Nhiên ừ một tiếng, Hạ Tử Hành cười tủm tỉm hỏi, "Cậu chọn ai thế?"
"Tôi cũng muốn bầu Từ Dĩ Niên," Nam sinh so ra có lương tâm hơn, "Nhưng mà có khi nào anh lớn sẽ mất hứng không?"
"Sao có thể, đây là mọi người tán thành cậu ấy." Hạ Tử Hành hợp tình hợp lý, "Đừng lo, cứ bầu cậu ấy đi, tối nay mọi người cùng nhau chòng ghẹo...À không, cùng xem hoa khôi trường."
-
Màn đêm buông xuống, hội trường ven bờ hồ Phong đèn đuốc sáng trưng, ngoại trừ học sinh tốt nghiệp và các giáo viên, những vị khách được mời cũng lục tục tới bên hồ Phong, không ít học sinh học viện Phong Kiều ở xung quanh dẫn đường.
"Xin chào bạn học, các cậu là học sinh của học viện Phù Diêu phải không?" Nữ sinh nhìn thấy một nam một nữ đang dần đi đến, mỉm cười tiến lên hỏi thăm.
Để tăng cường giao lưu giữa học viện trừ yêu sư và học viện yêu tộc, mỗi năm đến lễ tốt nghiệp học viện Phong Kiều sẽ mời yêu tộc của học viện Phù Diêu cùng đến tham dự. Nam sinh trước mặt thân hình cao lớn, đôi mắt xanh biếc như ngọc phỉ thúy, nữ sinh cao gầy mảnh khảnh, đồng tử và tóc cùng mang màu hồng đào hiếm thấy. Bất kể là khí chất hay diện mạo, hai người nhìn qua đều không giống con người.
Lục Triêu gật đầu: "Có chuyện gì không?"
"Là như vầy, học viện bọn tôi đang bình chọn học sinh tốt nghiệp xuất sắc, mã số học sinh của Phù Diêu cũng có thể đăng ký vào trang web của Phong Kiều, có thể phiền các cậu bình chọn một học sinh được không?" Nữ sinh vừa nói vừa phóng to trang web lên, chỉ chỉ vào một người trong đó, "Là học sinh này nè."
Sầm Đào vốn đang không chút hứng thú nhìn lướt qua ảnh chụp, hai mắt thoắt cái sáng ngời: "Ái chà, đáng yêu quá! Bình chọn cho cậu ấy đúng không?"
Nữ sinh không ngờ chị gái yêu tộc nhìn qua lạnh lùng này lại khéo thế: "Đúng đúng, người thật còn đẹp hơn ảnh nhiều! Nếu được nhiều phiếu, tối nay có thể nhìn thấy cậu ấy lên sân khấu đó!"
Sầm Đào: "Woa!"
Vẻ mặt Lục Triêu khó hiểu không còn gì để nói, chờ nữ sinh đi rồi, hắn đè lại đầu ngón tay Sầm Đào đang chộn rộn không yên, khẽ nghiến răng nói: "Đó là Từ Dĩ Niên."
"Thì làm sao?"
Cứ nhắc đến cái tên này là Lục Triêu lại cảm thấy xui xẻo: "Úc Hoè đối xử với cậu ta thế nào, cậu ta đối xử với Úc Hoè thế nào? Tại sao mấy người Phong Kiều này lại như vậy, trai đểu cũng có thể làm học sinh tốt nghiệp xuất sắc."
Sầm Đào ngoảnh mặt làm ngơ, còn đang thưởng thức tấm ảnh: "Sao anh không nói em biết Từ Dĩ Niên lớn lên trông thế này? Chẳng trách mấy anh chỉ trích cái gì cũng không chỉ trích được diện mạo."
Lục Triêu nghẹn nửa ngày: "....Bề ngoài đẹp mắt thì có ích gì, vẻ đẹp tâm hồn mới là quan trọng nhất!"
Sầm Đào nghịch điện thoại mình một lúc lâu, sau đó vươn tay với Lục Triêu: "Đưa điện thoại của anh cho em đi, em phải bình chọn cho cậu ấy."
Lục Triêu thấy mình và bạn gái nhan cẩu hoàn toàn không cùng tần số, đành phải chịu nhục chịu khổ đưa điện thoại cho cô. Sầm Đào gõ gõ mấy cái, Lục Triêu không nhịn được hỏi: "Em có biết cậu ta với Úc Hoè...."
"Nhờ có anh nhắc tới mỗi ngày, em có thể thuộc nằm lòng việc từng trải của Úc Hoè luôn đó. Người ta cũng đâu có nói ghét Từ Dĩ Niên, anh lo lắng cái gì?" Sầm Đào chặn lại hắn, "Đừng làm phiền em ngắm trai đẹp."
"Ồ." Lục Triêu không nói lại cô, chỉ có thể tủi thân ngậm miệng.
