Chương : Ban Đêm
"Có nhớ anh không?"
-
Sau khi xử lý sơ qua tình trạng vết thương, Từ Dĩ Niên bị chuyển đến trụ sở y tế thành phố Nam Hải.
Có không ít người chứng kiến trận chiến nảy lửa giữa Úc Hòe và Đường Phỉ ở phố Chữ Thập, tổng cục trừ yêu chắc chắn đã phản ứng với sự việc này. Thế nhưng định tội cho Đường Phỉ, tẩy rửa hoàn toàn thế lực của hắn vẫn cần thời gian, thậm chí có thể nói là vô cùng khẩn cấp. Trong khi mọi chuyện còn chưa ổn định, để bảo đảm an toàn, việc chữa trị cho Từ Dĩ Niên phải được tiến hành bí mật ở trụ sở y tế vùng ngoại ô thành phố Nam Hải.
Cả trụ sở y tế xây dựng sâu trong núi, vừa hoang vu vừa tĩnh mịch, thiết bị chữa trị và đội ngũ bác sĩ đều đạt tiêu chuẩn hàng đầu. Trong núi không có sóng điện thoại, Từ Dĩ Niên dưỡng thương trong đây mấy ngày, ngoại trừ uống thuốc và phục hồi chức năng, thời gian còn lại dùng hết cho nghỉ ngơi, không được bác sĩ cho phép thì không thể tùy ý hoạt động. Từ Dĩ Niên tĩnh dưỡng chán đến muốn chết cho xong, sau khi tình trạng thương tích cơ bản khỏi hắn, cậu lập tức dùng điện thoại ở trụ sở y tế gọi về nhà.
Nghe nói tối nay cậu định về nhà, mẹ Từ ở đầu bên kia có vẻ muốn hỏi gì đó, cuối cùng lại chỉ dịu dàng nói: "Được, hôm nay ba con cũng muốn về nhà, ba mẹ chờ con về."
Nghe giọng nói của bà, nơi mềm mại trong lòng Từ Dĩ Niên như bị chọc đến, bất giác thả lỏng xuống, cười thành tiếng.
Lúc về đến nhà sắc trời cũng đã tối, Từ Dĩ Niên vừa mới bước vào phòng khách đã nghe thấy tiếng bước chân của mẹ Từ phía xa xa.
"Tiểu Niên về rồi à?"
Mẹ Từ đi ra từ phòng bếp, vừa đi vừa cởi tạp dề. Bà mặc một chiếc đầm xanh đậm, càng nổi bật lên làn da trắng nõn, khí chất dịu dàng, giữa lúc nói chuyện, bà quay đầu dặn dò dì phía sau: "Canh nấu thêm một lát, đến giờ thì vặn bé lửa xuống nhé."
Dì lên tiếng trả lời, mẹ Từ đi đến trước mặt Từ Dĩ Niên, nắm tay cậu, bất giác nhíu mày: "Sao lại lạnh như vậy?"
"Bên ngoài có mưa." Từ Dĩ Niên trêu bà, "Mẹ thế mà cũng bước vào nhà bếp cơ á? Thật hiếm thấy quá luôn ấy."
Mẹ Từ không cần đụng tay vào làm việc gì, đừng nói nấu cơm giặt quần áo, trong ấn tượng của Từ Dĩ Niên, từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng thấy mẹ làm việc nhà bao giờ. Có lẽ bởi vì ít khi phải làm lụng vất vả, mười năm như một bà vẫn xinh đẹp tươi tắn, trái ngược hoàn toàn với ba Từ cần cù làm việc bên ngoài. Thậm chí ngày trước Từ Dĩ Niên còn ngây thơ tin lời bịa đặt của ba mẹ: Mẹ cậu là tiên nữ, không dính khói bụi nhân gian, cũng sẽ không già đi.
Nhưng khi qua đi vài năm, cho dù bà có chăm sóc kỹ lưỡng đến đâu đi nữa, khóe mắt cũng không tránh được những nếp nhăn nhỏ. Thấy con trai còn lấy chuyện này ra nói đùa, mẹ Từ oán trách: "Chẳng phải là vì con muốn về đấy à. Tí nữa nếm thử canh mẹ làm xem, nấu cũng bảy, tám tiếng rồi."