Tám giờ đúng, pháo hoa nở rộ trên không trung học viện. Từng tiếng nổ nặng nề như tiếng sấm, Từ Dĩ Niên giật mình tỉnh dậy từ trong mộng, mơ mơ màng màng liếc mắt nhìn màn trời ngập tràn màu sắc bên ngoài ký túc xá.
Cậu chậm rì rì mở điện thoại lên, híp mắt nhìn thấy vài cuộc gọi nhỡ của Thần Nhiên và tin nhắn Hạ Tử Hành gửi qua....Từ Dĩ Niên chợt nhớ tới hôm nay là ngày gì. Nhận ra pháo hoa cũng đã đốt xong cả rồi, cậu xoay người nhảy bật xuống giường, vào nhà vệ sinh qua loa rửa mặt rồi vội vàng mặc quần dài sơ mi vào, cầm lấy cà vạt chạy ào về phía hội trường.
Bởi vì Diệp Tiễu, cũng bởi vì Úc Hoè, Từ Dĩ Niên trằn trọc cả đêm. Vốn định ban ngày ngủ bù một giấc, cuối cùng lại ngủ thẳng đến khi lễ tốt nghiệp bắt đầu.
Hội trường rộng lớn lộng lẫy ánh đèn, tinh vân biến hoá huyền ảo trải khắp trần nhà, giữa bàn tròn trung tâm đặt hoa tươi và nến, bọt khí trong rượu sâm panh từ từ bay lên. Từ Dĩ Niên đẩy cửa bước vào, hiệu trưởng đang đĩnh đạc phát biểu trên sân khấu, hơn trăm học sinh tốt nghiệp dưới đài hoặc đứng hoặc ngồi, bầu không khí vô cùng thoải mái. Hiệu trưởng dạt dào tình cảm diễn thuyết vừa vặn che đi tiếng động cậu bước vào cửa, chủ nhiệm Tần là người duy nhất phát hiện ra cậu hung tợn trợn mắt liếc cậu một cái.
Từ Dĩ Niên mặt dày mày dạn né tránh ánh mắt chủ nhiệm Tần, cậu đang định nhìn xem Hạ Tử Hành với Thần Nhiên ngồi chỗ nào, bên cạnh có một bàn tay vươn ra, kéo cậu lại.
"Ngày cuối cùng rồi, cậu cũng đến muộn hả?"
Từ Dĩ Niên kinh ngạc quay đầu lại. Ánh đèn rực rỡ hắt xuống gương mặt Úc Hoè, anh chân dài vai rộng, khí chất lẫm liệt lại cao quý, áo sơ mi quần tây mặc trên mình vô cùng đẹp mắt.
Nhịp tim Từ Dĩ Niên đập nhanh hơn, lúng ta lúng túng nói: "Anh chưa từng nói anh sẽ tới học viện."
Vừa nói xong, Từ Dĩ Niên cảm thấy mình cứ như đang hỏi lịch trình của Úc Hoè, vội vàng bổ sung: "Anh trở về quyên tặng hả?"
Hoa Hành Cảnh ngồi bên cạnh nghe đến đó, mỉm cười nói tiếp: "Tôi là quyên tặng, ông chủ Úc tuy rằng cũng quyên, nhưng mà cậu ấy là do hiệu trưởng đích thân mời."
Sau chuyện ở Tháp Đen, Úc Hoè nhận được lời khen ngợi từ giới trừ yêu, những trừ yêu sư thế hệ trước từng có quan hệ tốt với Tuyên Đàn nhất quyết ghi công cho Úc Hoè, mặc dù còn một số trừ yêu sư vẫn mang lòng bất phục, ngoài mặt cũng không dám tiếp tục úp mở phê bình. Hơn nữa anh ở yêu tộc địa vị cao quý, học viện mời anh tham gia lễ tốt nghiệp cũng coi như tỏ rõ lập trường.
Úc Hoè dùng mắt ra hiệu vị trí bên cạnh mình: "Ngồi đây đi, không có ai."
Chủ nhiệm Tần phía xa đang ngẩng cổ quan sát bốn phía, chắc là đang chờ cậu tự chui đầu vào lưới, Từ Dĩ Niên dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Úc Hoè.
Vừa rồi đi vội, áo quần của cậu trông hơi xộc xệch. Úc Hoè thuận thế chỉnh lại áo sơ mi cho cậu, đầu ngón tay lạnh ngắt vô tình cọ vào cổ cậu, Từ Dĩ Niên cứng đờ người không nhúc nhích.
"Cổ áo bị lật." Úc Hoè nhẹ giọng nói.
"Ồ." Từ Dĩ Niên trả lời, lại bổ sung thêm một câu, "Cảm ơn."
Úc Hoè không để ý đến ánh mắt hứng thú xem kịch của Hoa Hành Cảnh, đưa một cái hộp trang sức đen trầm cho Từ Dĩ Niên: "Quà tốt nghiệp."
Từ Dĩ Niên sửng sốt, duỗi tay nhận lấy.
Bên trong hộp vải nhung nhỏ, trâm cài áo hình dạng lâu đài lấp lánh rực rỡ, viên kim cương lấy màu tím làm chủ đạo được mài cắt tinh xảo, theo tinh vân bồng bềnh trên trần nhà hội trường, độ tán sắc khúc xạ lên ánh sáng chói mắt, hoà lẫn vào cùng mặt cắt kim cương khảm khắp xung quanh.
Tuy rằng không biết phân biệt hàng, Từ Dĩ Niên vẫn có thể nhìn ra thứ này vô cùng xa xỉ. Cậu chần chờ hỏi: "Có phải cái này...." Quý giá lắm không?
Thấy mặt Từ Dĩ Niên lộ vẻ do dự, ánh mắt Hoa Hành Cảnh lay động, không biết ôm từ đâu ra một đoá sen đá đủ mọi màu sắc: "Đúng lúc tôi cũng tặng luôn. Bạn nhỏ, tốt nghiệp vui vẻ."
Cánh hoa xếp chồng toả sáng rạng rỡ, bên dưới ánh đèn chiếu rọi lộng lẫy như sắc cầu vồng. Mức độ khoa trương của đoá hoa này chỉ có hơn chứ không có kém trâm cài áo kim cương tím. Hai tay Từ Dĩ Niên nhận lấy bó hoa trị giá ngàn vàng, cẩn thận từng li từng tí chạm vào bông hoa lấp lánh, lời nói phát ra từ tận đáy lòng, "Tuy rằng điều kiện nhà tôi cũng tạm được....Nhưng mà các anh có tiền thật đó."
Hoa Hành Cảnh suýt nữa thì cười lên tiếng, thật tâm thật tình khen: "Rất hợp với cậu, ôm vào rồi chụp ảnh tốt nghiệp hẳn là đẹp lắm đó."
Úc Hoè liếc mắt nhìn hắn một cái.
Ý thức được mình vừa thuận miệng chòng ghẹo ai kia, Hạ Tử Hành ho một tiếng, giả vờ giả vịt lấy công chuộc tội: "Cái trâm cài áo này hình như không dễ đeo lắm thì phải."
"Cũng hơi lâu năm rồi." Úc Hoè hỏi Từ Dĩ Niên, "Tôi đeo giúp cậu nhé?"
Không đợi cậu trả lời, Úc Hoè lấy trâm cài áo từ trong hộp ra, anh đẩy ghim băng dùng để cố định sang một bên, rũ mắt xuống, chậm rãi cài hai cái ghim vào áo Từ Dĩ Niên. Từ Dĩ Niên thả nhẹ nhịp thở lén nhìn anh.
Lông mi thật dài.
Thì ra lông mi Úc Hoè không phải màu đen, mà là màu tím sẫm gần như đen nhánh. Cậu không nhớ rõ trước đây mình nghe được mấy lời không đáng tin từ đâu, nghe nói ma tộc thực lực càng mạnh, màu đồng tử sẽ càng sẫm, có điều Úc Hoè mạnh lên nhiều như vậy, màu mắt thật ra vẫn không thay đổi.
Nếu hiệu trưởng đã mời anh đến tham dự lễ tốt nghiệp, giới trừ yêu cũng dần thay đổi cách nhìn về anh, mọi thứ đều đang càng ngày càng tốt phải không.
Nghĩ đến đây, khoé môi Từ Dĩ Niên gợi lên độ cong rất nhỏ, trong lòng vui mừng không sao tả được.
Bốn phương tám hướng vang lên tiếng vỗ tay, sau khi hiệu trưởng bước xuống đài, Tô Đường làm nữ MC mỉm cười đi lên sân khấu: "Cảm ơn lời phát biểu tuyệt vời của hiệu trưởng. Trong thời gian mười năm, học viện Phong Kiều mang đến cho chúng em bao nhiêu kỷ niệm quý giá, từng li từng tí kinh nghiệm trở thành ngọn lửa thắp sáng cho con đường tương lai. Tiếp theo đây, học sinh tốt nghiệp xuất sắc do mọi người bình chọn và đại diện học sinh học viện Phù Diêu cùng nhau thắp sáng Đèn Phong, đầu tiên xin mời học sinh tốt nghiệp xuất sắc của học viện Phong Kiều lên sân khấu....Khoá mười ban , Thần Nhiên!"