Bà đang định kéo Từ Dĩ Niên vào nhà ăn, chỗ huyền quan lại có tiếng động vang lên, ba Từ đội mưa phùn trở về, áo bành tô mặc trên người hơi ẩm ướt. Vừa thấy Từ Dĩ Niên, ánh mắt ba Từ khẽ chớp, bước nhanh tới: "Vết thương lành hết chưa?"
Từ Dĩ Niên ngẩn người. Mà nghĩ lại, đã qua bốn ngày kể từ hôm cục Nam Hải bí mật vây bắt Đường Phỉ, có lẽ ba Từ đã nhận được tin tức, biết cậu mới trở về từ trụ sở y tế.
Từ Dĩ Niên lên tiếng trả lời: "Cũng gần như khỏi hẳn rồi."
Ba Từ tỉ mỉ nhìn cậu, xác định cậu không có vấn đề gì mới nói: "Không sao là tốt rồi, ăn cơm đi."
Thấy ba Từ cũng không có ý định hỏi cậu tình huống lúc đó ngay, Từ Dĩ Niên hơi kinh ngạc, rất nhanh lại nhớ đến thái độ tự nhiên của mẹ Từ sau khi cậu về nhà. Nghĩ đến ba mẹ đã biết chuyện gì xảy ra, nhưng bởi vì lần hành động này không thể tiết lộ bất kì chi tiết gì, chỉ cần cậu bình an trở về là đủ rồi.
Nghĩ đến đây, khóe môi Từ Dĩ Niên khẽ cong lên. Lúc ngồi xuống bàn ăn, cậu duỗi người thả lỏng, nhìn thấy bữa tối thịnh soạn đặt đầy bàn, cậu cười cười với mẹ Từ, vô thức mang theo ý làm nũng: "Mẹ chuẩn bị nhiều đồ ăn thế? Vừa khéo luôn, mấy hôm nay con ở trụ sở y tế không ăn được cái gì ngon, ngày nào cũng nằm một chỗ, ở một mình chán muốn chết."
Vốn tưởng ba mẹ không hỏi chuyện Đường Phỉ bị bắt là đã điều chỉnh cảm xúc ổn rồi, với lại trước đây cậu cũng thường xuyên mang theo thương tích về nhà, muốn mượn cơ hội này làm nũng mấy câu, kéo bầu không khí trở về, không ngờ cậu vừa mở miệng một cái lại khiến cho vẻ mặt mẹ Từ cứng đờ mất mấy giây, sau đó không ngừng gắp đồ ăn cho cậu, chất đầy cả chén.
"Sao lại không ăn cơm đầy đủ thế? Thảo nào nhìn con có vẻ gầy đi...Dù ăn không ngon, vậy cũng phải ăn nhiều xíu chứ."
Mẹ Từ nói đến sau giọng dần thấp xuống, bà miễn cưỡng nở nụ cười, rồi lại thật sự không thể khống chế biểu cảm được nữa, khóe mắt khóe môi cũng rũ xuống. Nhận thấy không khí không đúng lắm, Từ Dĩ Niên do dự nói: "Mẹ...?"
Mẹ Từ phất tay, trong chốc lát không thể nói nên lời. Ba Từ thấy thế, bất đắc dĩ nhẹ giọng nói với vợ mình: "Không phải đã nói trước rồi à, tạm thời đừng nhắc đến chuyện này trước mặt tiểu Niên mà."
Ông quay đầu, nhìn Từ Dĩ Niên đang hết sức lo lắng: "Đêm hôm qua ba nhận được tin tức, Đường Phỉ tàn sát ma tộc, gϊếŧ hại thầy tướng số....Sau khi mẹ con biết cảm xúc không tốt lắm, nghe Tống Kì nói hôm nay con xuất viện về nhà mới kiềm chế lại."
Ba Từ nói giống như vui đùa: "Bà ấy có thể chịu đến bây giờ, đã rất không tồi đấy."
Môi mẹ Từ mấp máy, giọng nói run run: "Mẹ nghĩ đến con, đến Úc Hòe....Đường Phỉ làm ra chuyện thế này, thật sự khiến các con phải chịu khổ rồi."
Thấy cảm xúc của vợ mình không ổn, ba Từ nắm tay bà. Ông thả chậm tốc độ nói, trong mắt dần hiện lên vẻ áy náy: "Tiểu Niên, không bảo vệ được con, ba và mẹ con đều rất hối hận."