Tiếng vỗ tay hoà lẫn với tiếng huýt sáo liên tục vang lên không dứt. Từ Dĩ Niên tới đây hứng thú, cậu cầm điện thoại mở máy ảnh lên, chuẩn bị nhìn xem là bạn học nữ nào đứng bên cạnh Thần Nhiên. Nụ cười trên mặt Tô Đường càng thêm rạng rỡ, giọng nói không hiểu sao tự dưng kích động: "Khoá mười ban , Từ Dĩ Niên!"
Từ Dĩ Niên tức khắc trợn tròn mắt.
Không chỉ cậu, cả các giáo viên cũng không kịp phản ứng. Nguyên Mộ nhất thời kinh ngạc xong lại sờ sờ cằm, hết sức hài lòng vừa nhìn vừa cười nói: "Năm nay thế mà lại là hai bạn học nam."
Hiệu trưởng nhìn khung cảnh sôi nổi trong hội trường, cũng bắt đầu rung động: "Chọn chúng nó làm học sinh tốt nghiệp xuất sắc cũng coi như hợp lý. Thần Nhiên đào không ra khuyết điểm, Từ Dĩ Niên lại là kiểu khiến người ta ấn tượng khắc sâu. Cậu nói có phải không?"
Ông vừa nói vừa quay sang nhìn người bên cạnh: "Đứng ở vị trí này, cậu là người có quyền lên tiếng nhất."
Đường Phỉ nhìn về phía Từ Dĩ Niên, nhàn nhạt đáp một tiếng.
"Hoa khôi trường!" Hạ Tử Hành phá vỡ trầm mặc trước, "Lên nhanh đi nào!"
Có cậu ta đi đầu, đám học sinh vốn còn hơi sợ Từ Dĩ Niên lập tức bỏ xuống băn khoăn, không biết nam sinh nào can đảm nối gót ngay phía sau: "Hoa khôi trường đừng ngại ngùng! Cậu là đẹp nhất!"
Từ Dĩ Niên đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Cậu đứng lên, mọi người lại không dám ồn ào nữa, Từ Dĩ Niên bước lên sân khấu dưới ánh nhìn của vô số người, những đôi mắt tò mò đuổi theo bóng dáng cậu. Đặc biệt là khi nam sinh nhận lấy vòng tay lá phong dùng để làm phép từ tay Tô Đường, không có lạnh mặt từ chối danh xưng này, không khí dưới đài lại lần nữa trở nên sôi nổi, trong hội trường vang lên những tràng pháo tay như sấm.
Học sinh xung quanh đều rất phấn khích, vài nữ sinh còn vỗ đến đỏ bừng tay, Hoa Hành Cảnh cười nói: "Bạn nhỏ được chào đón thật đó."
"Đáng tiếc không có mấy ai dám nói chuyện với cậu ấy." Úc Hoè nhìn chăm chú sân khấu. Nam sinh da trắng như tuyết, gương mặt rạng rỡ xinh đẹp, quả thật có thể gánh được danh xưng hoa khôi trường nghe như lời bông đùa này.
"Vậy cậu vui hay không vui?" Hoa Hành Cảnh nửa đùa nửa thật phân tích, "Hẳn là không ít người thích cậu ấy, chỉ là ngại số mệnh, không có mấy ai dám thật sự đi đến trước mặt."
Úc Hoè cười cười, không có tiếp lời. Tầm mắt Hoa Hành Cảnh dừng lại trước ngực Từ Dĩ Niên, trâm cài áo kim cương tím toả sáng lấp lánh, hầu hết mọi người chỉ cho rằng đây là một viên đá quý vô giá, nhưng kiểu người biết nhìn hàng như Nguyên Mộ, thấy cái trâm cài này là lập tức dừng tầm mắt lại ngay.
Hoa Hành Cảnh xúc động: "Cậu tặng cậu ấy cả một toà thành cơ à."
Mặt dưới trâm cài trạm khắc một ký hiệu cổ nhẹ nhàng phát sáng, người không hiểu chỉ biết lầm tưởng chuỗi hoa văn phức tạp này là món trang sức bình thường. Yêu lực mạnh mẽ phong ấn khế ước không gian vào trong, cho phép người nắm giữ không cần phải chịu hạn chế, tùy ý ra vào Cảng Tự Do.
Đây là thứ chỉ thuộc về một mình gia chủ ma tộc, chìa khoá duy nhất của Cảng Tự Do.
"Trong truyền thống của ma tộc, người chồng ký khế ước với Cảng Tự Do, chìa khoá luôn đưa cho vợ."
"?"
"Quên nói với anh, tôi với Từ Dĩ Niên kết hôn rồi." Úc Hoè không để ý đến vẻ mặt khiếp sợ của Hoa Hành Cảnh, tiếp tục nói, "Tuy rằng trước mặt bọn tôi hữu danh vô thực, nhưng nên đưa vẫn phải đưa."
Tác giả có lời muốn nói: Siêu sao cưới trước yêu sau
Tinh Vân là như vầy nè
Sen đá