Viền mắt mẹ Từ ửng đỏ, đau lòng nhìn Từ Dĩ Niên.
"Năm đó con còn chưa đến mười tuổi, cậu ta đã đổi tướng mệnh của con." Nghĩ đến hành động của Đường Phỉ, ba Từ nhíu chặt mày, đè xuống cơn giận, "Qua đi nhiều năm như vậy, cậu ta mượn tướng mệnh của con che giấu chính mình, khiến con phải nhận hết lạnh nhạt."
Từ Dĩ Niên ngẩn người, trông thấy vẻ tự trách không thể giấu được giữa hai đầu mày ba mình, vội vàng nói: "Không sao, ba, mẹ, hai người nghĩ gì thế? Vốn là lỗi của anh ta, ai mà nghĩ được anh ta lại dùng cách này cơ chứ___"
"Mẹ không nên....Mẹ chưa nghĩ rõ ràng đã đưa con đi bái cậu ta làm thầy." Mẹ Từ hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói, "Mẹ còn bảo con phải tôn trọng cậu ta, nghe lời cậu ta dạy dỗ, thật sự nhìn không ra cậu ta là người như vậy."
Mẹ Từ càng nói càng áy náy, Từ Dĩ Niên lắc đầu, giọng điệu kiên định: "Mẹ đừng nghĩ như vậy, thật đó, không phải lỗi của mẹ đâu."
Cậu không ngờ, vì cậu an ủi mà mẹ Từ càng khổ sở hơn: "Với cả ma tộc, lúc ấy mẹ nói những lời đó bảo con phải chia tay Úc Hòe...Rõ ràng mẹ biết con khó chịu...."
Bà nói đến sau, giọng nói cũng phát run. Từ Dĩ Niên không biết phải an ủi thế nào, theo bản năng nhìn sang ba Từ.
Nhớ tới vụ tàn sát khiến cả hai giới cùng khiếp sợ năm năm trước, ba Từ cũng trầm mặc một lúc, cuối cùng khẽ vỗ vai vợ mình: "Được rồi, ít nhất bây giờ tiểu Niên đã bình an rồi."
"Đúng vậy, đã qua cả rồi." Từ Dĩ Niên thuận thế nói, "Bây giờ con rất tốt, mẹ đừng nghĩ nhiều quá."
Mẹ Từ gạt nước mắt, mỉm cười với cậu: "Ừ, không nói những chuyện này nữa, con ăn nhiều vào."
Chờ cảm xúc của mẹ Từ ổn định lại, Từ Dĩ Niên hỏi thăm ba Từ tình huống trước mắt.
"Những chuyện còn lại vẫn đang điều tra, nhưng nghe nói mấy năm gần đây Đường Phỉ mượn khống chế tinh thần, ngấm ngầm làm không ít chuyện." Ba Từ hơi ngừng lại, thật sự khinh thường thủ đoạn bỉ ổi như vậy, "Những trừ yêu sư liên quan đến cậu ta vẫn đang tiếp nhận điều tra. Trước mắt chỉ có số ít người biết chuyện này, một khi điều tra rõ ràng sẽ công khai với bên ngoài, đây chắc chắn là vụ bê bối trước nay chưa từng có ở giới trừ yêu."
Từ Dĩ Niên nghe đến đó, biết Đường Phỉ đã bị kết tội, tảng đá treo lơ lửng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Mẹ Từ ít khi hỏi đến chuyện công việc của ba Từ, không hiểu biết nhiều với những thứ này, nghĩ đến thế lực to lớn của Đường Phỉ không khỏi cảm thấy lo lắng: "Sẽ không có vấn đề gì đâu phải không? Chắc chắn có thể điều tra rõ chứ?"
Từ Dĩ Niên an ủi: "Mẹ yên tâm, có cục trưởng Tống với Úc Hòe ở đó, phó hiệu trưởng cũng tham gia điều tra, không có vấn đề gì đâu."
Ba Từ gật đầu: "Trên dưới tổng cục ai cũng kinh ngạc, sức khỏe của lão cục trưởng không tốt, vốn định thêm mấy năm nữa nhường lại vị trí cho Đường Phỉ, không ngờ cậu ta không hề giống với biểu hiện bên ngoài....Ngày mai anh đến tổng cục một chuyến, tham gia giúp đỡ điều tra."
Mẹ Từ yên tâm hơn: "Vậy là tốt rồi, nhất định phải điều tra rõ ràng."
Sau khi ăn cơm xong, ba Từ nhận được thông báo đến từ cục trừ yêu, Từ Dĩ Niên ngồi ở phòng khách với mẹ Từ một lát. Trong lúc nói chuyện, mẹ Từ chợt hỏi: "Gần đây Úc Hòe có khỏe không?"
Từ Dĩ Niên không ngờ mẹ mình đột nhiên hỏi đến Úc Hòe, từ lúc quay lại với anh, cậu còn chưa tìm được cơ hội nói cho ba mẹ chuyện này. Từ Dĩ Niên hơi chột dạ: "Anh ấy...Anh ấy vẫn rất bận."
Mẹ Từ lắc đầu, dịu dàng nói: "Mẹ không có hỏi cái này, ý mẹ là nó sống thế nào? Bằng ấy năm, trọng trách của ma tộc đặt hết lên người nó."
Từ Dĩ Niên hơi sững sờ, nhớ lại đoạn đối thoại với Úc Hòe ở Mai Cốt Tràng, cậu nhẹ giọng trả lời: "Bây giờ anh ấy rất tốt."
Thấy cậu trả lời đến chắc chắn, mẹ Từ hơi suy tư, cuối cùng cười gật gật đầu. Nói chuyện thêm một lát, mẹ Từ thấy thời gian không còn sớm, giục Từ Dĩ Niên đi ngủ: "Bình thường mẹ không quản con, nhưng mà hôm nay con mới từ trụ sở y tế về, đi ngủ sớm đi, không cho một mình thức đêm chơi điện thoại máy tính đâu đấy."
"Vậy mẹ cũng không được thức đêm xem phim đâu." Từ Dĩ Niên bổ sung thêm một câu, "Hẳn hoi lại mọc thêm nếp nhăn."
Mẹ Từ bị chọc nghẹn lời, làm bộ muốn đánh cậu, Từ Dĩ Niên vội vàng chuồn vào phòng.
Cái chết của Đường Phỉ gây nên sóng to gió lớn cho cả giới trừ yêu, phía sau dính dáng đến hàng loạt sự kiện khiến trên dưới cục trừ yêu không ngừng sợ hãi, cho dù ở nhà tĩnh dưỡng, Từ Dĩ Niên vẫn cảm nhận được bầu không khí khác với bình thường. Kể từ đêm ba Từ đến cục trừ yêu là bận đến không thấy bóng dáng đâu nữa. Bởi vì Từ Dĩ Niên từng là đồ đệ của Đường Phỉ, liên tiếp mấy ngày có trừ yêu sư đến nhà họ Từ thăm hỏi, dò la tỉ mỉ về tình huống của Đường Phỉ.
Mặc dù việc điều tra Đường Phỉ tiến hành bí mật, lúc rảnh rỗi Từ Dĩ Niên vẫn mở diễn đàn cộng đồng liên kết lên xem, thi thoảng có thể đọc được mấy tin đồn từ khu trừ yêu sư, đến cả nhóm yêu quái chẳng bao giờ quan tâm đến giới trừ yêu cũng bàn tán việc vây bắt lần này, nhất là trận đấu giữa Úc Hòe và Đường Phỉ ở phố Chữ Thập bị phân tích không ngừng, ùn ùn xuất hiện đủ mọi giả thuyết.
....
....
Từ Dĩ Niên tắt diễn đàn, chậm rãi ngáp một cái.
Lo lắng vết thương trên người cậu chưa lành, mấy ngày nay mẹ Từ liên tục nhắc cậu ngủ sớm, Từ Dĩ Niên bị bà thúc giục thành thói quen, mới hơn mười giờ, cậu đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
"Gần đây ngủ sớm, lành mạnh thật đó...." Cậu vừa than thở, vừa tắt tất cả đèn trong phòng đi. Từ Dĩ Niên nằm trên giường, vu vơ nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây, bất giác lại nghĩ tới Úc Hòe.
Không biết bên đó tiến triển thế nào rồi. Úc Hòe có vẻ rất bận, còn không có thời gian chủ động liên lạc với cậu, Từ Dĩ Niên cũng không đi làm phiền anh.
Cho dù tay nghề chữa trị của các bác sĩ ở tổng cục cao siêu, mà Úc Hòe có thời gian nằm xuống dưỡng thương thật tốt không?
Nghĩ đến đây, Từ Dĩ Niên không khỏi cảm thấy lo lắng.
Cậu nằm nghiêng người, đưa lưng về phía cửa sổ sát đất, không chú ý tới tiếng vang rất nhỏ phát ra từ phía cửa sổ. Ánh trăng trong vắt nghiêng ngả hắt vào trong phòng, gió đêm nhẹ nhàng lướt qua sườn mặt, thoải mái dễ chịu, Từ Dĩ Niên chậm rãi nhắm mắt lại. Nhưng ngay sau đó, hai mắt cậu chợt mở bừng.
Từ Dĩ Niên giữ nguyên tư thế ban đầu, nằm bất động trên giường, trong mắt không còn chút buồn ngủ nào, cảnh giác với từng cử động nhỏ xung quanh.
Rõ ràng lúc cậu tắt đèn đã đóng cửa sổ, vậy sao trong phòng lại có gió?
Nhận ra được điều này, không khí trong phòng dường như cũng chợt biến hóa, như thể có con quái vật rục rịch ẩn nấp trong bóng tối mịt mờ. Cảm giác được có người lặng lẽ đến gần bên giường, trong đầu Từ Dĩ Niên hiện lên vô số suy nghĩ, lòng bàn tay cũng im hơi lặng tiếng tích góp dị năng.
Ngoại trừ người của Đường Phỉ, cậu không thể nghĩ ra còn có ai lại lẻn vào lúc nửa đêm thế này. Từ Dĩ Niên thầm mắng một tiếng.
Lá gan cũng thật không nhỏ, Đường Phỉ đã chết, vậy mà còn dám tìm đến chỗ này.
Mặc kệ là ai, đã đến đây rồi thì đừng hòng bình yên bước ra khỏi cánh cửa này.
....
Người nọ lặng yên không một tiếng động tựa như u linh. Lúc kẻ đó tới gần bên giường, Từ Dĩ Niên xoay người bật dậy, mười ngón tay bùng lên ánh điện chói mắt, đập một cú đến mặt đối phương!
Người nọ phản ứng rất nhanh, đối diện với đánh bất ngờ cũng tránh thoát nhanh chóng, thậm chí Từ Dĩ Niên còn không kip thấy rõ mặt người này. Giữa tình cảnh hỗn loạn người nọ vẫn không hề loạn nhịp thở, lập tức ẩn mình trở về bóng đêm. Nhận ra người đến là một cao thủ thực lực không tầm thường, Từ Dĩ Niên tập trung lực chú ý, người nọ lại bất chợt tiến lên nắm cổ tay cậu. Năm ngón tay người ấy như còng tay khóa chặt Từ Dĩ Niên lại, dùng một tay kéo cậu đến trước người mình.
Xúc cảm lạnh lẽo trên tay khiến Từ Dĩ Niên phản xạ có điều kiện phóng điện, người nọ lại như không cảm thấy gì, tay còn lại giữ lấy eo cậu, nhéo một cái không nặng không nhẹ, Từ Dĩ Niên giật mình, cuối cùng bị thân hình rắn chắc đè ngã xuống giường. Dưới cơn tức giận Từ Dĩ Niên muốn đánh trả, người đè trên cậu lại không nhịn được bật cười một tiếng.
Vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc, Từ Dĩ Niên sửng sốt nửa giây, ngừng giãy giụa.
Úc Hòe vươn tay, mở sáng đèn đầu giường. Ánh sáng đột ngột khiến Từ Dĩ Niên hơi nheo mắt lại, cùng đối diện với ánh mắt Úc Hòe.
Có lẽ bởi vì vừa trêu Từ Dĩ Niên xong, gương mặt đường nét sắc bén của yêu tộc lộ ra vẻ vui sướng, dưới ánh đèn ngủ ấm áp, đôi mắt vốn mang màu sắc yêu dị càng thêm nổi bật tựa như đá quý. Anh nhéo nhéo cổ tay Từ Dĩ Niên, cực kì không biết xấu hổ xuyên tạc hành động vừa rồi của cậu: "Nhiệt tình thế, vừa đến đã động tay động chân rồi."
Từ Dĩ Niên tức đến nghiến răng nghiến lợi, đang định vật anh xuống, Úc Hòe hôn một cái lên mặt cậu, cười tủm tỉm hỏi: "Có nhớ anh không?"